Rời khỏi cục cảnh sát, tâm trạng Lương Nặc cũng khá tốt, cô chuẩn bị về nhà.
Trên đường về cô lại luôn cảm thấy dường như đang có người đi theo với
khoảng cách không gần cũng không xa, Lương Nặc nheo mày, vừa tìm chỗ
đông người để đi vừa rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
“Lương tiểu thư!” cô đang định báo cảnh sát thì người đó lên tiếng.
Đợi tới khi nhìn rõ diện mạo của người đó, thiếu chút nữa thì cô đưa tay
lên tát: “Vú Hà, hóa ra là bà? Bà còn có mặt mũi để xuất hiện trước mặt
tôi à?”
Vú Hà tự biết mình cũng có phần trong chuyện đứa trẻ, bà
ta thở dài, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta có thể
tìm một nơi khác ngồi nói tử tế với nhau không?”
“Không cần thiết!” Lương Nặc từ chối thẳng thừng.
“Về việc tại sao thiếu gia đột nhiên thay đổi cô cũng không muốn nói sao?”
Bước chân Lương Nặc đột nhiên khựng lại, vú Hà nói tiếp: “Tôi biết thiếu phu nhân lòng dạ lương thiện, thực ra thiếu gia cậu ấy....”
“Đủ rồi! Nếu bà tới để tâng bốc tôi thì chúng ta không có gì để nói đâu.”
Vú Hà vội vàng nắm lấy tay cô, nói: “Cô đi theo tôi....”
...........
Ở khu ổ chuột, môi trường vô cùng kém về mọi mặt.
Rác rưởi có ở khắp mọi nơi, bụi mù mịt, bốn phía nam nữ ai cũng cầm một
điếu thuốc, bọn họ cười như một kẻ điên không có lí do, nhìn chằm chằm
vào người đi qua đường.
“Vú Hà, rốt cuộc bà đưa tôi tới đây làm gì?”
“Sắp tới nơi rồi.”
Đứng trước một căn nhà đã cũ và lâu rồi không được sửa chữa, Lương Nặc do dự một chút rồi sau đó cũng cùng vú Hà đi vào trong.
Để phòng trường hợp bị vú Hà hại, cô trước đó đã gửi tin nhắn cho thím
Lưu, nói rằng nửa tiếng sau mà không thấy cô nhắn tin lại thì hãy báo
cảnh sát.
Lối đi vào căn nhà cũ rất ẩm ướt, còn có mùi thum thủm thối.
Tiếng cửa két một cái rồi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông đang thay đồ quay lưng ra mặt cô.
Lương Nặc giật mình: “Vú Hà...bà....”
“Thiếu phu nhân?” Người đàn ông từ từ quay người lại, Lương Nặc nhìn thấy thư
ký Tôn trước ngực là cuộn băng gạc trắng bị thẩm máu đỏ cả một khoảng,
cô ngạc nhiên há hốc mồm: “Anh....anh...thư ký Tôn, tại sao anh lại ở
đây? Vết thương...đã xảy ra chuyện gì với anh thế?”
Thư ký Tôn cũng luống cuống, một lát mới lấy lại bình tĩnh.
“Vú Hà, sao vú lại đưa thiếu phu nhân tới đây?”
“Mấy hôm trước tôi ở ngoài phòng bệnh của lão phu nhân nhìn thấy thiếu phu
nhân, lại phát hiện ra thiếu phu nhân vì việc của thiếu gia mà chạy đôn
chạy đáo vì vậy đã đưa thiếu phu nhân tới.”
Lương Nặc gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới định tâm lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký Tôn và vú Hà quay ra nhìn nhau, sau đó nói với cô: “Thiếu phu nhân,
thực ra sự việc không phải như cô nghĩ đâu, thiếu gia từ trước tới nay
chưa bao giờ nghi ngờ cô, cũng chưa từng có ý định bỏ mặc cô....”
“Vậy thì tại sao anh ấy lại bao che, dung túng cho lão phu nhân hại chết con của chúng tôi?”
Thư ký Tôn hơi cúi mặt xuống, anh ta lẩm bẩm hai chữ “đứa bé”, một lúc như
mới tỉnh lại, nói: “Đứa bé gái đã chết trong bệnh viện không phải là con của cô và thiếu gia, cô sinh ra là một tiểu thiếu gia, chỉ là....không
biết đã bị ai bế đi mất rồi!”
“Cái....cái gì?”
Lương Nặc hai chân loạng choạng như không tin vào tai mình, suýt nữa thì cô ngã gục xuống đất.
Vú Hà sợ hãi, vội vàng chạy lại gần đỡ lấy cô, nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, cô hãy bình tĩnh một chút.”
“Không! tôi không tin...đó là con tôi, tất cả mọi người đều nói đó là con của
tôi, các người chắc chắn là đang lừa tôi, muốn mượn tay tôi để cứu Bắc
Minh Dục ra có đúng không? vết thương trên ngực anh cũng chỉ là giả thôi đúng không?”
Cô điên loạn xông lên phía trước kéo tấm băng gạc trước ngực thư ký Tôn ra.
Khi mà vết thương bung ra chảy máu đẫm tấm gạc cô mới đơ người ra.
Thư ký Tôn đau đến nỗi anh phải nghiến chặt răng lại, mồ hôi hạt chảy ra
ướt đẫm trán, nói: “Đây tất cả chỉ là một cái lưới, Lý đạo trưởng sớm đã bị người ta mua chuộc, muốn Bắc Minh gia nội tộc loạn lên, Lương Bác
Văn tranh thủ lúc đó suy yếu mà nhảy vào, đưa tập đoàn vào tình trạng
hôn loạn, người ngoài nhìn vào thì thấy là Lương Bác Văn đạo diễn tất
cả, nhưng thực ra ông ta chỉ là một con cờ, có một người đằng sau giật
dây ông ta tất cả, sau cùng là lợi dụng cái chết của ông ta để hãm hại
thiếu gia!”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân....” vú Hà thêm vào sau đó
bà tay quỳ sụp xuống đất, hai mắt đỏ ngầu: “Phu nhân cũng hối hận rồi,
nhưng đợi tới khi phát hiện ra tất cả những điều này thì Lý đạo trưởng
đã khống chế căn biệt thự, còn đẩy lão phu nhân từ trên lầu xuống!”
“Bà ấy..bà ấy chẳng phải là bị huyết áp cao sao?” Lương Nặc ngạc nhiên hỏi.
“Làm gì có chuyện huyết áp cao? Lý đạo trưởng muốn có được cổ phần của phu
nhân, ai mà biết được rằng thiếu gia sớm đã bán cổ phần của phu nhân đi, Lý đạo trưởng vì tức giận quá mà đẩy phu nhân từ trên lầu xuống, phu
nhân bị gãy chân sau đó rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài, tôi cũng đã
dùng hết sức của cái thân già này mới có thể thoát khỏi căn biệt thự,
nếu không phải có thư ký Tôn thì tôi sớm đã chết đến mấy lần rồi....”
“Không có bên thứ ba ở đó thì ông ta làm sao có thể có được cổ phần?” Lương Nặc hoài nghi.
“Ông ta nịnh nọt rồi lừa dối phu nhân, nói rằng chỉ cần nhượng lại cổ phần
là có thể cứu được thiếu gia ra, cho nên lão phu nhân cũng nhất thời vội vàng, không suy nghĩ kỹ đã đồng ý với ông ta.”
Những tin tức này quá sốc, nhất thời Lương Nặc chưa thể tiêu hóa hết được.
Trong đầu cô giống như đang diễn ra một vở kịch, tất cả những sự việc xảy ra
suốt những ngày qua giống như những thước phim được chiếu trên truyền
hình vậy.
“Lý đạo trưởng lấy đâu ra cái bản lĩnh đó?”
“Cái này thì lại quy về người đứng đằng sau Lương Bác Văn rồi!” thư ký Tôn
nghiến răng, phẫn nộ nói: “Lý đạo trưởng đã bị mua chuộc từ mấy năm
trước rồi, nhiệm vụ của ông ta là li gián lão phu nhân và thiếu gia, sau đó là lừa để có được số cổ phần trong tay phu nhân! Chỉ là thiếu gia
hiếu thuận, từ trước tới nay chưa bao giờ thật sự phản bội lại phu nhân, chỉ cho tới khi gặp cô...âm mưu từ vài năm trước mới bắt đầu được tiến
hành thực hiện! Mỗi bước đều được tính toán cẩn thận, sự xuất hiện của
cô làm cho quan hệ giữa phu nhân và thiếu gia càng ngày càng lạnh nhạt,
tập đoàn càng ngày càng rối loạn, những người đó nhân cơ hội liền kéo
Diệp Thành Minh và một số bọn chó săn vào, giúp anh ta tiếp quản tập
đoàn, thậm chí còn mưu đồ để cho thiếu gia bị người ta đánh chết trong
ngục, còn tôi...cũng nhiều lần bị người ta hại giống như là chó chết mất chủ.”
“Tại sao chứ? Chỉ vì tập đoàn Bắc Minh sao? Vì vậy mà làm liên lụy tới bao nhiêu con người như vậy?”
Thư ký Tôn lắc đầu: “Tôi cũng không biết người đứng đằng sau tất cả rốt
cuộc là ai, nhưng mục đích của hắn không phải tập đoàn mà là Bắc Minh
gia!” anh ta thở dài, nói tiếp: “Lần này đúng là một trận đánh lén tuyệt mệnh, chỉ cần những người từng có quan hệ với Bắc Minh gia thì đều bị
liên lụy, không ai là không bị nguy hiểm, bao gồm cả Lý thiếu gia....”
Lương Nặc khịt khịt muiz: “Vì vậy, anh ấy chia tay với tôi cũng là vì không muốn tôi bị liên lụy?”
“Thiếu gia sớm đã có dự cảm rằng lần này không giống những thủ đoạn bẩn thỉu
tép tiu như những lần trước, lại thêm với sự ngăn cản của Lương Bác Văn
trước đó, bắt hai người phải chia tay, thiếu gia lập tức nhanh chóng
đoạn tuyệt quan hệ với cô, vì thiếu gia sợ người đứng đằng sau Lương Bác Văn sẽ ra tay với cô.”
“Vậy đứa con tôi? Con trai...là nghe ai nói?”
“Đó là sự thật! Cô có còn nhớ vị bác sĩ thường tới khám cho cô trên đảo
không? thực ra vị bác sĩ đó đã kiểm tra ra là một bé trai....”
Tim Lương Nặc trong chốc lát dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Con tôi thực sự vẫn chưa chết?”
“Đúng vậy! đó là sự thật!”
Vú Hà lại không ngừng dùng tay tự tát vào mặt mình: “Thiếu phu nhân, là
tôi đã sai, là tôi đã không ngăn phu nhân lại, chỉ cần cô có thể tha thứ thiếu gia cứu phu nhân ra, chỉ cần cô có thể tìm thấy dòng máu của Bắc
Minh gia, kể cả tôi có phải chết tôi cũng không một lời oán trách!”
“Tôi mà có thể cứu thì tôi sớm đã cứu rồi, bây giờ nói với tôi thì có tác dụng gì?”
Vú Hà hai mắt sáng lên: “Có cách, Đổng Hàn Thanh thích cô, chỉ cần cô chịu giao dịch với hắn, thiếu gia nhất định sẽ được cứu ra!”
Thư ký Tôn liếc mắt lườm vú Hà, ra hiệu bà ta im mồm lại: “Vú Hà!”
Lương Nặc cười hắt ra một tiếng, cô thấy lạnh hết cả người: “Nói từ nãy tới giờ, bây giờ mới là trọng tâm đúng không?”