1001 Đêm Tân Hôn

Chương 426: Chương 426: Cô Ơi Đừng Khóc




Từ lúc Đỗ Minh Hàn được đưa vào phòng cấp cứu, cả cái bệnh viện loạn hết cả lên.

Ông ta cả đời không có con, trong nhà có hai vị thái thái, Lương Nặc gặp qua vài lần, họ đều nhìn rất giống cô, hay nói đúng hơn là rất giống với Tôn Noãn.

Hơn nữa, hai vị thái thái này có tên đều có chữ Noãn trong đó.

Vào ngày ông ta phải nhập viện, hai vị thái thái đều vội vội vàng vàng sốt sắng muốn gặp ông ta nhưng Đỗ Minh Hàn không chịu gặp ai cả, trợ lý ngăn tất cả mọi người ở ngoài cửa.

Sau khi bị đối xử như vậy, hai vị thái thái cũng chẳng vui vẻ muốn đến nữa.

Buổi tối Bắc Minh Dục đưa canh gà hầm tới cho Lương Nặc, vừa bón cho cô ăn vừa nói: “Em nói với chú Đỗ tin về cái chết của mẹ em rồi à?”

Anh nheo mày, dường như trong lòng có sự tính toán, dự định gì đó.

Lương Nặc gật đầu: “Nhưng em không ngờ rằng ông ấy nghe tin xong liền ngất đi phải cấp cứu như thế, có phải anh muốn lợi dụng ông ta để làm gì?”

Bắc Minh Dục đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lương Nặc một lúc sao đó lắc đầu.

“Không.”

“Em thực sự không ngờ được rằng sự việc lại thành ra thế này.”

“Ông ta ốm nằm viện cũng có cái lợi của ốm.” Bắc Minh Dục sợ Lương Nặc tự trách bản thân, anh khẽ hôn lên môi cô rồi nói: “có thể lợi dụng sự việc xảy ra một cách bất ngờ để có thể nhìn ra năng lực của kẻ khác, em phải tim chồng em chứ?”

“Không phải là em không tin anh, em sợ là em làm hỏng hết kế hoạch của anh.”

“Vậy thì sắp xếp lại một chút là được mà!”

Thẩm gia tuy có lịch sử hàng trăm năm, nhưng không thể cứ mãi đứng vững mà không bị suy thoái, hai mươi năm trước đã suýt bị phá sản vì một vụ khủng hoảng tài chính toàn cầu.

Cũng may mà có Đỗ Minh Hàn và Đặng Vũ ở bên cạnh giúp cha Bắc Minh Dục, mới có thể cùng nhau nghiến răng vượt qua được sự khó khăn đó.

Sau đó cha của Bắc Minh Dục chết đi, Đỗ Minh Hàn và Đặng Vũ lại vì chuyện của Tôn Noãn và hai người có sự bất hòa, Đặng Vũ chủ động rời khỏi chức vụ khi đó và tự mình khởi nghiệp, còn Đỗ Minh Hàn cũng vì vâyh mà đối đầu lại với đại thái thái.

Vì vậy, ngoài đại thái thái, Đỗ Minh Hàn là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của tập đoàn Thẩm gia.

Ông ta phải nằm viện thế này nên cuộc họp hội nghị cổ đông toàn cầu đã bị hoãn lại.

Lương Nặc ở trong bệnh viện thêm hai ngày, có một hôm, trợ lý của ông ta đột nhiên chạy tới phòng bệnh của cô, khẩn thiết cầu xin cô tới thăm Đỗ Minh Hàn.

Khi cô tới phòng bệnh, Đỗ Minh Hàn đang nằm yên trên giường bệnh không hề có bất kì phản ứng nào, còn mang bình thở nhân tạo, nhìn ông ta dường như đã bị hút hết sinh khí.

Trợ lý thấy vậy, vội nói: “Vừa nãy Đỗ tổng vẫn còn tỉnh mà nhỉ!”

Lương Nặc trong lòng có chút áy náy: “Không sao, tôi sẽ đợi ông ấy tỉnh lại.”

Lương Nặc vừa nói xong, đôi mắt của Đỗ Minh Hàn đột nhiên cử động, hơi ở trong khẩu trang thở đặt trên chiếc lúc tăng lúc giảm, dường như miệng ông ta cũng cử động rồi, không biết đã nói những gì.

Trợ lý ngạc nhiên và vui mừng đứng trên phía đầu giường ông ta, vội vàng nói: “Đỗ tổng, Lương tiểu thư tới rồi.”

“Noãn Noãn.....em tới thăm anh rồi?” Đỗ Minh Hàn vẫn chìm đắm trong thế giới của bản thân, đưa tay ra muốn nắm lấy tay Lương Nặc: “Em tới thăm anh, có phải là em đồng ý tha thứ cho anh rồi không?”

Lương Nặc hơi nheo mày: “Đỗ tổng, tôi là Lương Nặc không phải Tôn Noãn.”

Ông ta hơi thở có vẻ hơi gấp, một lúc sau mới trở lại bình thường, trong ánh mắt có sự thất vọng.

“Lương.... Lương Nặc!”

“Xin lỗi, tôi không hề cố ý muốn kích động ông!”

“Cô là....con gái của Tôn Noãn? Chớp mắt một cái mà đã lớn thế này rồi....” Đỗ Minh Hàn chỉ tay vào ngăn kéo tủ trên đầu giường, trợ lý lập tức kéo ra, từ bên trong lấy ra một tập album ảnh đương cho Lương Nặc.

Lương Nặc lật xem mấy trang, các bức ảnh hầu như đều là một người phụ nữ.

Tôn Noãn.

Nhìn khung cảnh phía sau thì hình như bà ấy ở Pháp, đa số các bức ảnh đều nở nụ cười rạng rỡ, cơ thể mảnh khảnh, đôi môi hồng, hàm răng trắng, một mái tóc đen bóng, làn da trắng.

Lương Nặc tiếp tục lật về phía sau xem, những bức sau cùng đột nhiên hiện lên hình ảnh cuộc sống ở ngôi làng quê hương cô.

Lương Nặc hết sức ngạc nhiên: “Sao ông lại có những bức ảnh này?”

Đó chắc chắn là những bức ảnh sau khi Tôn Noãn đã về nước.

Đặng Vũ cùng từng nói ông ta tìm không thấy Tôn Noãn, nhưng Đỗ Minh Hàn...đến ảnh cũng đều có.

“Người phụ nữ trong bức ảnh đó cô biết không?”

“Đương nhiên, đó là mẹ tôi.”

“Nhìn đúng là rất giống với cô....” những câu chữ ông ta nói ra càng lúc càng rõ, thậm chí còn đưa tay lên bỏ thiết bị hỗ trợ hô hấp ra: “Có điều, trong trí nhớ của tôi cô ấy còn sinh con cho lão nhị, cũng xinh đẹp hơn cô.”

Lương Nặc mím chặt môi, trong đầu hiện lên vô vàn các ý nghĩ.

“Nằm trên giường bệnh hai hôm nay, tôi liên tục mơ gặp Tôn Noãn, bà ấy hỏi tôi tại sao lại đối xử với bà ấy như thế?” trợ lý đỡ ông ta ngồi dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài đơ người một lúc, mấy phút sau mới từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lương Nặc: “Bà ấy nói, bà ấy muốn đưa tôi tới một nơi.”

“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đỗ Minh Hàn vẫn không trả lời, lại nói: “Cô biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Bao nhiêu?”

“61 tuổi, kể từ khi yêu bà ấy tới bây giờ đã được 26 năm rồi, thời gian nửa đời người tôi đều dành để yêu bà ấy – một người phụ nữ nhẫn tâm, lòng dạ sắt đá.”

Lương Nặc không muốn tiếp tục nghe nữa, cũng không muốn đoán thêm gì: “Nếu ông đã tỉnh lại, tinh thần cũng khá hơn thì tôi xin phép đi trước đây.”

Cô đứng lên bước đi, trợ lý còn chưa kịp giữ cô lại thì Đỗ Minh Hàn đột nhiên từ phía sau lưng cô nói: “Noãn...Noãn...anh đem tất cả những gì nợ em trả cho con....gái em....”

Bước chân Lương Nặc đột nhiên khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài.

Lương Nặc có thể biết được phần nào lý do tại sao Đỗ Minh Hàn lại bị mắc bệnh thần kinh rồi.

..................

Tối ngày hôn đó Lương Nặc xuất viện, về tới căn nhà của cô và Bắc Minh Dục, nhìn thấy Tiểu Bắc đứng ngoài cửa đón cô, cô không kìm được, nước mắt chảy ròng ròng.

Tiểu Bắc đưa tay ra gạt nước mắt đi cho cô: “Cô ơi không khóc!”

“Không khóc, là cát bay vào mắt cô thôi.”

Khi Bắc Minh Dục trở về nhìn thấy nét mặt buồn rười rượi của Lương Nặc, anh nheo mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thiếu gia.....” Lương Nặc nhảy bổ vào lòng Bắc Minh Dục, dùi đầu vào ngực anh: “Đừng hỏi em gì cả, để em khóc một trận, em khóc xong thì sẽ tốt hơn.”

Bắc Minh Dục đơ người ra, bàn tay anh hơi run lên khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Vậy em khóc đi, anh luôn ở bên em.”

Cô khóc nức nở gần hai tiếng đồng hồ, hai mắt đỏ ngầu sưng húp lên, sau đó mới dừng lại nhưng nấc lên rồi ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn nói: “Em muốn đưa mẹ em hạ thổ an nghỉ.”

“Ngày kia anh có thời gian.”

“Không được.” Bàn tay cô nắm chặt lấy vạt áo anh, Lương Nặc nói: “Em biết gần đây anh bận rất nhiều việc, Anna đi cùng em là được rồi.”

“12 giờ 30 phút ngày kia, anh bảo thư ký Tôn đặt vé máy bay.”

Anh nói kiên quyết, không cho Lương Nặc có cơ hội từ chối, Lương Nặc lại ôm chặt lấy anh: “Em thực sự rất yêu anh, sau này không kể xảy ra chuyện gì, anh đừng rời xa em có được không?”

“Ừm!”

Ngày hôm sau, Lương Nặc thu dọn hành lý, chuẩn bị bay về Hải Thành, nhưng khi đồ đạc thu dọn được tầm một nửa, trợ lý của Đỗ Minh Hàn đột nhiên gọi điện thoại tới nói Đỗ Minh Hàn nguy cấp rồi, muốn gặp mặt Lương Nặc lần cuối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.