1001 Đêm Tân Hôn

Chương 444: Chương 444: Có Phải Ông Đã Ngủ Cùng Bà Ta Rồi Không?




Thẩm Cách cười nhạt: “Tôi làm sao hả?”

“Đại thái thái nuôi cậu hơn 30 năm nay, tất cả những gì hôm nay cậu có đều là do đại thái thái cho cậu, sao cậu có thể không quan tâm tới sự an toàn của bà ấy như thế?” Phúc Bác nghiến răng nói ra những lời đó.

Thẩm Cách lại cười đắc chí hơn, nói: “Ông một lòng trung thành cung phụng cái bà già này hơn 30 năm, có phải là sớm đã ngủ cùng bà ta rồi không?”

“Hỗn lão!”

Đại thái thái cho dù có đang bị khống chế nhưng khi nghe thấy câu nói này cũng không nhịn được nữa mà tức điên lên.

“Đại thiếu gia cậu đừng ăn nói hàm hồ, giữa tôi và đại thái thái rất trong sạch!” Phúc Bác cũng lập tức biện hộ.

“Ông có bị điên thì mới công nhận rằng thậm thụt với bà ta?”

Đại thái thái nghe tới đây thì tức tới mức không làm gì được nữa, người bà ta nhũn ra rồi ngất đi.

“Đại thái thái!”

Bắc Minh Dục nheo mày, giao bà ta cho thư ký Tôn.

Thẩm Cách thở hắt ra một tiếng: “Mẹ, mẹ đừng có trách con trai độc ác, dù gì thì con cũng không phải con đẻ của mẹ, bây giờ con lại không sinh được con, trong tay mẹ con chỉ là một con cờ mà thôi, đương nhiên con phải tự tính đường cho mình.”

“Nói điều kiện của anh đi!” Lý Tranh Diễn không muốn phí lời thêm, lãng phí thời gian.

Sóng biển từng cơn từng cơn ào đến, Kỷ Sênh, Tiểu Bắc và Khả Khả ba người đều bị sóng đánh ướt toàn thân.

Sắc mặt của Kỷ Sênh và Khả Khả sớm đã trắng bệch ra rồi.

Tiểu Bắc cũng chỉ đang miễn cưỡng không sợ hãi.

“Tao chỉ có hai điều kiện!” Thẩm Cách đắc ý nói.

“Nói!”

Khuôn mặt Bắc Minh Dục tối sầm lại, ánh mắt sắc như dao.

“Thứ nhất, chuẩn bị một tỷ, sáng mai trước khi trời sáng thì mang tới, còn nữa, lái du thuyền lại đây và không được báo cảnh sát!”

“Được!” Bắc Minh Dục trả lời, đồng tử mắt tối sầm lại: “Nhưng anh hãy kéo ba người bọn họ lên trước đã.”

“Mày muốn tao kéo ba đứa chúng nó lên?” trên mặt Thẩm Cách là sự đắc chí của kẻ tiểu nhân: “Thế nhưng tao lại cứ muốn để chúng mày tận mắt nhìn thấy vợ con mình ngâm mình dưới nước chịu đói chịu lạnh đấy, để chúng mày nếm hết mùi vị mà tao đã từng phải nếm trải!”

Lý Tranh Diễn hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn hắn ta hằm hằm thù hận: “Kể từ bây giờ tới lúc trời sáng còn mấy tiếng đồng hồ nữa, lúc này nước biển đang là lúc lạnh nhất, nếu bọn họ có chuyện gì, tôi và lão Bắc nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tự anh hãy nghĩ kĩ đi, rốt cuộc anh muốn có tiền hay mất mạng!”

“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!” Lương Nặc dựa người vào vai Bắc Minh Dục, ánh mắt dường như không giây phút nào rời khỏi Tiểu Bắc: “Bọn chúng mới có bốn tuổi đầu, vẫn còn quá nhỏ....đại thiếu gia, coi như tôi cầu xin anh đấy, anh hãy kéo bọn họ lên đi....”

Trán Thẩm Cách nhăn lại, quay đầu nhìn ra phía Tiểu Bắc và Khả Khả, Tiểu Bắc vẫn còn khá bình tĩnh, Khả Khả dường như khóc tới khô cả họng rồi, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Dây thần kinh trên đầu giật lên đùng đùng.

Cô bé đó dường như thực sự không chịu được nữa rồi!

“Kéo lên!” hắn ta vung tay ra lệnh cho thuộc hạ, lại nhắc nhở Bắc Minh Dục: “Tôi đã bố trí sát thủ bắn tỉa trên đỉnh núi đối diện, nếu mày mà dám manh động, tao sẽ cho con trai mày xuống mồ cùng đấy!”

Bắc Minh Dục cũng không phí lời cùng anh ta nữa: “Nói điều kiện thứ hai của anh đi!”

Nhắc đúng lúc, Thẩm Cách nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lùng đểu giả, đột nhiên chỉ tay vào Đặng Tử Manh cười nhưng ánh mắt căm hận: “Cái đó của tao bị chính cô ta làm hỏng, bây giờ tao phải đi rồi, cô ta là thủ phạm gây ra chuyện đó vậy thì có nên đi theo tao, chăm sóc tao cả đời hay không?”

“Anh muốn tôi đi cùng anh?” Đặng Tử Manh nheo mày, hất tóc về phía sau tai, dưới ánh trăng, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay út của cô ta hiện lên lấp lánh: “Thế nhưng anh tàn tạ thế rồi, làm sao có thể làm cho tôi thỏa mãn được đây?”

“Đĩ điếm!” Thẩm Cách tức giận gầm lên.“Tôi rẻ tiền, tôi đĩ điếm, thế nhưng tôi còn chưa kết hôn với anh mà, muốn tôi đi cùng anh? nằm mơ cũng không có!”

Thẩm Cách đột nhiên chỉ tay vào Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn: “Ngày mai trước khi trời sáng chúng mày hãy trói người phụ nữ này lại cùng với ba tỷ tiền mặt rồi giao cho tao, tao sẽ giao người lại cho chúng mày! Đợi tao rời khỏi vùng biển này, sát thủ cũng sẽ tự động rời đi, ngược lại nếu chúng mày không làm theo lời tao thì sát thủ sẽ bắn chết cái giống rẻ tiền kia rồi sẽ bắn chết cô bé đáng yêu kia!”

Lương Nặc lúc này hận tới mức không thể xông lên giết chết hắn ngay lập tức.

Nhưng cô lực bất tòng tâm.

Chỉ có thể bám chặt vào tay Bắc Minh Dục, cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh lại, không làm Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn phải lo lắng thêm.

Lý Tranh Diễn đương nhiên là sẽ vì vợ và con gái là nhiều, Đặng Tử Manh chỉ là một người ngoài cuộc, ánh mắt anh di chuyền nhìn về phía Đặng Tử Manh, dường như đang xem xét xem nào thế nào để bắt lấy cô ta.

Sắc mắt Đặng Tử Manh không thay đổi: “Đừng có nhìn thôi như thế, tôi tuyệt đối sẽ không đi cùng anh ta đâu!”

Bắc Minh Dục nheo chặt mày lại, trước tiên liếc mắt nhìn Thẩm Tịch Nam đang đứng bên cạnh, rồi mới nói khuyên: “Tôi đảm bảo sẽ rất nhanh cứu cô trở về!”

“Xin lỗi, bà cô đây không tin!” Đặng Tử Manh hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh lùng: “Các người đều là một đám ngụy quân tử, tôi và các người chẳng thù chẳng oán, thận chí còn giúp các người mấy lần, bây giờ con trai các người phải chết liền lấy tôi ra để đổi? đạo đức giả!”

Đặng Vũ tính toán thời gian một chút, ánh mắt kiên định nói: “Tử Manh, vậy con có tin ba không?”

Người ông ta sắp xếp chắc rất nhanh sẽ tới thôi.

Hai mắt Đặng Tử Manh đột nhiên đỏ lên, có chút như không tin vào tai mình: “Ba cũng muốn con đi cùng Thẩm Cách? Lẽ nào ba không biết con đi cùng Thẩm Cách điều đó sẽ có nghĩa thế nào à?”

Cô ta và Thẩm Cách có thể nói là kẻ thù không đội trời chung, thời gian này Thẩm Cách vì còn nể đại thái thái mà không dám làm gì cô ta thế nhưng bây giờ, một khi rời đi cùng hắn ta, cô dám đảm bảo rằng kết cục cuối cùng sẽ chẳng được chết yên lành.

Thế nhưng đó là cha đẻ của cô....

Đặng Vũ nheo mày: “Ba nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện đâu!”

“Ha ha....” Đặng Tử Manh chưa bao giờ từng nghĩ trong con mắt cha mình mình còn chẳng bằng mấy người ngoài kia, trong lòng cô ta hoài nghi, đột nhiên ánh mắt quay sang nhìn về phía Thẩm Tịch Nam: “Đưa em đi! Những người ở đây đều làm cho em cảm thấy ghê tởm hơn bất cứ thứ gì!”

Thẩm Tịch Nam không phản ứng gì, hai môi mím chặt lại với nhau.

Khuôn mặt quyến rũ của anh ta lúc này co rúm lại, cúi mặt xuống, từ từ, ánh mắt anh ta liếc nhìn lên phía Đặng Tử Manh, đôi môi mấp máy: “Thẩm Cách đi không xa được, em cũng sẽ không đi xa đâu!”

Vào giây phút đó câu nói của Thẩm Tịch Nam giống như những mũi kim đâm thẳng vào tim cô.

Bạn bè bỏ mặc cô, cô chấp nhận.

Cha đẻ ruồng bỏ cô, cô chấp nhận.

Thế nhưng Thẩm Tịch Nam lúc này cũng đẩy cô đi cùng với Thẩm Cách, cô không chấp nhận!

“Thẩm Tịch Nam!”chỉ thấy hai mắt cô đỏ ngầu lên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Thẩm Tịch Nam, một lúc lâu sau cô mới từ từ hỏi: “Em trong lòng anh rốt cuộc là cái gì? Là cái thứ có thể có không có cũng chẳng sao à, hay là thoát không khỏi cơn ác mộng trước đây?”

Thẩm Tịch Nam trả lời có cũng như không: “Đều không phải!”

“Vậy thì là gì? Anh chê em danh tiết không còn, hay là kẻ chăng hoa?!”

“Câu trả lời em sẽ không muốn nghe đâu!” Thẩm Tịch Nam thần sắc khó coi, liếc nhìn ánh trắng sáng trên trời, ánh trăng sáng chiếu lên người một lớp bạc lóng lánh, khuôn mặt cô được soi sáng rõ nét.

Đặng Tử Manh nhếch mép tự cười nhạo bản thân, cô không trốn tránh thêm nữa.

“Ba, bao nhiêu năm nay, cuối cùng ba cũng sẽ được như ý nguyện, đứa con gái này sau này sẽ không làm ba phải mất mặt thêm nữa.....”

Đặng Vũ đột nhiên có một dự cảm chẳng lành: “Không phải như con nghĩ đâu, Ba chưa từng ruồng bỏ con, không sai, ba tức con làm ba mất mặt, thế nhưng ta chưa từng có ý nghĩ sẽ đẩy con ra khỏi nhà.”

“Đủ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.