Người biết về sự việc “ngoài ý muốn” này không nhiều nhưng
cũng không phải là ít.
Khi thư ký Tôn đi đến và nhìn thấy hai người đang ôm lấy
nhau, tuy là lo lắng cho vết thương của Bắc Minh Dục nhưng trong tiềm thức anh
ta cũng thấy rằng như thế này cũng tốt.
Dù sao thiếu gia và Lương Nặc làm hòa với nhau rồi cũng tốt,
những thủ hạ như bọn họ không phải hứng chịu những cơn giận vô cớ của Bắc Minh
Dục nữa.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục vẫn đang ôm lấy nhau, vốn dĩ thư
ký Tôn không muốn làm phiền nhưng tiếng giày bước xuống nền gạch đá hoa đã phát
ra âm thanh nghe rất rõ, vì vậy Lương Nặc đã để ý thấy.
“Thư...thư ký Tôn?”
Cô nhìn thấy thư ký Tôn xong liền nhanh chóng đẩy Bắc Minh Dục
ra.
Cô vừa làm gì vậy?
Bắc Minh Dục lạnh lùng lùi về phía sau hai bước, tay đặt lên
vết thương trên vai, mặt nhăn lại vì đau, không thể không liếc lườm thư ký Tôn
một cái.
Thư ký Tôn lúng túng bước lên phía trước: “Thiếu phu nhân,
cô tỉnh lại rồi?”
“Là anh...là anh đã cứu tôi?”
“Đúng vậy!” Thư ký Tôn giải thích: “Sau khi nhân được điện
thoại chúng tôi lập tức đi tìm hai người, tới nơi lúc đó cô đã bất tỉnh rồi!”
Trên thực tế, nếu anh ta chỉ cần muộn thêm một bước, có thể
bây giờ Lương Nặc đã chẳng còn có thể đứng ở đây rồi.
Người đàn ông kia lúc đó đang định xâm hại cô.
Lương Nặc nhớ lại tình hình lúc đó, từ tận trong xương cốt
cô vẫn còn thấy sợ: “Tên đó giờ đang ở đâu rồi?”
Thư ký Tôn theo phản xạ liếc mắt nhìn Bắc Minh Dục sau đó lắc
đầu nói: “Lúc đó thiếu gia vẫn đang lơ lửng trên cây trên vách núi, chúng tôi
thì mải tìm người và cứu người, nên cũng chẳng để ý nhiều tới hắn ta, cộng thêm
với việc hắn ta thông thuộc đường xá khu vực đó vì vậy.....”
“Anh ta chạy trốn rồi?”
“Vâng!”
“Cái loại đàn ông cặn bã đó chỉ cần một ngày hắn còn ở ngoài
thì không biết lại có bao nhiêu cô gái bị hắn ta làm hại.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên trầm xuống, anh dang tay ra
chuẩn bị kéo cô vào lòng thì đột nhiên Lương Nặc lại lùi mình về phía sau từ chối.
Cánh tay Bắc Minh Dục lơ lửng trong không trung.
“Không sao đâu, trước sau cũng sẽ bắt được hắn thôi!”
“Vâng!”
Thư ký Tôn đôi mắt đột nhiên như sáng lên soi vào vết thương
của Bắc Minh Dục đang rỉ máu ra, anh ta quan tâm hỏi han: “Thiếu gia, vết
thương của anh lại bị bong ra rôi!”
Lương Nặc nhìn theo ánh nhìn của thư ký Tôn, lúc này mới chú
ý thấy trên cơ thể anh có nhiều chỗ dán hoặc cuộn băng gặc với các vết thương lớn
nhỏ khác nhau.
“Xin lỗi, chắc chắn là do vừa nãy em đẩy anh ra mạnh quá nên
các vết thương mới bong ra như thế này, thư ký Tôn, anh đưa thiếu gia đi băng lại
các vết thương trước đi đã.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục càng lúc càng tối sầm lại, thư ký Tôn lập
tức nói: “Lương tiểu thư không đi cùng luôn à?”
Lương Nặc cảm thấy lúc này đầu óc có phần rối loạn, khi mà
không biết nên nói như thế nào thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Là điện thoại của Liễu Tiêu Hàn.
Lúc này cô mới ý thức được rằng, trong tiềm thức của Liễu
Tiêu hàn thì cô đang ở trong tình trạng là “mất tích” mấy tiếng đồng hồ.
Cô bạn nói rằng ca phẫu thuật của bà Vương rất thành công,
bác sĩ nói người nhà có thể vào thăm được rồi, hỏi cô rốt cuộc đã chạy đi đâu,
giục cô mau trở về.
“Bà Vương vừa mới thoát được sự nguy hiểm về tính mạng, em
muốn đi thăm bà!”
“Thế nhưng thiếu gia.....”
“Em đi đi!” Thư ký Tôn thì luôn muốn níu chân Lương Nặc lại,
Bắc Minh Dục thì lại đột nhiên cắt ngang lời thư ký Tôn, ánh mắt có chút buồn
và tối om: “Vết thương trên người tôi thực ra chẳng là gì so với sự sống chết của
bà Vương!”
“Em không có ý.....”
“Thư ký Tôn, chúng ta đi.”
Bắc Minh Dục cùng với thư ký Tôn quay người bước đi thẳng
không ngần ngừ, Lương Nặc cắn chặt môi, đột nhiên khẽ cười.
Như thế này cũng tốt.
Vừa đi được vài bước, thư ký Tôn quay đầu nhìn trộm Lương Nặc
từ phía sau, nhìn bước chân dứt khoát bước đi của cô, anh không thể hiểu được
mà nheo mày.
“Thiếu gia....tên tôi phạm hiếp dâm kia....anh muốn xử lý thế
nào?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục làm người khác nhìn vào cũng phải thấy ớn
lạnh, anh sẽ đêm tất cả nỗi tức giận trút cho bằng hết.
“Ở đây có loại con gái đó không?”
“Hả?” Thư ký Tôn không hiểu.
“Hắn ta chẳng phải thích cưỡng hiếp con gái à? Ha ha....” Bắc
Minh Dục cười lạnh lùng: “Tôi để anh ta chơi một lần là đủ!”
........
Liễu Tiêu Hàn đã ở cửa phòng phẫu thuật của bà Vương đợi bốn
tiếng đồng hồ, còn Đổng Hàn Thanh chỉ ở lại thêm một lát rồi đi trước.
Nhìn thấy Lương Nặc đến tồi, cô không thể oán trách: “Cậu đi
đâu thế hả? Gọi điện cũng không nghe, tớ còn muốn bảo cậu buổi chiều mang đồ ăn
tới cho tớ, tớ đói sắp chết rồi đây này....”
“Xin lỗi Tiêu Hàn...tớ....”
Liễu Tiêu Hàn đột nhiên hai mắt sáng lên: “Miệng cậu sao lại
phồng cả lên thế? Lẽ nào....gặp được trai đẹp à? Không đúng, cậu bị Bắc Minh Dục
kéo ra ngoài mà! Chết tiệt, cậu đừng nói với tớ cậu và tên đàn ông cặn bã đó lại
về bên nhau rồi nhé?”
Lương Nặc lúng túng đưa tay lên lau môi: “Làm gì có!”
“Cậu không phải đang che giấu điều gì chứ?”
“Tớ....” Lương Nặc đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô bạn, trả
lời: “Thực ra thiếu gia không xấu xa như cậu nghĩ đâu.”
Cô đã từng nghĩ rằng anh khong yêu cô, là vì nhất thời hứng
thú hoặc áy náy nên mới ở cạnh cô, thế nhưng, sẽ chẳng có ai chỉ vì một người
con gái anh ta thấy thú vị hay áy náy mà dùng cả tính mạng mình để hi sinh vì
người đó.
“Trách nhiệm này để anh trả một lần là đủ.”
Lời anh nói khi anh đẩy cô ra khỏi xe cứ vang vọng lên quanh
tai Lương Nặc , cô kiên định tin vào suy nghĩ, nhận định của bản thân mình.
“Chết tiệt, thế mà cậu lại còn nói đỡ cho hắn.”
Lương Nặc xoa tay trên trán rồi chuyển chủ đề câu chuyện:
“Đi vào thăm bà Vương trước đã, khi tớ và thiếu gia đi ra ngoài đã xảy ra rất
nhiều chuyện, lát nữa tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
Bác sĩ nói ca phẫu thuật của bà Vương được tiến hành rất
thành công, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sau là sẽ không có trở ngại gì lớn
nữa, có điều vẫn nhắc đi nhắc lại rằng tuổi bà Vương cũng lớn rồi, cần phải định
kỳ tới bệnh viện kiểm tra tình hình sức khỏe.
Hai người vừa nghe vừa gật đầu thể hiện rằng đã ghi nhớ rồi.
Đợi mãi tới lúc trời sâm sẩm tối chồng bà Vương mới hết bận
việc về nhà ăn cơm, thế nhưng trong nhà không có một ai, lại nhìn chiếc điện
thoại bàn trong nhà, phát hiện có mấy cuộc gọi nhớ.
Ông nhanh chóng gọi lại, nghe được tin bà Vương phải làm phẫu
thuật – tin tức như sét đánh ngang tai.
Ông vội vàng thu xếp đi bệnh viện, ông với hai mắt đỏ ngầu,
chạy tới cầm tay Lương Nặc đầu cuối xuống lia lịa nói cảm ơn.
“Nếu không phải có các cháu thì ông không biết bà ấy.....”
Ông Vương lấy tay di di mũi, nói mãi không thành lời: “Bà ấy ở bên ông bao
nhiêu năm như vậy, vất vả nuôi các con khôn lớn, chưa được hưởng phúc ngày nào,
nếu bà ấy mà đi trước thì ông phải làm như thế nào?”
Ông Vương ngày thường trầm tình ít nói chứ không giống như
bà Vương lúc nào cũng mồm miệng nói liên tục, nhưng lúc này, Lương Nặc có thể
nhìn ra hai mắt ông như hai viên ngọc sáng long lanh ướt đẫm nước mắt.
“Ông ơi, bà không sao rồi ạ! Ông đừng lo lắng quá.”
“Tôi....”
Liễu Tiêu Hàn nhìn càng nhìn ông càng thấy khắc khổ đáng
thương, cô đưa ra đề nghị: “Bây giờ cũng đã tan giờ làm rồi, hay là gọi điện
cho các con ông, khi bà tỉnh lại chắc chắn muốn nghe thấy tiếng của bọn họ.”
Ông Vương gật đầu lia lịa, nói là về nhà sẽ gọi.
Lương Nặc đem điện thoại của cô ra, giúp ông ấn số máy, đợi
tới khi có chuông mới đưa điện thoại cho ông Vương: “Con không vội gì cả, ông cứ
từ từ nói chuyện với các con.”
Khi mà ông Vương nói chuyện với các con, Liễu Tiêu Hàn lôi
tay Lương Nặc không ngừng chất vấn buổi chiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nói nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Nặc thật thà đem toàn bộ sự thật kể cho cô bạn thân,
Liễu Tiêu Hàn càng nghe càng đơ người ra, vỗ tay vào má mãi cũng mới tỉnh lại:
“Ý cậu là...thiếu chút nữa cậu đã không trở về rồi?”
“Tên tội phạm kia hắn là hắn thù tớ, đáng lẽ Bắc Minh Dục
không phải hứng chịu những chuyện này....”
“Anh ta là đàn ông, nên gánh vác là đúng rồi.”Liễ Tiêu Hàn
bĩu môi, sau đó lại tò mò hỏi: “Anh ta thật sự chịu cứu cậu mà không màng tới
tính mạng mình?”
Lương Nặc nheo mày, không biết có phải qua một lần sống chết
nên bây giờ cô nghe thấy từ “Chết ” hoặc tương tự thế mà thấy thật sự sợ hãi.
Thậm chí trong đầu còn không ngừng nghĩ lại cảnh diễn ra
trên xe và cảnh phải đối mặt với ngã rẽ phía trước.
“Nếu hôm nay không phải may mắn thì mạng anh ấy đã dùng để đổi
lấy mạng tớ rồi, cho nên, Tiêu Hàn, tớ không muốn hận anh ấy nữa đâu....”
Không ai là rõ hơn cô, thời khắc Bắc Minh Dục rơi xuống vực,
cô gần như cảm thấy cả thế giới này đã sụp đổ hoàn toàn.
Cuộc sống trong giây phút đó giường như chẳng còn ý nghĩ gì
nữa.
“Vậy những tổn thương anh ta đã gây ra cho cậu cậu đều quên
hết rồi à? Cậu lại muốn làm lại từ đầu với anh ta?”
Lương Nặc suy nghĩ một lát, sau đó cô lắc đầu: “Không, tớ
không hận anh ấy nhưng điều đó không có nghĩa là tớ sẽ về bên anh ấy.”
“Cậu nói thế là ý gì?”
“Ý tớ là.....” Lương Nặc nắm chặt lấy hai tay thành nắm đấm,
nói: “Con tim tớ đã bình lặng trở lại rồi, sau này tớ sẽ cố gắng coi anh ấy là
người xa lạ, không yêu, không hận.”