Mắt trừng trừng nhìn Bắc Minh Huân lên một chiếc xe Bugatti Veyron màu đen
đỗ bên đường, và người ngồi ở ghế lái phụ đó là một cô gái mà cô ta đang đi tìm mà tìm không thấy là Lý Khả Khả.
Hai tay của Hán Tình Tình đột nhiên nắm chặt lại, móng tay chọc vào cả lòng bàn tay mà cô ta cũng không biết đau.
Bạn trai của Khả Khả không ngờ lại là người thanh niên đó!
Còn đẹp trai anh tú hơn cả Tống Tử Văn.
Cô ta nghiến răng lại, ánh mắt lại hướng về phía góc đường, ở đó camera vẫn còn sáng....
Khả Khả về tới nhà, lập tức bị đưa vào khuôn khổ học hành.
Cô lẩm bẩm ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân lại: “Đã lâu lắm rồi em
không có thời gian giải trí, ngày nào về tới nhà cũng lao đầu vào học,
đi tới trường các thầy cô giáo cũng giám sát em chặt chẽ, chỉ sợ em
không chăm chỉ không nghiêm túc.....”
Bắc Minh Huân từ từ xắn tay
áo lên, vừa giúp cô sắp xếp lại các tài liệu học tập vừa mở miệng nói
bâng quơ: “Mấy ngày trước chẳng phải em đã nói là phải thi đại học A à?”
“Cái đó....” Khả Khả lắp ba lắp bắp, lại chớp chớp mắt, nhìn anh vẻ đáng
thương: “Em nói là thi đại học A, nhưng 16 năm trước đây của em đều ăn
chơi thoải mái như thế rồi, anh bất chợt bắt em thay đổi đi vào một
guồng quay mới, em sao thích nghi nhanh thế được.....”
Nói rồi, cô đột nhiên hai mắt hướng về phía trước, hai hàng lông mi dài cong vút mấp máy: “Trừ khi....”
“Trừ khi cái gì?”
Bắc Minh Huân phân loại tài liệu học tập xong rồi, liếc mắt nhìn cô biểu thị hãy tiếp tục đi.
Khả Khả lập tức nhổm người lên, chỉ tay vào đôi môi anh đào của mình: “Em
cần phải chiến đấu vất vả, anh cho em chút động lực là được! Nhanh lên
nào.....”
Cái tư thế của cô như đang chờ đợi khát khao lắm!
Ánh mắt Bắc Minh Huân thoáng qua một ý nghĩ, anh gật gật đầu, cười như
không cười rồi nói: “Em chắc chắn cần anh cho em động lực để chiến đấu
à?”
“Chắc chắn, khẳng định!”
Khả Khả quyết đoán đi lại ngồi
xuống gần anh, đôi mắt nheo lại, khoác tay vào tay anh, vô cùng ngọt
ngào, Bắc Minh Huân vẫn giữ nụ cười trên môi: “Em thân là con gái thì
phải biết thận trọng giữ mình một chút chứ?”
“Không có khí phách
để bỏ nhà ra đi!” Khả Khả nhìn anh mãi không hôn lên môi cô, lập tức
quàng tay lên cổ anh, nhướn mày nói: “Thực ra em biết hết, lúc trước khi mà anh ôm em ấy, chỗ đó của anh nó to lên, lại cứng nữa, chạm vào em
rất khó chịu! Trong sách nói rằng đó là phản ứng sinh lý, điều đó chứng
minh anh...có...hứng thú...với em!”
Khi nói những lời này cô ngại ngùng vô tình liếc nhìn xuống phần dưới cơ thể anh.
Hơi thở ấm áp đặc trưng của thiếu nữ ngay phía trước phả vào mặt anh.
Làn da mỏng và căng trắng hồng dưới ánh đèn lấp lánh nhìn như một lớp kem mềm mại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một chỗ nào đó ở phía thân dưới của người
thanh niên lại đột nhiên phồng lên một cách nhanh chóng, sau đó một cảm
giác kì lạ lan ra toàn bộ cơ thể, hướng thẳng lên não bộ, máu trong
người nóng lên như được điều khiển.
Khả Khả chớp chớp mắt : “Anh xem này, lại to lên rồi!”
Đột nhiên, Bắc Minh Huân đứng lên và đi lên tầng.
Sắc mặt anh tối sầm, nhưng vẫn cô kiềm chế được cảm xúc trong cơ thể lúc này.
Bước chân nhanh như bay, rất nhanh sau đó không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
“Này, sao anh lại bỏ đi thế? Em cũng có cười anh đâu, đừng đi mà....” Khả Khả nhìn bóng dáng anh khuất dần khỏi tầm mắt, rồi cô lại ôm lấy chiếc gối
dựa bên cạnh cười lớn: “Ha ha ha! Nhìn anh kiêu ngạo lại còn giả vờ lạnh lùng cao quý, làm em thấy anh đáng yêu quá....”
Nửa giờ đồng hồ sau, Bắc Minh Huân thay một bộ quần áo ở nhà, khuôn mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm khắc.
Trong tay lại đang cầm một tập đề thi dày cộp.
Tập đề thi được để trên bàn giống như một ngọn núi, mặt cô biến sắc, nhìn tập đề thi mà muốn khóc: “Chỗ này.....”
Lúc này hơi thở của anh đã trở về ổn định, anh nói với cô khá nhẹ nhàng: “Nhiệm vụ ngày hôm nay.”
“Ứ ứ đâu....em làm không hết!”
“Ồ, quên mất, em cần anh cho em chút động lực.”
Hai mắt Khả Khả đột nhiên sáng lên, tiếp ngay sau đó liền nhìn thấy anh rút từ trong túi một chiếc roi dài khoảng mười centimet làm bằng bạc, rồi
anh nói lạnh nhạt: “Sai một câu đánh một cái!”
“Bốp!” Khả Khả đập tay xuống bàn: “Sao anh lại trừng phạt? Em muốn kháng nghị!”
“Kháng nghị không có hiệu quả!”
“Ai nói vậy?”
“Một giờ đồng hồ làm một đề, vượt qua một phút đánh một cái.”
Khả Khả: “...........”
Buổi tối, tại biệt thự Hán gia.
Hán Tình Tình vừa tắm xong đi ra, mặc nên người bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, mái tóc thả xuống ngang lưng.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào!”
Chú Mã quản gia đấy cửa đi vào liền nhìn thấy bên tay phải của Hán Tình
Tình các ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, hai tay khoanh vào nhau đứng
trước cửa sổ.
“Tiểu thư, dựa theo đoạn video tải về mà tiểu thư
mang về lúc chiều, đã điều tra ra thân phận của người đàn ông đó, có
điều....tốt nhất cô đừng đi dây vào anh ta, anh ta không phải là người
chúng ta có thể đụng vào?”
“Không thể đụng vào sao? Ha ha....” Hán Tình Tình kiêu ngạo cười lạnh lùng một tiếng, trong tay vẫn kẹp lấy
điếu thuốc: “Bây giờ không phải tôi đụng vào anh ta mà là anh ta đụng
vào tôi!”
Quản gia biết có nói thêm nữa cũng chẳng tác dụng gì,
bèn đưa số tài liệu trong tay ra: “Tiểu thư đọc những tài liệu này đi
rồi lại tính tiếp!”
“Hức!”
Hán Tình Tình lật những trang tài liệu, lọt vào ánh mắt là bức ảnh của một người thanh cao, cho dù độ
phân dải của bức ảnh là rất cao nhưng dường như vẫn chưa toát hết được
vẻ thanh lịch, ưu tú của người đó.
Bỏ qua bức ảnh, cô ta tiếp tục
xem nội dung phía sau, càng xem càng thấy ghen tỵ: “Bắc Minh
Huân....không ngờ anh ta chính là....chính là Bắc Minh đại thiếu gia,
theo lời đồn thì đây chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Bắc
Minh? Thế nhưng chẳng phải anh ta vẫn luôn học ở nước ngoài à? bọn họ có khi nào nhầm rồi không?”
“Đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi ạ, là
cậu ta không sai.” Quản gia nói tiếp: “Chắc là thời gian gần đây đã về
nước, bức ảnh này được tìm thấy trên facebook của một người bạn của cậu
ta khi ở nước ngoài.”
Hán Tình Tình lại nhớ tới việc Tống Tử Văn
bị công khai yêu cầu xin lỗi Lý Khả Khả, lại còn việc Khả Khả đi muộn về sớm, thái độ học tập ngoan ngoãn của Khả Khả.....
Trong đầu tất cả các sự việc được sâu chuỗi lại với nhau.
Chính là vì người thanh niên này!
Lý Khả Khả đã thích người thanh niên này!
Vì Khả Khả suốt thời kì cấp ba chưa từng để lộ ra thân phận của bản thân,
Hán Tình Tình không ngờ rằng cô chính là con gái của một gia đình quyền
thế ở Hải Thành, cùng lắm cũng chỉ nghĩ là con gái của một doanh nghiệp
nhỏ nào đó thôi, “Người thanh niên này tôi muốn có được anh ta!”
Quản gia giật mình: “Thế nhưng lão gia đã chuẩn bị bàn bạc với Tống tiên
sinh về việc đính hôn của cô và Tống thiếu gia rồi.....”
“Ba tôi
muốn tôi đính hôn với Tử Văn chẳng phải cũng là vì muốn tìm đồng minh
phục vụ cho việc làm ăn sao? Nếu tôi và Bắc Minh Huân có thể trở thành
một đôi, tới lúc đó cả cái Hải Thành này đề là nhà của chúng ta, ông ấy
còn phản đối không?”
Quản gia nheo chặt mày này: “Nhưng tiểu thư
cô vẫn luôn rất thích Tống thiếu gia mà, bằng không sao lại liên tục đòi lão gia tạo cơ hội cho hai người? bây giờ sao lại....”
Ánh mắt
Hán Tình Tình hướng xuống bức ảnh của Bắc Minh Huân, rõ ràng là ánh mắt
si mê: “Chú không cảm thấy anh ấy so với Tử Văn càng menly hơn à?”
“Nhưng đó là Bắc Minh gia......”
“Vậy thì sao chứ? lẽ nào tôi còn phải thua cái đứa con gái rẻ tiền Lý Khả
Khả kia à?” Hán Tình Tình nắm chặt tay thành nắm đấm: “Cướp người con
trai tôi thích, tôi phải cho cô ta xuống 18 tầng địa ngục!”
Quản gia nhìn nét mặc tức giận và hận thù của Hán Tình Tình cũng chỉ biết thở dài.