Sáng ngày hôm sau, Lương Bác Văn đang trên đường đến công ty liền nhận được điện thoại của trợ lý.
Lòng nóng như thiêu như đốt.
“Có chuyện gì? Bây giờ tôi đang trên đường, lập tức tới công ty đây.”
“Không hay rồi Lương Tổng, những cổ đông
kia đồng loạt thống nhất muốn Bắc Minh Dục quay lại tập đoàn chủ trì đại cục, bây giờ đã cho người đi mời anh ta quay lại rồi....”
“Cái gì?” Lương Bác Văn nghiến chặt răng: “Tôi tới ngay đây.”
Khi Lương Bác Văn vừa bước chân vào đến
tập đoàn thì Bắc Minh Dục cũng đi liền ngay phía sau ông ta, một đoàn cổ đông đang hộ tống anh, dường như anh mới là người lãnh đạo hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ.
Còn bản thân ông ta...chẳng khác nào một chú hề không được chào đón.
“Sao cậu lại tới đây?” Ông ta đã biết rồi mà còn cố tình hỏi, ngữ điệu hơi chua chát.
“Các cổ đông thành ý mời tôi tới thì tôi
tới xem thế nào!” Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn xung quanh, đa số đều là
người mới anh không quen mặt, không thể không trầm giọng nói: “Một triều thiên tử một triều thần, thay đối đúng là lớn thật.”
Giống như vương quốc thay đổi, quốc vương mới sẽ luôn đàn áp những người của quốc vương cũ để lại nhằm xây dựng
và củng cố thế lực của bản thân.
“Đừng quên mất hiệp ước giữa chúng ta, bây giờ lẽ ra cậu không nên xuất hiện ở đây.”
“Đương nhiên, tôi không quên, và tuyệt đối cũng không nhận lại chức tổng giám đốc của tập đoàn.”
“Vậy thì...”
“Đợi đã.” Một người trong số các cổ đông
lên tiếng, tỏ vẻ hoài nghi không hiểu: “Thiếu gia, cậu thật sự đem tập
đoàn – sản nghiệp gia tộc lớn như vậy đặt vào tay ông ta để chờ thất bại à?”
“Cho tôi thêm nửa năm nữa, tôi sẽ lãnh đạo tập đoàn trở về với thời kì huy hoàng trước đây.” Lương Bác Văn hết sức tự tin nói.
Nửa năm trở lại đây ông ta chỉ quan tâm
tới tranh đấu trong nội bộ công ty, đúng là dành rất ít thời gian và tâm trí cho phát triển tập đoàn.
Đây cũng là một trong số những lý do lớn dẫn tới việc tập đoàn bị giảm doanh thu.
“Nửa năm có thể thay đổi rất nhiều sự
việc!” các cổ đông ào ào lên tiếng: “Ngộ nhỡ nửa năm sau tập đoàn phá
sản, những cổ đông như chúng tôi chẳng phải cũng sẽ chết theo à? Tôi
không đồng ý!”
Lại có người nói: “Thiếu gia chẳng phải
là không muốn nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn nữa à, vậy thì chúng
ta lại họp hội đồng cổ đông để sửa đổi điều lệ, tăng thêm chức vụ quản
lí cấp cao.”
“Ý kiến hay, như vậy để cho Lương tổng và thiếu gia phân lập lãnh đạo, nửa năm sau thành tích của ai tốt hơn thì
người đó sẽ làm tổng giám đốc.”
Nói qua nói lại, chẳng mấy chốc mà cục diện lại thành ra thế này.
“Bắc Minh Dục, cậu đừng có quên rằng
chúng ta vẫn có hợp đồng trong tay!”Lương Bác Văn lo lắng: “Cậu muốn
quay lại tập đoàn, nhưng kiểu gì cũng không thoát khỏi hợp đồng đâu!”
“Lo lắng cái gì chứ, tôi sớm đã nói rồi,
tôi bị mấy chú cổ đông đây gọi lên gọi xuống đau đầu quá nên thuận đường thì ngó qua xem tình hình thế nào thôi.” Trên miệng Bắc Minh Dục khẽ
cười, anh nói nhạt: “Tôi cũng có nói là tôi sẽ trở lại đâu.”
“Thiếu gia!”
“Bắc Minh Dục, ta cùng với Cô con tạo dựng giang sơn, lẽ nào con còn muốn cô con đích thân ra trận?”
Đoàn người ầm ầm ĩ ĩ, Lương Bác Văn cố
bám vào hợp đồng để nói, Bắc Minh Dục cũng giữ lập trường cứng rắng, các cổ đông ở giữa không biết làm thế nào.
Nhưng cứ thế này thì nội bộ tập đoàn rồi cũng tan đàn xẻ nghé hết thôi.
Nửa năm với không khí ngột ngạt như vậy, sớm đã có người không chịu được mà âm thầm có ý định riêng rồi....
Lương Bác Văn dán mắt nhìn theo Bắc Minh
Dục rời tập đoàn, lúc đó ông ta mới thở phào: “ĐÚng là hối hận thận,
đáng lẽ lúc trước nên hỏi Đổng tiên sinh có lọ thuốc giải nào mà phải
dùng nhiều lần mới giải hết độc.”
Như vậy ông ta có thể mãi mãi uy hiếp
được anh, chứ không chứ như bây giờ anh đến nửa năm cũng chẳng thèm hỏi
chẳng tìm Lương Nặc thì ông ta sắp không dương dương tự đắc như trước
được rồi....
Trợ lý không biết ông ta đang lẩm bẩm cái gì, tim anh ta tự nhiên đập dồn dập.
Thuốc độc....
Xem ra vị Lương tổng này đúng là không đơn giản.
Ngồi trong xe, thư ký Tôn không giấu được vui mừng: “Vừa nãy anh đột nhiên xuất hiện ở tập đoàn, mặt Lương Bác
Văn như vừa ăn phải shit ấy, đúng là hả hê!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục vẫn nhìn về phía xa, từ từ nói: “Hi vọng kích động ông ta một chút ông ta sẽ tìm đến người
đứng sau ông ta để cầu cứu.”
“Chắc sẽ vậy!” thư ký Tôn nói: “Kể cả ông ta không cầu cứu đi chăng nữa thì người ở sau tấm màn cũng sẽ không thể chừng chừng mắt mà nhìn tập đoàn hắn ta đã dành bao công sức để cướp
lấy lại sụp đổ dưới tay Lương Bác Văn.”
Bắc Minh Dục đột nhiên nắm chặt hai tay
thành nắm đấm, nhìn lên bầu trời với những đám mây đen sắp đè xuống Hải
Thành, một dự cảm không lành từ từ xuất hiện trong tâm trí anh.
Lương Nặc sau khi sinh con thì cơ thể rất yếu, Lý Tranh Diễn giúp cô tìm một bác sĩ đông y, kể đơn thuốc nam từ từ điều trị.
Cô sống trong căn biệt thự của Lý Tranh Diễn, mọi thứ đều rất tốt.
Sau khi sự việc kết thúc, cô có hỏi qua
những bác sĩ và y tá có liên quan tới việc của con cô nhưng câu trả lời
của bọn họ mười người như một.
Đứa trẻ cô sinh ra là một bé gái.
Sau đó, cô lại tiếp tục hỏi về tung tích của người phụ nữ câm nhưng chị ta lại biến mất như chưa hề tồn tại.
Không một ai biết chị ta ở đâu.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, người cô gầy dộc đi nhanh chóng, Lý Tranh Diễn nhìn còn thấy sợ.
“Em chịu khó ăn uống vào, em làm thế này là tự lấy sức khỏe của bản thân ra chống đối đấy à?”
“Không, tôi đang cầu khấn cho vong hồn của con gái tôi.”
Lương Nặc cố chấp nhìn ra bầu trời bên
ngoài cửa sổ, giọng cô thấp xuống: “Nó mới đi được có mấy ngày, dường
như tất cả mọi người đều quên mất nó rồi ấy, nhưng tôi thì không thể,
tôi là mẹ nó....”
Lý Tranh Diễn đơ người ra, anh đành đặt đùa bát đang gắp thức ăn sang một bên.
“Anh cũng từng có con.”
Anh ngồi đối diện với cô, tinh thần có chút cô đơn và thất vọng.
“Anh không muốn có nó à?” Lương Nặc hỏi.
“Sao lại không muốn?” Lý Tranh DIễn tự
cười chế giễu: “Có thể em sẽ nói tôi biến thái, nhưng tôi bây giờ và cả
sau này sẽ vẫn nói với em, từ sau khi tôi trưởng thành, tôi vẫn luôn ảo
tưởng về sự tồn tại của con tôi.”
Đứa bé, là mắt xích nối liền cho một tình cảm.
Lương Nặc không hẳn rất hiểu ý của anh ta trong câu nói này, nó quá mơ hồ.
“Đứa trẻ sau cùng đã không giữ được à?”
“Mẹ nó không muốn có nó.” Lý Tranh DIễn
nói mà hơi cúi mặt xuống: “Ít nhất em còn biết con em là bé trai hay
gái, còn tôi, nó là con trai hay con gái tôi cũng không biết.”
“Lý thiếu gia, thực ra nhìn anh cũng không tới nỗi trăng hoa như người ta vẫn nói.”
“Những người phụ nữ bên cạnh tôi, tôi
chưa đụng vào một ai cả,....” Lý Tranh DIễn đột nhiên nói ra câu này,
Lương Nặc tròn xoe mắt, cô có phần không tin lắm mà nhìn anh chằm chằm.
Lý Tranh Diễn tự biết mình nhỡ mồm, ngẩng mặt lên khẽ cười: “Em thấy có khả năng đó không?”
Lương Nặc đột nhiên lắc đầu: “Tôi đã nói
mà, anh nhiều tin đồn đại như thế, lại có bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây
xung quanh, cũng không phải là mắc bệnh gì, sao lại chưa đụng vào bọn họ chứ?”
Lý Tranh Diễn chỉ cười, không nói gì, chỉ tay vào bàn đồ ăn: “Em nhìn lại em xem, nếu em mà không chịu khó ăn
vào, con gái em cũng không nhận ra em nữa đâu.”
Lương Nặc giật mình đưa tay lên sờ hai mái: “Rất xấu à?”
“Nếu em thấy không xấu thì coi như tôi chưa nói gì.”
Cô soi mình vào cửa kính cửa sổ, phản
chiếu lại là hình ảnh không thật rõ nét của một cô gái, hai mắt thâm sì, xương trán và cổ nhô ra, đầu tóc bù rù, ánh mắt vô thần.
Người con gái này, thật sự là cô sao?
Buổi chiều, cô tìm Lý Tranh Diễn và muốn
có hai người vệ sĩ, một người lái xe, cô muốn đi mua một ít đồ trẻ con
thường thích để đốt cho con gái cô.
Vệ sĩ vẫn luôn theo sát bảo vệ cô nhưng cô vẫn lo lão phu nhân và Lương Bác Văn không chịu buông tha cho cô.
Nhưng không ngờ, ở trung tâm thương mại cô lại bắt gặp Đổng Hàn Thanh.
Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái mặc
chiếc váy ngắn màu vàng, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhìn trông rất
duyen dáng, cử chỉ nhẹ nhàng, nhìn giống như người học khiêu vũ, rất có
khí chất.
“Lương Nặc?” anh ta nhìn thấy mặt Lương Nặc liền giật mình ngạc nhiên: “Sao em lại làm cho bản thân thành ra thế này?”
“Không có gì.”
Lương Nặc không muốn nhắc tới những việc đã xảy ra gần đây.
“Aaron, không giới thiệu cho em một chút
à?” thiếu nữ đột nhiên tiến lên phía trước, cô ta hơi nghiêng đầu: “Hi,
xin chào, tôi là Laurel.”
Đổng Hàn Thanh hơi ngại chỉ tay vào thiếu nữ: “Đây là em họ tôi, lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, đợt trước sau khi
trở lại Hải Thành, tôi ra nước ngoài sống một thời gian rồi tình cờ gặp
cô ấy.”