Em mà chết đi thì anh làm thế nào?” trong lòng Bắc Minh Dục vẫn còn tức giận, lườm cô một cái, nói: “Em mà chết
thì anh đem Hảo Hảo bán cho người ta.”
“Không!”
Lương Nặc sợ hãi, vội vàng giải thích:
“làm sao mà gặp chuyện dễ dàng thế được, em bết cuối cùng nhất định anh
sẽ tới kịp để cứu em....đúng rồi, Kỷ Sênh!”
Nghĩ tới Kỷ Sênh, Lương Nặc lại đảo mắt nhìn bốn phía, không còn để ý đến chân đau nữa, cô khập khiễng bước đi.
Lý Tranh Diễn không chú ý thấy Kỷ Sênh
đang dựa vào hàng rào bảo vệ bên đường, anh ta chạy thẳng tới bên cạnh
hai chiếc xe đã biến hình, hai chiếc xe không còn giữ nguyên được hình
dnajg ban đầu, dường như nhìn không rõ đâu là đầu xe đâu là cuối xe.
Các mảnh vỡ của xe thì nằm rải rác trên đường.
Kỷ Sênh lờ mờ nhìn thấy hình dáng của Lý
Tranh Diễn nhưng toàn thân cô không còn chút sức lực nào nữa lại mất máu quá nhiều, há miệng ra nhưng không gọi thành tiếng được tên anh.
Lý Tranh Diễn bước chậm rãi xung quanh chiếc xe, cúi đầu nhìn vào phía trong.
Trước mặt cô, Lý Tranh Diễn rất ít khi
thất thần như vậy, nhảy lầu hôm đó chỉ là sự tình cờ, sự việc hôm nay
cũng chỉ là tỉnh cờ, nghĩ tới đây đột nhiên cô thấy thật buồn cười.
“Tiểu Sênh, tiểu Sênh....”
Lúc này cảnh sát giao thông bắt đầu tiến
hành phong tỏa: “Tiên sinh, mời anh đi ra, đừng cản trở chúng tôi làm
việc, nếu tìm thấy thi thể chúng tôi sẽ thông báo.....”
“Anh nói lại cho tôi nghe xem nao?” Lý Tranh Diễn nghiếm răng nói gằn giọng.
Cảnh sát giao thông đơ người ra, sau đó
nói thận trọng hơn: “Nếu tai nạn xe mà có người bị thương hay mất mạng,
chúng tôi sẽ thông báo tới người nhà hoặc người có liên quan đầu tiên,
mời anh đừng cản trở....”
“Bụp!”
Lý Tranh Diễn tức giận, dùng đầu gối thụi vào bụng cảnh sát giao thông một cú, đột nhiên bị đánh, viên cảnh sát
đứng không vững, vội vàng lùi ra phía sau hai bước, trên trán còn toát
mồ hôi hạt.
“Anh thử nói một từ chết nữa xem, tôi sẽ làm cả nhà anh phải xuống mồ đấy anh có tin không?”
Nói xong Lý Tranh Diễn lại lượn một vòng quanh chiếc xe để tìm Kỷ Sênh.
Lương Nặc đi tới bên cạnh Kỷ Sênh, phát hiện cô đang nhìn về hướng Lý Tranh Diễn mà khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Lý thiếu gia, tiểu Sênh ở đây....”
Lý Tranh Diễn nhìn về phía có tiếng nói
phát ra, trong lòng buồn vui lẫn lộn, sải bước chạy lại, sự lo lắng
trong ánh mắt cũng dần dần biến mất, anh bước tới bên cạnh Kỷ Sênh quỳ
gối xuống, hai tay đỡ lấy cô ôm vào lòng.
Lương Nặc vội vàng nói: “Nhẹ tay chút, cô ấy bị thương rồi, anh đừng có dùng lực quá.”
Một bên má của Kỷ Sênh dựa vào vai anh, tiếng nói thều thào yếu ớt.
“Không đau nữa rồi, anh đừng lo lắng!”
Cô vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh.
Xe cứu thương rất nhanh cũng đã tới nơi
nhưng Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục đã từ chối sự cứu chữa của người
trong bệnh viện, họ lái xe đưa hai người bị thương về căn biệt thự của
Lý Tranh Diễn.
Vì Lương Bác Sinh đã bị trúng kế ở trong
bệnh viện, vì vậy nơi duy nhất họ có thể tin tưởng đó chỉ có thể là địa
bàn của chính mình.
Đồng thời, cùng với bọn họ về căn biệt thự của Lý gia còn có Laurel.
Thư ký Tôn đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, ngấm ngầm đưa Laurel đi.
Trên xe, Lương Nặc không đợi thêm được
nữa liền nói: “Chúng ta luôn đoán nhầm rồi, người hãm hại anh không phải là cha của Đổng Hàn Thanh, là chú Hai của Đổng Hàn Thanh – cha của
Laurel.”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Anh cũng có chút
nghi ngờ, các hạng mục trong tay Đổng Tồn Thụy từng làm tuy là có vấn đề nhưng vấn đề không hề lớn.”
Theo số tiền điều tra có được từ các hạng mục đó thì còn cách xa so với thế lực của kẻ đứng đằng sau.
Lý Tranh Diễn ôm chặt lấy Kỷ Sênh, bàn tay anh đỡ lấy gáy cô để không bị gục xuống, lúc này cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Việc của cậu và kẻ giấu mặt đó tôi không có hứng thú quan tâm, nhưng việc xử Luarel thì phải để phần tôi đấy!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cánh tay bị thương của Kỷ Sênh, rồi nói: “Tôi chỉ cần ở Laurel còn một hơi thở việc còn
lại thì tùy ở cậu!”
“Không cần cậu nói tôi cũng chỉ để cho cô ta chỉ có thể thở được thôi.”
Trong căn biệt thự của Lý gia, Lý Tranh
Diễn gần như cũng thiết kế một phòng cấp cứu tạm thời, tất cả các thiết
bị máy móc cơ bản gần như đủ cả, bởi vì quyền thế của Đổng Hách cụ thể
lớn tới mức nào bọn họ cũng không thể biết được.
Lương Nặc tiến hành một loạt các kiểm tra đơn giản, bản thân cô không bị thương gì nặng, sau đó ngồi im lặng đợi
kết quả kiểm tra của Kỷ Sênh.
Chẳng bao lâu, bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, lắc lắc đầu: “Lý thiếu gia, Kỷ tiểu thư không có gì phải lo lắng về tính mạng, chỉ là....”
“Chỉ là làm sao?” Lý Tranh Diễn vội vàng hỏi.
“Chỉ là cánh tay trái của cô ấy bị tác
động nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều nên không giữ lại được, cần
phải làm phẫu thuật cắt bỏ, mời hãy ký tên vào giấy đồng ý làm phẫu
thuật để tôi đi chuẩn bị....”
“Cắt cái đầu ông ấy!” Lý Tranh Diễn khuôn mặt nổi hết gân lên túm lấy cổ áo bác sĩ: “Ông nghe rõ cho tôi, không
biết ông dùng cách gì nhất định phải giữ được cánh tay của Kỷ Sênh!”
Bác sĩ bị dọa cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp: “Thế...thế nhưng nếu không cắt bỏ thì có thể....không giữ được tính mạng....”
“Vậy thì chính ông mới là kẻ vô dụng!”
Toàn thân bác sĩ toát mồ hôi, trong sự
bất lực lại chỉ có thể quay vào phòng phẫu thuật, Lý Tranh Diễn lại mời
thêm vài vị bác sĩ cao tay tới để cùng ông ta thương lượng cách thức.
..........
Một ngày đã qua đi như thế, mãi cho tới
buổi tối Lương Nặc mới nghe đươn tin Bắc Minh Dục nói rằng tính mạng và
cánh tay của Kỷ Sênh đều được giữ lại rồi, cô kích động tới mức suýt nữa thì nhảy từ trên giường xuống.
Nhưng nghĩ tới vết thương bong gân ở chân nên lại ngồi xuống.
“Thiếu gia, đúng là cảm ơn trời đất, anh
biết không? cô ấy vốn dĩ có thể chạy trốn đi, nhưng vì em nên mới cố ý
lái xe đâm vào xe Laurel, là vì em mới thành ra nông nỗi này, nếu cô ấy
thật sự phải cắt bỏ cánh tay thì cả đời này em cũng sẽ không thể tha thứ được cho bản thân mình.”
Bắc Minh Dục nhìn hai mắt cô ọng nước,
câu nói : “Nhưng cánh tay trái của cô ấy coi như bỏ đi” cuối cùng anh
vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
“Ừm, người tốt thì luôn được trời phù hộ!”
Nửa đêm, Lương Nặc được Bắc Minh Dục dìu
đến phòng bệnh của Kỷ Sênh nhìn cô một lát, Lý Tranh Diễn thì không rời
nửa bước khỏi giường Kỷ Sênh, hai mắt anh ta đỏ ngầu lên.
“Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
Lý Tranh Diễn nghe thấy liền ngẩng đầu,
trong giây phút đó ánh mắt anh ta lóe lên sự hận thù: “Cô ấy vì cứu cô
nên mới thành ra thế này?”
Trong lòng Lương Nặc thấy rất buồn: “Là tôi có lỗi với cô ấy, anh muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng không than vãn nửa lời.”
Lý Tranh Diễn nhìn Lương Nặc mím chặt môi: “Kể cả có trừng phạt cô thì cánh tay của Lý Tranh Diễn cũng vẫn là tàn phế.”
“Tàn phế?” Lương Nặc hai mắt tròn xoe: “Chẳng phải nói là giữ được à? Sao lại như thế?”
“Chỉ là không phải cắt bỏ đi mà thôi!” Lý Tranh Diễn lạnh lùng nói, rồi cúi mặt như ra lệnh: “Bây giờ tôi đang
tức giận, cô đừng có lượn đi lượn lại trước mặt tôi.”
Trong lòng Lương Nặc càng thấy có lỗi, nước mắt tự nhiên trào ra như mưa.
“Xin...xin lỗi...tôi thực sự không phải
cố ý, tôi không hề muốn để cô ấy phải chịu đựng tất cả những điều này,
cô ấy không hề biết gì cả....”
“Đừng nói nữa, tôi bảo cô ra ngoài đi!”
Lý Tranh Diễn chỉ tay ra cửa, liếc nhìn Bắc Minh Dục: “Đưa người phụ nữ
của cậu ra ngoài, nếu cô ấy còn tiếp tục ở đây tôi sẽ đánh thật đấy!”
“Đi thôi, Kỷ Sênh cũng cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi!”
Lương Nặc để Bắc Minh Dục đỡ cô ra ngoài, đầu cô dựa vào vai anh, tay cô ôm lấy eo anh khóc thút thít: “Tại sao
lại thế này? Sao Laurel lại đột nhiên phi tới....sao anh lại biết chúng
em gặp nguy hiểm?”
“Đổng Hàn Thanh đã gọi điện cho anh, chắc là anh ta cũng đã biết điều gì đó!”
Hai mắt và sống mũi Lương Nặc cay đi nhưng ánh mắt đó lại vô cùng kiên định.
“Nhất định phải đưa Laurel và Đổng Hách ra trước pháp luật!”