“Nói anh bây giờ là ông bố bỉm sữa!”
“Đó cũng là anh can tâm tình nguyện mà!”
Lương Nặc cầm lấy một quá táo đi rửa sạch sẽ, gọi hết vỏ đi bổ ra rồi đang
định đưa lên miệng Kỷ Sênh thì Lý Tranh Diễn đỡ lấy nói: “Để anh cho cô
ấy ăn!”
“Được!”
Kỷ Sênh còn chưa sinh, phòng Vip của bệnh viện Âu Thành lại có một phụ nữ nhập viện vào – đó chính là Tăng Du.
Cái thai của cô ta so với Kỷ Sênh thì nhỏ hơn một tháng, nhưng cô ta cảm
thấy ở nhà không an toàn, cô ta nhất định phải giữ lấy đứa trẻ này, vì
vậy sớm vào bệnh viện để dưỡng thai.
Điều trùng hợp đó là, phòng bệnh của cô ta nằm ngay đối diện với phòng của Kỷ Sênh.
“Sao cô lại ở đây?” Tăng Du đặt tay chống sau lưng, chỉ trích: “Có phải muốn tới để hại chết con tôi không? Cô là cái đồ phụ nữ rẻ tiền! Trách tôi
không chế thuốc cho cô đúng không? Đáng đời cho cô đau chết đi!”
Lương Nặc chỉ ném cho cô ta một cái lườm, không muốn tranh cãi cùng cô ta.
Cô quay người bước đi, Tăng Du vẫn không tha cho cô mà kéo tay cô lại: “Ai cho phép cô đi! Nói, có phải cô muốn tới để hại tôi và đứa con trong
bụng tôi không?”
“Bỏ tay ra!” Lương Nặc nể tình cô ta đang mang
bầu, không phản kháng lại, chỉ nói lạnh lùng: “Nếu cô bị bệnh hoang
tưởng thì nên đi bệnh viện mà khám đi!”
“Hai người đang làm cái
gì đấy?” đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ đầu hành lang truyền tới, Lương Nặc và Tăng Du đều quay đầu ra nhìn, không phải Bắc Minh Dục thì
là ai vào đây nữa?
Đã bao lâu không gặp, Bắc Minh Dục mặc một chiếc áo choàng gió màu đen, làm cho vóc dáng anh nhìn lại càng cao hơn.
Anh vẫn cái bộ dạng lạnh lùng và bước đi đầy vẻ oai phong đó.
Trong ánh mắt Tăng Du đột nhiên lóe lên một ánh nhìn nham hiểu, cô ta nhanh
chóng dựa vào người Lương Nặc, Lương Nặc theo phản xạ né đi, ngay sau đó vừa mới nghiêng người liền nhìn thấy cả người Tăng Du ngã xuống đất.
“A....con trai tôi....”
Lương Nặc bỗng nhiên đơ người ra, sau đó đỡ cô ta đứng lên, còn chưa kịp chạm vào nguwofi cô ta, đôi bàn tay to lướn liền đỡ lấy vai cô ta, kéo cô ta từ dưới đất lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Tăng Du với khuôn mặt đáng thương ngả người vào lòng Bắc Minh Dục, nói giọng tủi thân: “Chồng ơi, cô ta định mưu sát em và con!”
Lương Nặc nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn Tăng Du chằm chằm: “Tôi muốn mưu
sát cô và con cô khi nào hả? là cô cố ý dựa vào người tôi, cô rõ ràng
biết rằng tôi không thích cô mà cô còn cố tình dựa vào, đứa trẻ kể cả có làm sao thì đó cũng là do cô! Cô căn bản cũng chẳng thèm quan tâm tới
sự sống chết của đứa bé này, cô muốn lợi dụng đứa bé để vu khống, hãm
hại tôi...”
Nói xong, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới sắc mặt của Bắc Minh Dục và Tăng Du, cô đi thẳng về phía phòng bệnh của Kỷ Sênh.
Tăng Du nhìn thấy phòng bệnh của Kỷ Sênh ở ngay đối diện phòng bệnh của mình, cô ta liền đơ người ra.
Bắc Minh Dục liếc mắt xuống nhìn Tăng Du: “Tôi đi gọi bác sĩ lại đây kiểm tra cho em.”
Tăng Du với khuôn mặt phụng phịu kéo tay áo Bắc Minh Dục: “Cô ta vu oan cho
em, em rất yêu con mình, nhất định sẽ không dùng con để hãm hại hạng
người rẻ tiền như cô ta, đều là cô ta vu khống cho em...chồng ơi, anh
phải tin em, em bị oan....”
“Ừm!” Bắc Minh Dục gật đầu, sau đó
với khuôn mặt không biểu cảm anh nói: “Tăng Tử Hào chắc trải ga giường
xong rồi, em vào phòng trước đi, tôi đi tìm bác sĩ, chuyện của Lương Nặc tôi nhớ rồi, đợi em sinh em bé xong sẽ tính sổ sau, bây giờ phải tích
đức cho con trước hãy.”
Hai hàng mi mắt của Tăng Du mấp máy như hai cánh quạt.
Xem ra tình cảm của Bắc Minh Dục dành cho cô ta đã nhiều hơn dành cho Lương Nặc rồi....
Nếu không, chắc chắn sẽ không đứng về phía bản thân mình.
“Vậy chồng nhất định phải nhớ lấy đấy, người phụ nữ đó muốn hãm hại em và con, nhất định không được tha cho cô ta.”
.............
Buổi chiều, sau khi Kỷ Sênh ngủ, Lương Nặc liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi,
đợi tới tối lại đến với Kỷ Sênh, nhưng vừa mới đi qua hành lang, đột
nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, kéo cô ra phía góc ban công.
Ban công được che khuất bởi một cửa sổ kéo kín rèm màu tối.
Cô bị bàn tay đó khống chế, không có cách nào cử động, sau đó được đẩy vào phía sau tấm rèm, ngay sau đó đôi môi của người đàn ông liền tấn công
vào cô, vừa bỏ tay ra khỏi miệng cô, môi anh liền đặt lên môi cô không
cho cô kịp nói ra một lời nào.
Là anh! Bắc Minh Dục!
Lương Nặc giật mình, sau đó trong lòng với những suy nghĩ rất phức tạp, mọi hương vị đều có.
Cô cũng không kìm được nước mắt.
“Thiếu gia!”
“Đừng động đậy, để anh ôm một lát.” Anh thở hổn hển, đặt cằm mình lên vai cô, anh ôm chặt, ghì sát cô vào người mình như để nghe nhịp đập con tim cô, thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu hôn lên tai, lên trán cô.
Lương Nặc lúng túng không biết nói gì, cũng chỉ ôm chặt lấy anh cho thỏa nỗi nhớ, cố gắng ghi nhớ giờ phút hạnh phúc này.
“Em cứ tưởng anh sẽ chẳng tới tìm em nữa....”
“Sao anh lại có thể không tìm em chứ? sao có thể....” Bắc Minh Dục vừa ôm cô vừa nói, cảm nhận hương thơm toát ra từ cơ thể cô, anh nghĩ tới mọi
chuyện và tâm trạng càng phức tạp hơn: “Cho anh một chút thời gian, chỉ
cần một chút thôi....”
Lương Nặc cảm thấy trong lời nói của anh
như có ý gì đó, đang định chất vấn, đột nhiên, một tiếng nói vang lên từ phía đối diện: “Ai...ai ở trong đó?”
Một nam bác sĩ trẻ tuổi lên tiếng hỏi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, anh ta hoài nghi từ từ tiến lên phía trước.
Bàn tay anh ta giật mạnh tấm rèm cửa kéo ra, để lộ hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau hạnh phúc.
Người đàn ông với khuôn mặt anh tú, còn khuôn mặt người phụ nữ áp sát vào
ngực người đàn ông nên bị che đi, dường như chỉ lờ mờ nhìn thấy có một
bên má.
Bắc Minh Dục lạnh lùng nhìn vị bác sĩ đó, nói vẻ không vui: “Nhìn đủ chưa hả?”
Vị bác sĩ nghe thấy anh hỏi liền giật mình, lúng túng hắng giọng hai tiếng rồi nói: “Đây là bệnh viện, hai người muốn vụng trộm sao lại vụng trộm ở đây? Đây là nơi công cộng, còn có cả trẻ con nữa, nếu để cho bọn trẻ
nhìn thấy thì biết làm thế nào?”
Lương Nặc kéo kéo tay Bắc Minh
Dục ra hiệu, nhưng Bắc Minh Dục chẳng thèm để ý tới lời bác sĩ, anh kéo
tay Lương Nặc đi vào nhà vệ sinh.
Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp, anh ép cô vào tường, thân hình cao lớn vạm vỡ của anh dính chặt vào người cô.
“A...”
Không gian có hạn, cô bị nụ hôn mãnh liệt và bất ngờ của anh làm cho giật
mình, trong lúc hơi thở hai người hòa vào nhau, Lương Nặc đưa đôi bàn
tay lên ôm lấy cổ anh: “Làm thế nào bây giờ, em không muốn rời xa anh,
không muốn một chút nào....”
“Anh sẽ không để em rời xa anh đâu! Năm năm rồi, đã yêu nhau năm năm, em bảo anh làm sao nỡ buông tay?”
ở cái không gian chật hẹp, ở một góc nào đó của trời đất này, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Cả hai đều rất muốn cơ thể họ cũng hòa vào nhau nhưng không có cách nào khác.
Vừa mới trầm mặc được vài giây, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian im lặng.
Bắc Minh Dục vẫn một tay ôm lấy cô một tay cho vào túi rút điện thoại ra,
nhìn lên màn hình điện thoại số máy gọi đến rồi tắt máy luôn, khi đang
định tắt máy đi thì Tăng Du lại gọi tới.
Bắc Minh Dục đang định tắt máy nhưng bị Lương Nặc ngăn lại.
“Tăng Du là bà bầu.”
“Vậy thì sao?”
Bắc Minh Dục nheo mắt nhìn cô, không tắt máy nhưng cũng không ấn nút nghe,
chỉ cúi đầu nhìn Lương Nặc, Lương Nặc khẽ nói: “Đứa trẻ vô tội, cô ta
lại gọi điện liên tiếp thế, anh mau đi đi, chúng ta như thế này...là đã
làm trái với đạo lý lẽ thường rồi, dù gì cô ấy cũng là thái thái trên
danh nghĩa của anh.”
“Đồ ngốc, anh còn chưa ly hôn với em, sao lại kết hôn với cô ta được?”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt: “Vậy giấy kết hôn của cô ta?”
“Là giả đấy! Âu Thành lớn thế này, làm một tờ giấy kết hôn giả thì có gì
khó chứ? hai trăm tệ một tờ, muốn bao nhiêu cũng có, mà còn nhìn y như
thật!”
Lương Nặc cảm động ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh: “Anh tốt thật đấy!”