Ánh mắt của những người nhân viên bán hàng càng không thay đổi, cho dù họ có giả vờ cúi xuống làm việc không quân tâm nhưng vẫn làm cho Lương Vân cảm thấy khó chịu, muốn phát điên lên.
Lương Vân với tay lấy bừa vài bộ quần áo chẳng thèm xem cũng chẳng thèm thử, liền vứt trước mặt nhân viên bán hàng, cười lạnh lùng: “Tôi là Châu phu nhân, tôi có thẻ VIP của cửa hàng này, phiền các người, từ nay về sau thấy tôi thì nhớ lấy và tự động giảm giá 20%”
Nét mặt những người nhân viên có chút khó coi, họ hoài nghi không biết rốt cuộc cô ta có phải thẻ VIP thật không, liền lén lút gọi điện cho cửa hàng trưởng.
Ngô Mộng Dao cũng theo đó mà lấy hai bộ đồ cầm đến, nhìn Lương Vân với ánh mắt đáng thương, nói với giọng nhờ vả: “Chị Lương Vân, vừa nãy không phải em cố ý đâu, thẻ VIP của chị có thể cho em mượn em mua hai bộ đồ này không?”
“Không vấn đề gì! Từ lần sau báo tên tôi, như vậy cũng sẽ được giảm 20%.”
“Cảm ơn chị Lương Vân!”
“Thôi bỏ đi, vừa nãy đúng là không thể trách cô được, đều là do con bé rẻ tiền Lương Nặc đó, nếu không pahir cô ta....thì Châu Thụy đã vui vẻ đi mua sắm cùng tôi.”
Nhắc tới đó, cô ta vội vàng rút điện thoại trong túi ra gọi cho Châu Thụy.
Lâu như thế rồi sao còn chưa đi ra?
Nhưng đầu dây bên kia vừa mới reo lên ba chuông thì có người ấn nút từ chối cuộc nhận, cô ta gọi thêm một cuộc nữa thì đã tắt máy.
Cô ta tức giận đá chân vào kệ hàng gần đó, ánh mắt đảo quanh nhìn bốn phía, cô ta nghĩ chắc chắn là do Lương Nặc ở trong đó đã quyến rũ chồng cô ta!
Đúng lúc đó, trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh của một người khá quen thuộc.
Bắc Minh Dục?
Anh ta sao lại ở đây nhỉ?
Đôi mắt nhìn thẳng vào bóng dáng đó, tiến lên phía trước, nở nụ cười chào hỏi: “Bắc Minh thiếu gia, chào anh, tôi là chị gái Nặc Nặc, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong buổi hôn lễ, anh còn nhớ không?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt, nói: “Quên rồi.”
“....” Lương Vân cảm thấy như bị ai đó nhé rẻ vào miệng, cắn cắn môi:
“Những nhân vật nhỏ bé không tiếng tăm như chúng tôi Bắc Minh thiếu gia không nhớ cũng đúng thôi, có điều, tôi vẫn phải nhắc Bắc Minh thiếu gia một điều, có một số người từ thời cha sinh mẹ đẻ đã có cái tính quyến rũ người khác, kết hôn rồi mà còn không giữ đúng đạo làm vợ, nhìn thấy chồng tôi cứ dán mắt vào rồi tìm cách như bỏ bùa lôi anh ấy đi theo.”
Đồng tử mắt Bắc Minh Dục sâu hoắm, lạnh lùng nhìn Lương Vân: “Ý của cô là gì?”
“Chồng tôi tính khí rất tốt, không bao giờ biết từ chối người khác, như thế lại là tạo cơ hội cho vợ anh, Bắc Minh thiếu gia, tuy vẫn biết trước đây chồng tôi và vợ anh có một thời gian cũng có tình cảm với nhau nhưng tất cả chỉ là quá khứ, cô ấy sao có thể vẫn không chịu buông tha cho chồng tôi chứ?”
“Cô nói gì? Hai người hộ trước đấy đã từng yêu nhau?” Bắc Minh Dục khẽ nheo mày ngạc nhiên.
Từ trước tới nay anh cũng chẳng quan tâm tới chuyện yêu đương trong quá khứ của Lương nặc, lúc mới cưới cô về, anh tuy là luôn ra vẻ lạnh lùng, thậm chí còn luôn nhạo báng cô không phải là người con gái còn trinh tiết nhưng chân tướng của sự việc anh là người rõ nhất.
“Đúng vậy! Bây giờ vẫn còn đang đứng ở hành lang phía bên ngoài nhà vệ sinh để níu kéo chồng tôi kia kìa! Hi vọng Bắc Minh thiếu gia giúp đỡ, quản vợ anh nghiêm một chút.”
Bắc Minh Dục tuy là tò mò và có chút khó chịu nhưng vẫn giữ bình tính, lườm cô ta cười nhạt: “Tốt hơn hết là cô tự tìm cách giữ cho chặt chồng mình đi.”
Vừa dứt lời, anh liền đi ra ngoài về phía nhà vệ sinh, Lương Vân nhìn thấy bóng dáng anh nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt liền nhếch mép cười nham hiểm, để lộ hàm răng trắng muốt.
*
Bên ngoài nhà vệ sinh.
Lương Nặc vệ sinh xong, ra rửa tay, vuốt lại tóc tai, cầm túi xách đi ra bên ngoài, vừa bước ra khỏi của nhà vệ sinh nữ thì cổ tay cô bị nắm chặt làm cho một cơn đau xuất hiện chạy khắp cánh tay, cả người cô nhanh chóng bị người phía sau kéo lại .
Châu Thụy kéo tay cô rồi dang tay mình ra ôm chặt cô vào lòng, gục đầu vào vai cô, thở dồn dập, nói: “Nặc Nặc, anh phát hiện ra anh vẫn còn yêu em, em mới là người phù hợp với anh!”
Lương Nặc hết sức bất ngờ, lấy hết sức để thoát ra khỏi người anh ta: “Bỏ tôi ra, anh đừng quên anh đã kết hôn rồi, bây giờ anh còn là anh rể của tôi nữa.”
“Anh rể thì làm sao? Kết hôn rồi thì làm sao? Kết hôn rồi thì có thể ly hôn, đúng không?” Anh ta nói như những điều đương nhiên, quá dễ dàng vậy.
Lương Nặc nhổ một bãi nước bọt, nói với giọng khinh bỉ: “Tôi ngày trước không biết mắt mũi gì nữa, lại có thể đi yêu một kẻ cặn bã như anh!”
“Đừng nói những lời như sát muối vào tim anh như thế, chẳng phải lúc em nhìn thấy anh và Lương Vân ở trên giường với nhau, em tức điên lên như muốn giết người à? Chả nhẽ đó đều là em đóng kịch thôi? Đừng cố che giấu cảm xúc nữa, anh biết trong tim em vẫn có anh!”
“Anh...”
“Đợi đã...” anh ta nới nhẹ cô ra, lấy một tay nâng cằm cô lên nói: “Em bình tĩnh nghe anh nói hết hãy, em hiểu anh rất rõ, từ khi trưởng thành, bên cạnh anh luôn có phụ nữ nhưng từ khi yêu em, em lại không đồng ý cho anh làm chuyện đó, sau đó, có một hôm anh ở hộp đêm anh đã gặp Lương Vân, hai người là chị em, rất giống nhau, lúc đó anh lại uống hơi nhiều...nên... anh đã tưởng nhầm đó là em, rồi đã lên giường với cô ta.”
“Cô ta trên giường rất biết chiều người khác, anh thì lại một thời gian dài rồi không được thỏa mãn nhu cầu, thời gian đó anh đã nhầm tưởng, lẫn lộn giữa dục vọng và tình yêu. Mãi cho tới hôm diễn ra hôn lễ, nhìn thấy em và Bắc Minh Dục nhảy cùng nhau anh mới thấy ngưỡng mộ anh ta, anh ghen tỵ với anh ta, anh như muốn phát điên lên! Anh không quan tâm tới việc em đã từng kết hôn, đã từng là người phụ nữ của người đàn ông khác, anh cũng không để ý tới việc em đã tưng nhìn anh với con mắt khinh bỉ và có những suy nghĩ không tốt về anh, chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, em muốn gì anh cũng đều đáp ứng hết! Như vậy có được không?”
Anh ta bỏ tay trên cằm cô ra, Lương Nặc nghe xong mà thấy buồn nôn: “Ngày trước tôi bị Lương Vân hãm hại, ăn cắp bản thiết kế, lúc đó ai đã nói tôi là đồ rẻ tiền, là tôi đi ăn cắp bản thiết kế của cô ta? Châu Thụy, Anh thực sự rất đáng ghê tởm, nhanh nhanh bỏ tôi ra nếu không tôi sẽ kêu lên, gọi người đến đấy.”
Châu Thụy ôm cô càng chặt hơn: “Ở đây bao nhiêu là người qua lại, em mà hét lên cho người ta đến thì chỉ làm trò cười cho người ta thôi, ngày mai sự việc sẽ được đưa lên báo, anh là đàn ông con trai bị người ta lời ra tiếng vào cũng chẳng sao, nhưng em thì sao? Đồ rẻ tiền, đồ ngoại tình, kẻ thứ ba...em thấy những từ đó dễ nghe không?”
Com tim trong lồng ngực Lương Nặc đập liên hồi, hoàn toàn không dự liệu trước được con người khôi ngô tuấn tú ăn mặc sang trọng thế này lại có thể nói ra những lời bẩn thỉu như thế.
Ngay lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên cặn bã này.
Nhưng dù cô có phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh ta, lúc này trong tim cô lẳng lặng gọi tên Bắc Minh Dục.
“Chồng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Anh ta?” Châu Thụy cười nhạt: “Bên ngoài có rất nhiều đồn đại về anh ta, không phải tất cả đều là sự thật nhưng cũng không phải đều là giả, không có lửa làm sao có khỏi. Anh không tin là anh ta không có điểm yếu, thiếu sót nào. Nếu không thì làm gì bị đồn những lời lẽ khó nghe như vậy chứ?” Em nói cho anh biết, có phải anh ta chỉ còn có ba năm sinh mệnh nữa không?”
“Anh...”
“Tôi có phải chỉ còn có ba năm sinh mệnh hay không hình như không liên quan gì tới anh thì phải anh Châu?” Đầu hành lang đột nhiên truyền vào một giọng nói lạnh lùng nhạo báng.
Hai người cứng đơ không động đậy, quay đầu ra nhìn, Bắc Minh Dục đúng lúc đó đứng quay lưng về phía ánh sáng, hai tay đút vào túi quần, trong có vẻ như rất bình tĩnh , bỏ mặc sự việc nhưng hai môi đang ngậm chặt, đồng tử mắt sâu như một cái động tối ôm đó làm cho người khác không lạnh mà run lên cầm cập sợ hãi.
Anh ta đang tức giận.
Trong đầu Lương Nặc giờ chỉ nghĩ được bốn từ đó.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào người Lương Nặc vẫn đang được Châu Thụy ôm trong lòng , nói với vẻ nhạo báng: “Với anh Châu ở đây trong không gian chỉ có hai người cảm thấy thế nào?”
Lương Nặc thở gấp, mắt đỏ ngầu, dùng lực đẩy mạnh Châu Thụy ra, vội vàng đi về hướng Bắc Minh Dục giải thích: “Không phải như anh nhìn thấy đâu, tôi và anh ta không có gì cả....Tôi vẫn luôn đợi anh.”
Câu nói cuối cùng của cô được nói lí nhí, không biết rốt cuộc Bắc Minh Dục có nghe thấy hay không.
Nét mặt Châu Thụy cũng có vẻ khó coi, trước khi vào nhà vệ sinh anh ta rõ ràng đã nhìn bốn bề, không thấy có sự xuất hiện của Bắc Minh Dục, cũng không muốn để Bắc Minh Dục nhìn thấy cảnh này, anh ta nheo mày, lấy hết dũng khí nói vẻ tự nhiên: “Bắc Minh thiếu gia, Nặc Nặc vừa nãy không cẩn thận suýt bị ngã, tôi chỉ là lịch sự đỡ cô ấy thôi, xin anh đừng hiểu lầm, nếu anh vẫn không tin, có thể hỏi lại Nặc Nặc.”