Bắc Minh Dục thấy cô nói vậy, toàn thân
run lên, đơ một lát rồi lại cười: “Có phải em muốn tính sổ với anh vụ
này không? Được! Thế chúng ta nói đến chuyện em và tên Lichelson kia
nhé! Anh cũng đặc biệt qua bên đó tìm em, thế còn em? Đi làm ở cùng anh
ta, đi ăn cũng ăn cùng anh ta, lại còn đến khi mưa anh ta còn chuẩn bị ô cho em nữa, những điều này là thế nào?”
“Không phải, hai người bọn tôi không hề có chuyện tình cảm nam nữ, mà chỉ là tình bạn trong sáng.”
“Thế thì anh với An Tử Đan cũng chỉ là tình bạn trong sáng.”
“Anh....” Lương Nặc vẫn tức giận nhìn
anh, lấy tay đẩy anh ra: “ĐƯợc rồi, nếu anh đã nất định phải đem chuyện
hiểu thành như thế thì bây giờ tôi sẽ đi đặt vé máy bay qua Pháp cùng
cậu ấy!”
“Em dám?”
Tại sao tôi lại không....hức!
Lương Nặc nhìn chằm chằm không chớp mắt
vào khuôn mặt điển trai trước mặt đang chuẩn bị xông lên, hai tay đỡ lấy đầu cô, mục đích nhằm cướp đi sự ngạo mạn tức giận của cô bằng một nụ
hôn lỗ mãng như muốn trừng phạt cô, anh điên cuồng tới nỗi Lương Nặc cảm thấy môi mình như đang bị cắn chứ không phải được hôn, cô giật cả mình
khi mà cảm thấy có mũi máu tanh ở trên miệng, cô không chịu được mà giơ
tay lên tát cho anh một cái.
Bốp.
Sau cái tát, dường như cả thế giới yên tĩnh và ngừng chuyển động.
Lương Nặc như không tin vào bản thân mình cô nhìn vào bàn tay mình, lại nhìn lên khuôn mặt vừa bị tát đó....cô
thế mà lại....đánh anh?
Bắc Minh Dục bị cái tát của cô đánh cho
ngẹo cả đầu đi, anh khẽ liếm môi mình, lờ mờ còn có thể cảm thấy vị tanh của máu, anh cười hắt ra một tiếng, cô không những đã ra tay đánh anh
mà đánh cũng không hề nhẹ.
Lương Nặc sau cái tát là một sự hối hận,
cô không nên làm như vậy, vốn dĩ chỉ là muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại bị An Tử Đan chọc tức làm cho không những chẳng thực
hiện được ý định ban đầu mà bây giờ căng hơn là còn đánh anh.
“Xin...xin lỗi....em không cố ý....”
Cô giơ tay định xoa lên mặt anh nhưng Bắc Minh Dục đẩy tay cô ra với thái độ lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Muốn tìm đàn ông thô lỗ à? Tùy em!”
Nói xong, anh quay người đi thẳng, chẳng
thèm gọi xe riêng mà vẫy một chiếc taxi, mở cửa ngồi vào, Lương Nặc đơ
người ra một lúc nhìn theo anh, sau đó mới hiểu được ý anh trong câu anh vừa nói, cô vội vàng đuổi theo.
“Anh đừng đi.....” Cô chạy theo đập tay
vào cửa chiếc xe, hét lớn: “Anh xuống đi chúng ta nói chuyện nghiêm túc, vừa nãy là em sai rồi, sau này em sẽ không động tay động chân nữa, anh
đừng đi....”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, lấy tay sờ lên má anh suýt xoa.
“Lái xe đi.”
Người tài xế nhìn hình ảnh Lương Nặc
ngoài cửa xe: “Anh à, cô ấy là bạn gái của anh à? Nhìn nét mặt cô ấy
hình như rất quan tâm tới anh đấy, hay là anh nói chuyện với cô ấy xem?”
“Bảo anh lái xe thì anh lái đi, nhiều lời thế làm gì?”
Người tài xế bị dạy bảo làm cho sợ hãi,
nhưng trong lòng đang mắng anh, xe được khởi động và lái đi trong phút
chốc, Lương Nặc bị bỏ lại phía sau, chiếc xe chạy được tầm ba bốn trăm
mét, Bắc Minh Dục lại nói với tài xế: “Giảm tốc độ đi, đừng đi nhanh
quá, để cô ấy đuổi kịp theo....”
Người tài xế điên tiết: “Anh có thần kinh không hả? Nếu đã muốn hòa hợp với bạn gái thì mau xuống xe đi nói
chuyện làm lành với con nhà người ta, đùa với một lái xe taxi như tôi
thì vui cái mẹ gì?”
Anh ta quả là liều, còn muốn làm ăn không mà nói những lời như thế?
Bắc Minh Dục nhìn qua gương đằng trước
xe, đang thấy Lương Nặc chạy bán sống bán chết đuổi theo, Bắc Minh Dục
nhếch mép có phần đắc chí, sau đó rút trong túi ra một tờ ngân phiếu màu đỏ đưa cho người tài xế: “Đây là công lao của anh, tôi bảo anh làm gì
thì anh làm cái đó.”
Người tài xế vẫn còn muốn mắng Bắc Minh Dục 1 trận nhưng nhìn thấy tiền thì lại nhịn, lập tức giảm tốc độ chiếc xe xuống.
Lương Nặc nhìn thấy chiếc xe chạy như bay thì có phần tuyệt vọng nhưng chính trong giây phút đó cô phát hiện ra
chiếc xe đã giảm tốc độ rõ rệt, cô hiểu ra rằng thực ra Bắc Minh Dục
thực lòng không hề muốn cô và anh rời xa nhau, chỉ là tính nóng nảy của
đàn ông, lại thêm việc bị đánh đau như thế, anh đang đợi cô tìm đến dỗ
dành anh.
Lương Nặc chạy như bay, cố gắng hết sức cuối cùng cũng đuổi kịp.
Cô vừa chạy vừa vẫy chiếc xe: “Thiếu gia, xin lỗi anh, em sai rồi, em không nên ra tay như thế.... anh xuống xe
đi chúng ta nói chuyện có được không? Em chạy không nổi nữa rồi....”
Bắc Minh Dục ngồi không động đậy, chiếc xe vẫn từ từ được lái đi.
“Minh Dục, em biết em sai rồi, thế nhưng
lẽ nào anh quên rồi, vừa nãy anh đã nói gì? Lại còn cưỡng hôn em như
thế, nếu không phải vậy em đã không ra tay....”
Lương Nặc không nhấc được chân lên nữa,
hai tay chống vào gối thở hổn hển, mồ hôi trên trán ướt đẫm, toàn thân
cô không còn sức lực gì, ánh mắt có phần mờ đi nhìn chằm chằm vào chiếc
xe đang từ từ chạy.
Cô thở một hơi rồi vẫn không chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục chạy theo chiếc xe.
“Aaa!”
Tiếng kêu vang lên, Bắc Minh Dục nhìn qua gương xe thấy Lương Nặc đang ngã xuống đường, khủy tay cũng đập xuống
mà xước hết ra chảy máu, cô ngồi phệt xuống đường, đột nhiên cảm thấy
rất oan ức, không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Trên đường còn có những viên đá nhỏ sắc
nhọn, cô cầm lấy những viên đá vứt sang một bên: “Bắc Minh Dục, anh là
đồ xấu xa, sao anh có thể xấu xa như vậy chứ?!”
“Dừng xe!” Bắc Minh Dục nhìn thấy Lương
Nặc bị ngã, sắc mặt anh thay đổi, vội vàng hét lên sau đó nhảy ra khỏi
xe, chỉ tới khi mũi Lương Nặc cảm nhận được mùi hương thoang thoảng
thoảng của tuyết liên hoa cô mới hít thở ngẩng đầu lên.
Bắc Minh Dục tối sầm mặt chạy lại gần, nhìn nét mặt anh thì vẫn có thể cảm nhận được là anh vẫn chưa hết giận hẳn.
“Ngã chỗ nào rồi?”
Bắc Minh Dục cởi áo ngoài vứt sang một bên, quỳ xuống nhìn vết thương của cô.
Cô khóc càng lớn hon, nước mắt chảy ra
dòng dòng, rồi tiến lên đặt mình vào lòng anh, mếu máo: “Sao giờ anh mới tới? Em đuổi theo anh bao nhiêu lâu rồi anh biết không?”
Hơi ấm khắp trong lòng, Bắc Minh Dục đơ người ra.
“Thôi được rồi, chẳng phải anh xuống xe đây rồi còn gì!”
“Đồ xấu xa, anh có biết không hả, ngày
hôm đó em trở về mà trong lòng vui mừng thế nào, thế nhưng vừa về đến
ngự cảnh viên liền nhìn thấy An Tử Đan đang mặc bộ đồ ngủ của em đi đi
lại lại, còn anh nữa, anh chẳng mặc gì mà nằm trên giường, dưới đất khắp nơi là quần áo của hai người...anh nói xem, em có thể không tức giận
không? Còn em với Michelson từ trước tới nay cùng nhau làm việc, cùng
nhau ăn cơm nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng, chưa làm gì có lỗi với
anh cả...”
Bắc Minh Dục không nói gì, chỉ im lặng đợi cô nói hết.
Lương Nặc lại tiếp tục: “Cô nam quả nữ, ở cùng nhau trong đêm như thế, anh bảo em làm sao không nghĩ ngợi được?
Khó khăn lắm em mới quyết định tìm tới anh để nói cho rõ ràng thì tới
nơi lại nhìn thấy cô ta vào tập đoàn làm việc – trở thành người phụ nữ
bên cạnh anh? Hức hức...em không vui, em không thích cô ta, anh đừng để
cô ta ở bên cạnh anh nữa....”
“Tìm một cửa hàng thuốc mua thuốc bôi cho em hãy.” Bắc Minh Dục đỡ cô đứng lên.
Đứng lên cô đưa bàn tay mình lên má anh, xoa xoa: “Em xin lỗi, từ nay về sau em sẽ không nóng nảy như thế nữa.”
Bắc Minh Dục cúi đầu nhìn cô không nói
gì, ôm lấy cô đưa cô đến một hiệu thuốc gần đó, mua thuốc và bông, cẩn
thận, nhẹ nhàng bôi cho cô.
Vết thương ở gối không vấn đề gì, chỉ có
vết thương ở khủy tay thì có vẻ nặng, áo bị sước ra dính vào khủy tay do da khủy tay bị sước chảy máu, nhìn mà xót xa đau lòng.
Bắc Minh Dục nheo mày, Lương Nặc cứ tưởng anh vẫn còn đang tức giận, vội vàng nói: “Đều là do An Tử Đan cố tình
làm cho em hiểu lầm, em mới làm thế, anh đừng giận em nữa có được
không?”