Khả Khả kịp thời lùi về phía sau hai bước , tránh đi không cho đối phương chạm vào người.
Cô gái đó nhướn mày, tiếp tục khiêu khích: “Né cái gì chứ? quyến rũ đàn
ông cũng phải có vốn liếng chứ, để bọn tao xem xem mày có bản lĩnh gì
nào....”
Hán Tình Tình ra vẻ yểu điệu thục nữ, liếc Khả Khả rồi
nói: “An An, đừng có ăn nói linh tinh, dù gì ở đây cũng là ngoài trường
học rồi, tuy người ở đây không nhiều, nhưng bạn Lý cũng phải có sĩ diện
chứ, cậu hỏi người ta cái vấn đề nhạy cảm như thế người ta làm gì dám
trả lời chứ?”
“Chị Tình Tình nói đúng, là em sai rồi, ngại quá,
xin lỗi bạn....Lý.....” một đứa con gái nói với cái giọng vô cùng đáng
ghét: “Dù sao thì tớ cũng đã xin lỗi bạn rồi, vậy chẳng bằng bạn hãy nói xem mày đã làm thế nào để quyến rũ đàn ông đi? Ha ha....”
“Các
người nói hết chưa?” đối phương nói lời khó nghe, Khả Khả cũng nói với
ngữ khí chẳng tốt đẹp gì: “Nói hết rồi thì cút hết đi.”
Cô còn phải về nhà học bài, chẳng hơi sức đâu mà tranh cãi với bọn chúng.
Hán Tình Tình nghe thấy vậy hức một tiếng lạnh lùng, tính toán thời vào lớp rồi nói: “Lý Khả Khả, tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu ba lần trước mặt tao, hơn nữa bảo đảm rằng sau này sẽ không quấn
lấy anh Tống Tử Văn, như vậy thì tao sẽ để cho mày đi!”
Khả Khả đơ người ra một lát, quả nhiên là vì cái tên thần kinh Tống Tử Văn kia.
“Mày và Tống Tử Văn quả là quá xứng đôi vừa lứa.....”
Cô nhìn Hán Tình Tình với ánh mắt mỉa mai, nói xong liền cố ý dừng lại,
Hán Tình Tình đang mừng thầm với lời khen của cô nhưng ngay sau đó lại
nghe thấy Khả Khả n ói: “Một kẻ ngốc với một kẻ thần kinh thì xứng quá
còn gì, con mắt nào của mày nhìn thấy tao lúc nào cũng quấn lấy Tống Tử
Văn hả?”
Hán Tình Tình đột nhiên tức mặt tái đi: “Mày....”
“Tao làm sao? Tao nói sai rồi à?”
Hán Tình Tình nghiến răng lại, mặt cô ta tối sầm đi: “Nếu không phải mày
quyến rũ Tử Văn thì anh ấy sẽ quan tâm tới tao hơn! Đồ rẻ tiền kia, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt?”
“Tao gần đây cai rượu rồi, xin lỗi nhé, một giọt cũng không muốn uống!”
Hán Tình Tình tức điên lên, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên vỗ
tay vào mai mấy đệ tử, lại chỉ tay vào đồng hồ nói: “Tao còn phải về đi
lên lớp, cái con rẻ tiền này giao lại cho chúng mày đấy, giải quyết xong rồi thì gửi cho tao, buổi tối tao mời bọn mày đi uống rượu.”
“Chị Tình Tình cứ yên tâm đi ạ, có lần nào chị em chúng em làm chị thất vọng đâu?”
Hán Tình Tình nói xong liền rời đi.
Đối phương người đông thế mạnh, Khả Khả dần dần bị bọn chúng ép đi vào một góc nhỏ.
Cô lặng lẽ nắm chặt lấy chiếc dây đeo của chiếc bao lô, trong lòng đang
nghĩ cũng may là cách cổng trường xa một chút sau đó mở một cuộc chiến,
dù gì thì thời cấp hai cô đánh nhau cũng không phải ít, đồng thời đang
thăm dò bọn chúng xem trong số đó kẻ nào nhìn có vẻ dễ “bắt nạt” nhất.
Ai biết được, bọn họ càng đi càng xa, vừa nãy Hán Tình Tình còn nhắc bọn
chúng xử lý xong thì gửi lại cho cô ta, lúc này Khả Khả thấy một đứa
trong số đó miệng huýt sáo rồi lấy từ trong ba lô ra một chiếc máy ảnh.
“Mày muốn làm gì?” sắc mặt Khả Khả có chút thay đổi.
Đứa con gái đó cười nụ cười xảo quyệt: “Nếu nhà trường biết được mày và bọn tao đánh nhau liệu có xử phạt nặng không nhỉ? Ồ, không đúng, cũng lắm
cũng chỉ là phạt cảnh cáo thôi.....” nói rồi, cô ta giơ tay lên ra hiệu, giọng nói như ra lệnh: “Lột sạch nó ra cho tao!”
Một loại bạo lực học đường thường thấy nhất đó chính là lột quần áo ra rồi chụp ảnh.
Khả Khả không ngờ Hán Tình Tình lại làm thế này với cô?
Hơi thở cô như ngưng đọng lại.....
“Bà cô mày đây không đánh lại chúng mày lại tưởng tao là con mèo bệnh!” nói rồi cô vứt chiếc ba lô xuống dưới đất, cởi áo khoác ra,xắn tay áo lên,
đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào bọn họ và ở trong tư thế sẵn sàng chiến
đấu.
Đối phương sững người ra, sau đó cùng nhau xông lên.
..............
Mười phút sau.
Mấy kẻ với sức chiến đấu yếu ớt đang nằm co quắp dưới đất, còn kẻ cầm đầm
An An lúc này cũng đang bị Khả Khả đè xuống, cô túm lấy cổ áo cô ta, một tay cầm máy ảnh: “Thích tư thế nào? Chẳng bằng để tao giúp mày
chụp.....”
An An không ngờ nhìn một Lý Khả Khả gầy gò mảnh mai như thế mà lúc đánh nhau lại điên cuồng như vậy.
Cô ta nhổ nước bọt ra và nói khinh bỉ: “Mày có biết anh tao là ai không?
Mày dám đụng vào tao xem, ngày mai anh tao sẽ cho người xử mày!”
“Ây zồ ây zồ, sợ quá sợ quá....”
Nói xong, Khả Khả mím môi cười, chụp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng xinh
tươi của cô ta, sau đó giáng cho cô ta mấy cái tát: “Đây là tao thay bố
mẹ mày để dạy bảo mày, còn tí tuổi đầu mà không chịu học hành, lại còn
đi đánh nhau rồi đòi chụp ảnh nude của người khác?”
Sau khi dạy
bảo xong, Khả Khả quay người cầm lấy chiếc cắp sách dưới đất lên đang
định đi về nhà, nhưng vừa mới quay người liền giật mình.
Bắc Minh
Huân không biết từ khi nào đã đứng dựa lưng vào tưởng của một con hèm
cách đó không xa, hai chân vắt lên nhau, hai tay cho vào túi quấn, đứng
nhìn về phía cô, ánh mắt dường như đang dự đoán điều gì, vì khoảng cách
không phải rất gần nên Khả Khả cũng không nhìn rõ.
Nhưng cô đã đứng đơ người ra, bước chân cô loạng choạng rồi lập tức lùi về phía sau.
Bây giờ bỏ chạy không biết còn kịp không nhỉ?
Hình tượng của cô?
Từ trước tới giờ lúc nào cũng là hình ảnh một con thỏ yếu đuối đáng yêu,
bây giờ đột nhiên lại hóa thân thành kẻ đánh nhau điên cuồng, dã
man.....
Khả Khả đầu óc loạn hết cả lên, đứng đó như một con ngốc, hai mắt tròn xoe nhìn anh từng bước tiến lại gần, ánh mắt và thái độ
của anh càng lúc càng rõ ràng hơn, vừa có sự giễu cợt, cũng lại có sự
lạnh lùng vốn có, và cuối cùng một thái độ chỉ thoáng qua đó là....độc
ác!
“Dừng!”
Khi anh cách bản thân cô chỉ tầm có một mét, Khả Khả cuối cùng cũng như tỉnh ra, vội vàng giơ tay ra trước mặt anh biểu
thị hãy stop: “Anh....anh đừng có lại gần đây....để em....sắp xếp lại từ ngữ đã....”
“Cái đó....anh tới từ khi nào?”
Bắc Minh Huân nheo mày, nhìn vào cô: “Em cảm thấy anh nên đến khi nào thì hợp lý?”
Khả Khả sắp khóc rồi: “Những gì anh nhìn thấy đều không phải là thật, thực
ra em là một cô gái vô cùng nhẹ nhàng và hiền lành, cùng với bọn lưu
manh này đánh nhau em sao có thể làm chứ?”
“Ý em muốn nói là thị lực của anh không tốt?”
Đột nhiên, trong ánh mắt Bắc Minh Huân thoáng qua sự giễu cợt và trêu chọc, sự lạnh lùng toát ra từ toàn thân anh đột nhiên cũng đã giảm đi rất
nhiều.
Khả Khả không cảm nhận được sự thay đổi của Bắc Minh Huân,
cô nghiến răng nói: “Thực ra sớm em đã nói rồi, khi em điên lên cũng lợi hại lắm, có điều anh...anh đừng sợ, những lúc bình thường em cũng khá
nhẹ nhàng.....hơn nữa kể cả anh có là bạn trai em, thậm chí sau này
chúng ta có kết hôn, em cũng sẽ không bạo lực gia đình đâu.....”
“.........”
Bắc Minh Huân muốn cười nhưng đã kìm lại không cười.
Hai tay anh cho vào túi quần, không nhìn Khả Khả nữa mà quay người bước đi, Khả Khả đứng đơ ra ở đó cắn cắn móng tay: cô lại nói sai gì rồi sao?
“Còn không đi? Đứng ở đó đợi cảnh sát đến à?”
Vào đúng lúc khi mà cô đang nghĩ có nên tìm cách cứu vãn hình tượng không
thì Bắc Minh Huân lạnh lùng quay đầu lại nói với cô một câu, Khả Khả
rùng mình một cái cũng không nghĩ thêm nhiều mà chạy theo phía sau anh.
Xe của Bắc Minh Huân đang đỗ ở ngã tư phía trước, khi cô vừa mở cửa xe bên cạnh ghế lái ngồi vào thì một chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại chỗ hiện
trường.
Cảnh sát làm việc chuyên nghiệp, có tính mục đích, bọn họ
nhanh chóng đi tới chỗ mấy cô gái ở phía góc đường, bên tai Khả Khả đột
nhiên vang lên câu nói vừa nãy của anh, cô hướng ánh mắt nhìn anh, tràn
đầy hi vọng: “Từ cục cảnh sát tới đây ít nhất cũng phải nửa tiếng, nhưng em đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ mười mấy phút!!”
“Sau đó?”
“Sau đó....”Khả Khả cảm giác như con tim mình đang bị ai đó nắm lấy và rất
khó để đập bình thường, vậy là đầu óc cô lúc này trống rỗng chẳng nói
được gì: “Sau đó, Tiểu Tiểu Bắc, có phải anh sớm đã tới đây để đón em
không, có phải lúc trước anh cũng không giận em, có phải anh vẫn luôn
thùa nhận anh là bạn trai em?!!”