Bắc Minh Dục và Lương Nặc ở Thẩm gia mấy ngày như kiểu người vô hình.
Mãi cho tới khi trước đêm tập đoàn diễn ra hội nghị cổ đông, đột nhiên có
người đưa tin, chỉ trích Thẩm gia rằng sau khi tam thái thái qua đời,
tam thiếu gia liền bị người ta ngược đãi.
Kể từ khi gần một tuần ở trong bệnh viện người của Thẩm gia cũng không một ai tới thăm, cho tới
khi về tới Thẩm gia thì không được lộ diện trước mặt mọi người.
Lời văn sắc bén, thầm ám chỉ đại thái thái đối xử không ra gì với tam thiếu gia.
Vốn dĩ là sự việc rất bình thường, lúc này lại được người có rắp tâm tung
tin, lại đưa ra thêm mấy tin tức nữa không hề có lợi cho tập đoàn, dẫn
tới việc giá cổ phiếu của tập đoàn bấp bênh không ổn định.
Gần đây tâm trạng của đại thái thái trở nên kém hơn bao giờ hết.
Sau bữa sáng, đại thái thái đột nhiên nói có việc cần phải tuyên bố, yêu
cầu tất cả mọi người đều đi đến từ đường, khi Lương Nặc đi tới từ đường, sộc lên mũi cô là một mùi thoang thoảng của gỗ đàn hương.
Dựa theo thứ tự trên dưới, mọi người đứng thành ba hàng.
Đại thái thái và nhị thái thái đứng ở hàng đầu tiên.
Lương Nặc, Bắc Minh Dục và đại thiếu gia đứng ở hàng thứ hai.
Tiểu Bắc được người hầu dắt tay đứng ở hàng thứ ba.
Phúc Bác đem hương chia cho mọi người, khi đang định nói bắt đầu dâng hương, bên cạnh Lương Nặc đột nhiên nhảy tới một người đàn ông.
“Anh...chẳng phải anh chính là cái người...cái người....”
“Là cô?” Thẩm Tịch Nam nheo mày, dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó
anh ra quay mặt nhìn thẳng lên phía trước: “Mau dâng hương, mẹ cả không
thích người khác nói chuyện lúc thế này đâu.”
Sau đó, mọi người
lần lượt tiến lên phía trước dâng hương, cúi đầu vái lạy, Lương Nặc đi
gần tới ban thờ mới nhìn thấy các bài vị được xếp ngay ngắn và thẳng tắp nhau, trên các bài vị sáng bóng dường như không có tới một hạt bụi.
Dâng hương xong, đại thái thái hắng giọng hai tiếng.
“Nhị thiếu gia cũng về rồi đấy à?”
Thẩm Tịch Nam bước lên, cúi người kính cẩn trước đại thái thái: “Chào buổi sáng mẹ cả!”
“Chào buổi sáng? Bây giờ là mấy giờ rồi còn chào buổi sáng!” đạit thái thái
khinh khỉnh liếc nhìn nhị thái thái, nói giọng dạy bảo: “Nếu không biết
dạy con trai thì lần sau đưa tới chỗ tôi, để tôi dạy giúp, dâng hương
cho tổ tiên cũng tới muộn?”
Nhị thái thái nguây nguẩy bĩu môi vẻ oan ức.
Thẩm Tịch Nam sắc mặt không đổi, nói: “Mẹ cả nói chí phải, là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ không mắc lỗi nữa.”
Lương Nặc khẽ chạm vào tay Bắc Minh Dục: “Em đã từng gặp người đàn ông này!”
“Em từng gặp?”
“Anh ta ở trên đường đã cứu một bé gái, nhưng lại rất cổ quái.”
Đồng tử mắt Bắc Minh Dục mở rộng: “Sau này em đừng có qua lại gì với con
người này, anh ta hoàn toàn khác với những gì biểu hiện ra ngoài nét
mặt.”
Lương Nặc không nghĩ thêm nhiều, cô thầm nghĩ người đàn ông mà cứu trẻ em ở trên đường kể cả có là người xấu nhưng chắc cũng không
tới nỗi nào.
Đại thái thái sau khi dạy bảo Thẩm Tịch Nam liền
nói: “Hôm nay tôi cho gọi mọi người tới đây thứ nhất là muốn mọi người
cùng dâng hương lên tổ tiên, thứ hai là giới thiệu với một người một
chút, sau này tam thiếu gia sẽ chính thức trở về, ba anh em các ngươi
đừng có gây rắc rối gì thêm nữa, giống sự việc lão đại và lão tam đánh
nhau mấy hôm trước, sau này không được để xảy ra nữa.”
Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam cúi đầu nghe lời, Bắc Minh Dục cũng theo đó gật đầu.
Trước mặt tất cả mọi người, đại thái thái suy nghĩ một lát, lại nói: “Mấy
ngày trước có người nói ta ngược đãi tam thiếu gia, còn có người nói ta
đối xử không công bằng, quá đáng, lão tam, sự việc này con thấy thế
nào?”
“Mẹ cả đương nhiên là đã có kết luận, con làm sao dám nói gì ạ?”
Bắc Minh Dục nhướn mày vẻ thản nhiên, một tay anh nắm lấy bàn tay Lương Nặc vuốt ve, dường như không hề để ý tới thái độ của đại thái thái.
Thẩm Cách nóng vội nói: “Mẹ, chú ấy đến tư cách ở lại Thẩm gia cũng không
có, mẹ nhận cả nhà chú ấy ở lại đã là khai ân lắm rồi, việc gì phải nể
mặt như thế nữa?”
“Cái đồ không biết đằng nào, câm mồm vào!” đại
thái thái cầm chiếc gậy lên đập vào người Thẩm Cách, sau đó nói: “Thông
qua việc thương lượng giữa ta và vài cổ đông khác của tập đoàn, sau này
lão tam sẽ gia nhập vào tập đoàn để làm việc.”
“Sao lại như thế được?” Thẩm Cách vẫn chưa chừa, kêu lên phản bác.
Thẩm Tịch Nam liếc nhìn Lương Nặc, đột nhiên cười kì lạ: “Chú ba trong tập
đoàn tiếng tăm còn chưa có, vào rồi cũng chẳng có được địa vị cao gì,
chẳng bằng làm trợ lý cho tôi? Chú ba, chú thấy thế nào?”
“Làm
trợ lý là hời cho chú ấy lắm rồi!” Thẩm Cách nghiến răng, hắn gằn giọng
nói một câu: “Đến làm nhân công cọ bồn xí còn không xứng!”
Hai tay Lương Nặc nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng thấy ghê tởm tên khốn nạn này.
Ánh mắt đại thái thái đột nhiên nhằm thẳng vào Bắc Minh Dục, dường như tán
thành với ý kiến của Thẩm Tịch Nam: “Làm trợ thủ cho anh hai, con thấy
thế nào?”
Lương Nặc cứ tưởng rằng Bắc Minh Dục sẽ đồng ý, nhưng
ai mà biết được anh từ chối thẳng thừng: “Tuy con không có cổ phần,
nhưng cũng may là con trai của ba, anh hai là giám đốc, lẽ nào vị trí
của con chỉ xứng làm trợ lý cho giám đốc à?”
Đại thái thái nhìn anh chằm chằm: “Vậy là con không phục?”
“Đương nhiên không phục!” Bắc Minh Dục nhìn có vẻ như rất kiêu ngạo, sau đó
nói như mặc cả: “Kể cả con có vào tập đoàn làm việc thì ít nhất cũng
phải là trợ lý của tổng giám đốc, bằng không hãy cho con làm chức giám
đốc.”
Đại thái thái hít thở một hơi thật sau, không nói gì, Thẩm Cách ánh mắt sáng lên: “Chú muốn làm trợ lý cho tôi?”
Thẩm Cách là tổng giám đốc của tập đoàn, là do đại thái thái bổ nhiệm.
Bắc Minh Dục muốn làm trợ lý cho hắn ta, như thế chẳng phải là chủ động hiến thân cho hắn bắt nạt à?
Thẩm Cách cười lạnh lùng.
“Lẽ nào anh cả sợ tôi cướp mất bát cơm?”
“Nực cười!” Thẩm Cách quay đầu, nói luôn với đại thái thái: “Mẹ, nếu chú ấy
nhất mực muốn làm trợ lý của con, thì con giơ tay ủng hộ chú ấy một
phiếu, để chú ấy đi theo con học hỏi vài điều, cho chú ấy biết thế nào
gọi là con đường sinh tồn!”
Hắn ta nói vừa oán giận vừa hận thù, Lương Nặc chỉ sợ Bắc Minh Dục sẽ phải chịu thiệt.
Bắc Minh Dục cũng lập tức tiếp lời: “Cảm ơn anh cả ủng hộ, con cũng muốn
biết trong bụng anh cả rốt cục chứa được bao nhiêu mực đen, sao lại có
thể quản lý được một tập đoàn lớn thế này.”
Mỗi người tới một câu, cục diện đã được đẩy lên đến cao trào.
Đại thái thái chỉ có thể đồng ý.
“Ngày mai đã là đại hội cổ đông rồi, tới khi đó sẽ tuyên bố vị trí của lão
tam, có điều con nhớ lấy, chỉ cần con làm không tốt ta sẽ lập tức lôi
con xuống!”
Sau khi mọi người giải tán, Lương Nặc đưa Tiểu Bắc về trước sau đó thì thầm hỏi Bắc Minh Dục: “Những tin đồn đó có phải anh
tung ra không?”
Bắc Minh Dục không trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm,
nói rất bình tĩnh: “Gia nhập vào tập đoàn chỉ là bước đầu tiên, anh đã
nói rồi, anh sẽ lấy lại những gì đã mất, tất cả, kể cả con trai của
chúng ta.”
“Thế nhưng đại thái thái đã nắm giữ tập đoàn bao nhiêu năm như vậy rồi, kể cả anh có vào được tập đoàn thì cũng sẽ rất khó
khăn.....” Lương Nặc nhìn anh vẻ lo lắng, bàn tay nhỏ của cô đặt lên má
anh.
“Anh có kế hoạch!” Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: “Em đừng lo lắng.”
Lương Nặc gật đầu: “Em tin anh, anh nhất định có thể làm được!”
.............
Ngày hôm sau, hội nghị cổ đông.
Đại thái thái tuyên bố như đã hẹn rằng Bắc Minh Dục trở thành trợ thủ của
Thẩm Cách, sau đó còn đặc biệt nhắc lại những tin đồn mà các phương tiện truyền thông đưa chỉ là giả, Thẩm gia sẽ không có chuyện nội bộ bất
hòa, quyền lợi của các cổ đông sẽ không bị ảnh hưởng.
Lương Nặc cũng đi theo Bắc Minh Dục tới tập đoàn, nhưng không có tư cách tham gia hội nghị, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài.
Sau tầm khoảng ba tiếng, hội nghị cổ đông kết thúc.
Vệ sĩ kéo cửa phòng hội nghị ra, Bắc Minh Dục từ từ đi ra từ phía trong,
còn cùng với một người đàn ông tầm khoảng 60 tuổi vừa đi vừa cười nói.
“Chú Đỗ, cảm ơn chú đã ủng hộ con.”
“Cha con khi còn sống vẫn luôn coi trọng con nhất, ta lại là người anh em
tốt của cha con, sao lại có thể không ủng hộ con chứ?” Đỗ Minh Hàn cười
cười, đang định nói cùng nhau đi ăn cơm, nhưng vừa ngẩng đầu lên đột
nhiên trong giây phút đó ông đứng khựng lại!
“Noãn Noãn....” ông đột nhiên gọi tên ai đó tỏng vô thức, dường như thất thần.
Bắc Minh Dục đơ người ra: “Ai ạ?”
Đỗ Minh Hàn chớp chớp mắt liên tục mấy cái, mới noi: “Ta nhận nhầm người!” nói xong đột nhiên đi nhanh bước tới bên cạnh Lương Nặc: “Tiểu thư, xin hỏi cô là....?”