Màn đêm buông xuống, phủ lên thành
phố Hải Thành một lớp sương mù dày đặc.Trong căn phòng tràn ngập mùi
hương nước tiêu độc, Lương Nặc nằm thiếp đi, mê man trên chiếc giường
trắng toát, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào phòng làm cô cảm thấy
rét run.
Ngay lúc đó, một đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt cô, đó là một người đàn ông.
Trong ánh sáng lập lòe, mập mờ, Lương Nặc cảm thấy hơi thở của một người đàn ông thô bạo phả vào mặt mình.
Nhà họ Lương không cho cô ăn cơm à? Ghầy nhom ốm yếu thế này!
“Vừa sờ đã thấy chả phải đồ xịn gì, hoàng loại A cũng không đến”
Vừa nói người đàn ông đã thô bạo xé rách quần áo của cô, ép cô nằm xấp
xuống giường một cách tàn bạo, với một tư thế thật sự là làm người ta
thấy nhục nhã hổ thẹn.
Với cái đầu đang trong trạng thái vô tri vô giác, Lương Nặc không biết
chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thân thể cô có cảm giác lạnh toát đi,
cô ý thức được việc mà người đàn ông sẽ làm, cô giật mình khóc thét lên.
“Đừng....xin anh hãy buông tha cho tôi.... tôi mới 18 tuổi, tôi vẫn còn là một học
sinh....ba ngày rồi tôi chưa tắm, người đầy mùi hôi, xin anh hãy tha cho tôi...”“Câm mồm”
Anh ta cáu kỉnh thốt ra hai chữ câm mồm, cái giọng điệu bá đạo ấy như kiểu
không cho phép ai phản bác lại, cái khung cảnh ấy khó mà che đậy được sự căm ghét đối với anh ta.
Căm ghét?
Anh ta là ai?
Tại sao lại làm vậy với cô ?
Mọi thắc mắc cứ như đang nhảy múa trong đầu của Lương Nặc vậy, không làm sao để có thể biết được câu trả lời.
Người đàn ông với thái độ vô cùng cứng nhắc, bóp chặt cổ tay của cô, cô cảm
thấy toàn thân đau nhức, tới nỗi hôn mê đi không biết gì nữa.
Tít tít
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của màn
đêm,toàn thân Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi, hốt hoảng tỉnh lại sau cơn mơ,
vài giây sau cô mới lấy lại được tinh thần để với lấy chiếc điện thoại
đặt trên chiếc bàn nhỏ phía đầu giường.
Nửa mơ nửa tỉnh nhìn vào điện thoại – tin nhắn của đứa bạn thân, hỏi xem cô có hứng thú tham gia cuộc thi thiết kế sẽ được tổ chức vào đợt tới đây
không, cô dụi dụi tai còn đang đau nhức và chỉ nhắn lại một từ : Có.
Sau khi đặt điện thoại xuống Lương Nặc mới ý thức được rằng cô đang nằm trên giường.
Tất cả sự việc xảy ra mà không có sự tự chủ, kiểm soát của bản thân, cô chỉ muốn chúng biến mất khỏi đầu mình, cô mở to mắt, chạy vào nhà vệ sinh
lột bỏ bộ đồ ngủ và nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới.
Cô gái trong gương với mái tóc dài xõa tung, toàn thân da thịt nhẵn bóng,
không một chút thương tích hay có dấu hiệu nào cho thấy vừa phải chịu
những hành động thô bạo.
Cơ thể không hề có sự đau nhức nào giống như trong những tiểu thuyết ngôn
tình vẫn miêu tả, chỉ có một chút đau nhói kiểu như có vật gì châm vào
người, cơ thể có chút đau mỏi, giống như ngủ mê mệt lâu quá vậy.
Hóa ra là nằm mơ!
Giấc mơ của tuổi mới lớn!
Đó chỉ là một giấc mơ, hơi có phần quá chân thực, trong sự hốt hoảng, cô
vẫn có thể nhớ lại hơi thở nặng nề, ngôn ngữ xấu xa của người đàn ông
đó...
Thậm chí cô còn cảm thấy giữa hai chân có thứ gì đó chảy ra, cô gượng gạo
leo lên giường, túm lấy cái chăn chùm kín người, lăn qua lăn lại trên
giường.
Làm thế nào bây giờ?
Cô thấy như bị Kỷ Sênh làm hư hỏng vậy, biến thành một đứa con gái hám sắc mất rồi, lại có thể mơ giấc mơ hoang đường như thế này.
“Cô hai, không hay rồi” ngay lúc đó người giúp việc nhà họ Lương nôn nóng
sốt ruột gọi cửa phòng cô, thở dốc và nói: “Ông Hai đến rồi, còn nói tập đoàn Bác Thụy gặp chuyện rồi, phu nhân bảo cô nhanh nhanh xuống dưới
nhà”.
Ông Hai là em trai của Lương Bác Văn, tên là Lương Bác Sinh.
Lương Nặc vừa nghe thấy vậy liền hoảng hốt bước xuống khỏi giường, đến cả
quần áo cũng không để ý để thay ra, cô mặc bộ quần áo ngủ, chân đi đôi
dép lê cứ thế chạy xuống tầng, nhưng vừa chạy được hai bước thì cảm thấy đầu nặng trịch chân đi không vững, chút nữa thì ngã từ cầu thang xuống
dưới.
Cô vỗ nhẹ vào đầu.
Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Sao mà đau nhức vậy không biết nữa?
Lương phu nhân nhìn bộ dạng của Lương Nặc liền trách mắng : “Mặc như vậy mà chạy xuống còn ra cái gì nữa!”
Lương Bác Sinh nhìn bộ dạng mơ mơ hồ hồ của Lương Nặc, nhíu đôi lông mày rồi
rất nhanh nhìn Lương Nặc cười nói :”Nặc Nặc dậy rồi đó à? Chị dâu, chị
cũng đừng mắng cháu nó mà”
“Mẹ, chú Hai ”. Lương Nặc lúng túng gãi gãi đầu, nói : “Tập đoàn xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Lương Bác Sinh có chút chần chừ do dự rồi nói : Năm nay, tập đoàn Bác Thụy có mấy hạng mục liên tiếp thất bại, công ty gặp vấn đề về vốn lưu
động.....đến nay thì không thể cầm cự thêm được nữa rồi.”
Lương Nặc lắc đầu không thể tin được: “Không thể nào, giá cổ phiếu của công ty vẫn đang tăng mà”
“Giá cổ phiếu tăng, đó là sự yên lặng trước cơn sóng gió thôi”
“Thế ngân hàng? Có thể tìm ngân hàng để vay”
“Không được nữa rồi” Lương Bác Sinh lắc đầu, trong ánh mắt là sự che đậy không giấu nổi sự thất vọng. “ Số tiền chúng ta nợ ngân hàng vẫn chưa trả,
đến nay đến vật thế chấp cũng không có gì, ngân hàng sẽ không cho chúng
ta vay tiền nữa.”
“Vậy....vậy thì làm thế nào?” Lương phu nhân bỗng khóc nức nở : “ Khổ thân Vân Nhi
vẫn còn ở nước ngoài học đại học, nếu mà tập đoàn có xảy ra chuyện gì,
mẹ con chúng ta phải biết làm thế nào?”
“Chị dâu, chị đừng lo lắng quá”. Lương Bác Sinh nói: “Chúng ta có cách có thể giải quyết được vấn đề khó khăn hiện nay”.
Lương phu nhân và Lương Nặc ánh mắt bỗng sáng bừng lên: “Cách gì vậy?”Lương
Bác Sinh hơi cúi đầu nhìn Lương Nặc : “Cháu nghe qua về Bắc Minh Dục
chưa?”