Thái độ Châu Thụy lại chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên, đôi lông mày nhăn lại nhìn Lương Vân: “Lương Vân, em vừa nói gì? Lương Nặc đã gả cho Bắc Minh Dục?!”
“Đúng vậy.” Lương Vân túm lấy tay áo Châu Thụy, khẽ gạt nước mắt nói: “Nửa tháng trước em ấy được gả cho Bắc Minh Dục rồi, lẽ nào anh không biết?”
“Lương Nặc, cô là loại con gái đê tiện rẻ tiền.” Châu Thụy đột nhiên chạy lại gần cô, một tay bóp cổ cô: “Tôi coi cô như báu vật, nói không đụng tới cô là không đụng tới cô, chưa một lần đi quá giới hạn, tôi tôn trọng cô, kết quả cô lại đến với Bắc Minh Dục – cái lão già bệnh tật ấy? Dám phản bội tôi? Đúng là loại con gái rẻ tiền! ”
Lương Vân liếc nhìn hai người, nhếch mép cười, rồi lại giả vờ tiến lại gần, kéo tay Châu Thụy ra.
“Châu Thụy, anh bỏ tay ra đi, Lương Nặc bây giờ đã là thiếu phu nhân của Bắc Minh Dục rồi, nhỡ anh làm cho Lương Nặc không vui, em thì không sao nhưng tiền đồ của anh làm thế nào?”
Câu nói của Lương Vân như đổ thêm dầu vào lửa, Châu Thụy càng mạnh tay hơn: “Thiếu phu nhân nhà Bắc Minh ? Tôi thì thấy chả khác gì con đĩ! Ông ta có làm thỏa mãn cô không? Cái ông già sắp rụng hết răng ấy mà cô cũng chấp nhận được?”
Lương Nặc bị bàn tay cứng như thép không chế cùng những lời nói bỉ ổi của hắn làm cô đầu óc hoảng loạn, không làm thế nào để thoát khỏi hắn.
Lương Vân giả vờ khuyên anh ta nhưng hắn liền đẩy cô ta ra, cô ta mượn thế liền giả vờ ngã xuống đất, nói: “Lương Nặc vì tiền mà chịu gả cho nhà Bắc Minh thì đó cũng là lựa chọn của em ấy, Châu Thụy, anh mau bỏ tay ra đi!”
Lương Nặc có nằm mơ cũng không nghĩ, rồi có một ngày Châu Thụy lại nhẫn tâm muốn bóp cổ cô tới chết như thế này.
Cô cố hít thở, dồn toàn bộ sức lực của cơ thể vào đôi chân, sau đó cố gắng nhấc một bàn chân lên, tuy không thể nhìn xuống nhưng cũng cố định vị và đạp mạnh vào phần cơ thể dưới của Châu Thụy, giọng cô khàn khàn hét vào mặt hắn: “Tôi không những phản bội anh, tôi còn muốn làm anh phát điên lên, đồ đểu cáng!”
“Aaaaa!”
Châu Thụy hét lên như một kẻ tâm thần, lấy tay ôm chặt lấy điểm yếu của mình, người còng xuống, hai chân luống cuống nhảy trên sàn nhà như con kănguru vậy rồi ngồi sụp xuống, cú đá đau tới nỗi làm mặt hắn ta biến sắc, Lương Nặc với tay lau mồ hôi trên trán, tay cầm điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài.
“Châu Thụy, anh sao rồi? Nhanh, để em đưa anh đi bệnh viện.....”
Lương Vân dìu hắn đứng lên, đi nhanh xuống tầng 1, Lương Nặc vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, chưa tới cổng cô đã nghe tiếng chị gái mình nói với người giúp việc: “Cô Hai đánh người ta bị thương, các người nhanh giữ cô ta lại, tôi phải báo cảnh sát tố cô ta tội cố tình gây thương tích!”
Những người giúp việc chỉ biết trợn tròn mắt nhìn Lương Vân vì họ cơ bản không tin vào những gì cô ta nói nhưng cũng không thể không làm theo lệnh cô ta.
Lương Vân để Châu Thụy ngồi xuống, chỉ vào khuôn mặt mếu máo, tái xanh của hắn ta nói: “Tội nghiệp Châu Thụy, bị cô ta hại tới mức chấn thương nặng thế này...!”
“Tôi sẽ kiện cô ta! Kiện cô ta....” Châu Thụy tiếp lời Lương Vân.
Có thế nào Lương Nặc cũng không thể nghĩ rằng Châu Thụy và Lương Vân lại có thể làm những việc vô liêm sỉ như vậy, cô cắn môi nghe xong hết lời họ nói rồi muốn chạy ngay ra khỏi ngôi nhà đó nhưng những người giúp việc đã giữ chặt cô lại, cố gắng thế nào cô cũng không thoát ra được, Lương Vân và Châu Thụy ngồi ở đại sảnh đợi người đưa cô vào, vừa vào tới nơi, Lương Vân tiến lại gần cô, giật chiếc điện thoại trên tay cô, nhanh chóng rút thẻ nhớ ra khỏi điện thoại.
“Em gái, sao em lại nỡ đối xử như vậy với Châu Thụy? Là em cắm sừng anh ấy trước mà, lẽ nào em lại muốn thiên hạ nói anh ấy là kẻ thứ 3?” Vừa nói cô ta vừa quay ra nhìn Châu Thụy:
“Nặc Nặc bây giờ đã gả cho nhà Bắc Minh, giờ đã là thiếu phu nhân, nếu báo cảnh sát, liệu chúng ta có thể hi vọng họ làm việc chính trực, ngay thẳng trừng trị, không có chuyện nể nang gì?”
Sắc mặt của Châu Thụy có vẻ khá hơn chút, tỏ vẻ hoài nghi: “Không ngờ giờ cảnh sát làm việc còn phải nhìn nét mặt cô... cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm giây phút nào nữa.”
Lương Nặc chẳng thèm nghĩ nhiều, cô móc trong túi ra một sấp tiền nhân dân tệ đỏ chói, vứt thẳng vào mặt hắn: “Cũng đúng, giờ tôi đã là thiếu phu nhân con nhà danh giá, vừa rồi đá vào anh như thế cũng có phần ảnh hưởng không tốt tới thân phận của tôi, bây giờ... tôi coi như bồi thường cho anh đấy! Không ít đâu, một phần là để tôi mua vé xem vở kịch vừa rồi! Đúng là gian phu dâm phụ....”
Nói xong, cô quay đầu bước thẳng đi ra khỏi ngôi nhà của chính mình, hòa mình vào dòng người đông đúc trên đường phố