Lương Nặc nghe thấy vậy thì vội vàng chạy đi các phòng khác tìm.
Chạy tìm khắp một lượt nhưng vẫn không thấy Hảo Hảo đâu.
Vú Trần vẫn khá bình tĩnh, nói: “ Vừa nãy Bắc Minh thiếu gia đi ra ngoài, liệu có khi nào bế tiểu thiếu gia đi cùng không.”
Ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên bị người từ phía ngoài đẩy vào.
Bắc Minh Dục một tay bế Hảo Hảo, một tay
kia đang đóng cửa lại, nhìn thấy mấy người đang tập trung hết lại ngoài
phòng khách, anh nheo mày: “Sao lại tất cả tập trung ở đây thế?”
Lương Nặc như phi lại gần: “Hóa ra là anh bế Hảo Hảo đi! Đúng là dọa em sợ chết, trước đây chẳng phải anh không
bế Hảo Hảo à? Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi thế?”
Bắc Minh Dục nghiêng người né đi, từ chối việc để cô bế lấy Hảo Hảo.
“Kể từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng sẽ bế con!”
Lương Nặc và vú Trần bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
............
Sau hôn lễ của Lý Tranh Diễn nửa tháng, Lý Dung cũng không còn cầm cự được bao lâu nữa, ngậm cười mà ra đi.
Khoảng thời gian cuối cùng khi ông ấy ra đi cũng may Kỷ Sênh đã bế Khả Khả tới thăm ông ta.
Sau lễ tang, luật sư riêng của Lý Dung đã đem bản di chúc của ông ta công bố.
Luật sư mở túi đựng tài liệu mới cứng
chưa nhăn góc ra, từ trong đó rút ra một tập tài liệu nói: “Đây là bản
di chúc Lý lão tiên sinh lập ra hai tháng trước, tài sản đứng dưới tên
Lý lão tiên sinh gồm có: cổ phần công ty Lý Thị 68%.....liên hợp siêu
thị 5 cái, một bệnh viện, một khách sạn, nhà trong thành phố có ba căn,
nhà ngoài thành phố và nhà ở nước ngoài tổng cộng 19 căn.... bây giờ
được phân chia như sau: Bà Bách Tố Mẫn nhận được một siêu thị Tinh Tinh, Lý Khả Khả nhận được tất cả khách sạn và bệnh viện cùng với các căn nhà không thuộc trong thành phố.....số tài sản còn lại thuộc về Lý Tranh
Diễn.”
Luật sự đã công bố xong di chúc.
Bách Tố Mẫn hai mắt trợn trừng, choáng
váng đầu óc: “Siêu thị Tinh Tinh là thứ tài sản không đáng giá nhất dưới tên ông ấy, sao có thể lại cho tôi?!”
Luật sư đem bản di chúc đưa cho bà ta: “Di chúc ở đây, nếu bà không tin thì có thể tự mình xem.”
“Đương nhiên tôi không tin rồi!” Bách Tố
Mẫn cướp lấy bản di chúc trong tay luật sư, giấy trắng mực đen viết rất
rõ ràng ai nhận được cái gì, ngay đến cả người tài xế đi theo ông ấy
mười mấy năm cũng nhận được một số tiền mặt không hề ít.
“Không thể nào! Anh Dung không thể đối xử với tôi thế này được! Có phải anh cố ý thông đồng với Lý Tranh Diễn
không? Anh ấy đã nói sẽ đem tài sản để lại hết cho tôi mà, sẽ để lại cho tôi!”
Luật sư lắc đầu: “Lý lão tiên sinh từ trước tới nay chưa bao giờ lập một bản di chúc như thế.”
“Rõ ràng ông ấy đã cho tôi xem qua!” Bách Tố Mẫn vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nhất định là các người thông đồng với
nhau, muốn lừa để cướp đi số tài sản vốn dĩ thuộc về tôi, tôi phải kiện
các người.....”
“Bản di chúc đó là bản giả, Lý lão tiên
sinh chẳng qua vì muốn thông qua bản di chúc đó để kích động Lý thiếu
gia, hi vọng Lý thiếu gia sẽ vào làm việc ở Lý Thị.”
Nói rồi, luật sư lại rút trong túi tài liệu ra một bức thư đưa cho Bách Tố Mẫn.
“Đây mới là thứ Lý lão tiên sinh để lại cho bà.”
Bách Tố Mẫn cướp lấy vội vàng mở ra.
“Tiểu Mẫn, cảm ơn em từ trước tới nay đã
luôn ở bên anh, mỗi lần anh nhìn thấy em phí công phí sức suy nghĩ tính
toán nhằm có được nhiều hơn từ anh anh lại cảm thấy buồn cười, Lý gia
đương nhiên sẽ phải có người để thừa kế tiếp quản, em chẳng qua cũng chỉ là một người để lúc buồn chán anh tìm tới để khuây khỏa, chỉ có những
gì anh đồng ý cho em thì đó mới được tính là của em....em đã dành bao
nhiêu năm thanh xuân ở bên anh, nhưng tài sản của Kỷ gia cũng không phải là ít, một cái siêu thị chỉ là để thể hiện một chút tình cảm của anh,
hi vọng nửa phần đời còn lại, em sẽ tìm được một người đàn ông tốt bụng
làm chỗ dựa.....”
Bách Tố Mẫn đọc xong bức thư, gần như sụp đổ hoàn toàn: “Hóa ra bao nhiêu năm như vậy tôi trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ mua vui, một kẻ toan tính đầy thủ đoạn!! Tại sao anh không bóc trần tôi.....tại sao lại làm lãng phí nửa cuộc đời của tôi!
Lý Dung, anh thật nhẫn tâm....”
Lý Tranh Diễn chắc cũng đoán được nội
dung chính mà bức thư đó viết, Lý Dung vượt qua bao nhiêu phong ba bão
táp của cuộc đời cũng như thương trường, sao có thể dễ dàng bị một người phụ nữ làm cho mờ mắt như thế.
Chỉ có điều anh luôn giả vờ ngốc nghếch chẳng quan tâm mà thôi.
“Nếu bà muốn kiện thì tùy bà, dù sao thì tôi cũng theo được!”
Lý Tranh Diễn sau khi về nhà, nghĩ tới
giữa Kỷ Sênh và Bách Tố Mẫn còn có tình mẫu tử, anh hỏi cô: “Có muốn
chia cho bà ta chút gì đó không?”
Kỷ Sênh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Không cần đâu, bây giờ em và bà ấy không hề có bất kì quan hệ gì nữa rồi, kết quả như vậy chắc là chú Lý sớm đã
tính toán trước được rồi, vậy thì việc gì em phải phá vỡ chứ? Chỉ là
không ngờ rằng, ông ấy để lại cho Khả Khả tài sản nhiều như thế.”
“Khả Khả là cháu của ông ấy, để lại cho cháu cũng là điều nên làm.”
Lý Tranh Diễn nhìn vào bản di chúc viết
về công ty của Lý gia, không thể không âm thầm nheo mày: Ông già tính
toán nửa đời người, thực ra đến anh ông ta cũng tính cả vào đó rồi!
Đúng là....gừng càng già càng cay.
...............
Bắc Minh Dục ngày nào cũng ôm lấy Hảo
Hảo, có khóc quấy cũng không chịu buông ra, cơ hội Lương Nặc được ở gần
Hảo Hảo cũng ít đi rất nhiều, lúc buồn chán không biết làm gì cô chỉ
biết đi chạy bộ rèn luyện cơ thể.
Buổi chiều ngày hôm nay, anh đột nhiên giao Hảo Hảo lại cho Lương Nặc.
Lương Nặc ngạc nhiên: “Sao đột nhiên anh lại chịu để cho em trông Hảo Hảo?”
Bắc Minh Dục lườm cô một cái: “Lý Tranh
Diễn vừa mới tiếp quản công ty Lý gia, anh có vài hạng mục muốn bàn với
cậu ta, nhớ lấy, buổi tối khi anh về nhớ trả Hảo Hảo lại cho anh.”
“...........” Lương Nặc cũng đáp lại anh
bằng một cái lườm sắc như dao: “Anh mau đi đi, ngày nào anh cũng ôm lấy
con em sắp chẳng biết làm gì rồi!”
Sau khi Bắc Minh Dục rời đi, Lương Nặc nhìn thấy ngoài kia ánh mặt trời vừa độ.
Vú Trần thì đúng lúc muốn đi siêu thị mua đồ ăn.
“Vú Trần, chẳng bằng vú cùng cháu đi đi?”
“Vậy tiểu thiếu gia làm thế nào?”
Sau đêm tân hôn, Bắc Minh Dục lấy cớ căn
biệt thự Bắc Minh gia sắp cũ nát vì không có người ở trông nom để lừa
Bắc Minh phu nhân và vú Hà trở về đó, vì vậy trong nhà bây giờ chẳng có
mấy người.
“Đương nhiên là đi cùng chúng ta rồi.”
Lương Nặc chạy vào phòng của Hảo Hảo lấy chiếc xe đẩy ra, khẽ khàng đặt
Hảo Hảo vào trong: “Thế này là được rồi!”
Nhiệt độ trong siêu thị rất thích hợp, vú Trần đi tới khu rau quả chọn đồ còn Lương Nặc thì đẩy Hảo Hảo lượn vòng quanh.
Đột nhiên, một bé gái ngã ngay trước mặt cô.
“Ấy! em bé, không sao chứ?” Lương Nặc lập tức bỏ tay khỏi chiếc xe đến đỡ bé gái đó lên, đứa bé vừa đứng lên liền lớn tiếng khóc: “Hu hu hu.....”
Những người xung quanh bắt đầu túm lại.
“Sao con bé lại khóc ghê thế?”
“Cô là mẹ nó à? Đứa bé còn nhỏ, ngộ nhỡ ngã bị thương ở đâu thì sao? Mau đưa đi bệnh viện kiểm tra xem xem.”
Bé gái nghe thấy vậy càng khóc gào lên,
Lương Nặc cũng có ý tốt: “Em bé, bố mẹ cháu ở đâu? Hay là đi tìm bọn họ
trước sau đó đi bệnh viện được không?”
Bé gái gật đầu, sau đó kéo tay Lương Nặc đi ra ngoài.
Lương Nặc chỉ vội quay lại kéo chiếc xe đi theo.
Bé gái cứ kéo tay Lương Nặc đi tới một
quán đồ nướng bên đường cách siêu thị không xa lắm, nó đột nhiên nói:
“Cô mua cho cháu chút đồ ăn thì cháu sẽ không khóc nữa, bằng không cháu
sẽ khóc mãi khóc mãi để tất cả mọi người đều biết cô là người xấu....”
Lương Nặc thở dài lắc đầu, đúng là làm phúc phải tội mà?
Trong sự bất lực cô vẫn phải rút tiền ra mua cho bé gái ít đồ ăn, khi vú Trần tìm thấy cô thì cô vừa để đứa bé đó đi.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại đứng ở đây? Chẳng phải đã nói là sẽ gặp nhau ở cửa à?”
Lương Nặc ngập ngừng nói: “Vừa nãy cháu gặp một bé gái mà làm phúc phải tội.”
Vú Hà gật đầu, nhìn vào bên trong chiếc xe đẩy, giật mình kêu lên: “Trời ơi! Tiểu thiếu gia đâu?”