Mấy ngày sau, Lương Nặc và em bé đồng thời cùng xuất viện, hai mẹ con đều vô cùng khỏe mạnh.
“Hai cân tám.” Ngồi trên ghế, Lương Nặc vừa ngồi bế con gái đang ngủ, vừa
nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Đặt tên là gì cho hay
bây giờ nhỉ?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh đang nghịch điện thoại, dường như không nghe thấy lời cô.
Lương Nặc đập vào vai anh, nheo mày nói: “Anh nghĩ để đặt tên cho con gái đi.”
Bắc Minh Dục cho điện thoại vào túi, đứng lên, nói: “Cô gần đây đang xem từ điển rồi.”
“Thế tên gọi ở nhà thì chúng ta tự đặt.”
“Oe oe....”
Lương Nặc vừa dứt lời thì em bé trong lòng cô tỉnh ngủ, tứ chi ngọ ngoạy, nó
tò mò nhìn lên khuôn mặt của Lương Nặc rồi đột nhiên lại khóc thét lên.
“Hình như con đói rồi.”
Em bé ngọ ngoạy trong lòng Lương Nặc, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh cứ mở ra lại khép vào, dường như đang thở.
Cô cho em bé bú, nhưng chắc vì một lúc lâu mà không hút được sữa nên em bé càng lúc càng quấy hơn, khóc tới nỗi mặt đỏ lên, Lương Nặc nhìn con mà
rất thương.
Bắc Minh Dục cúi người xuống đưa tay ra định đón lấy em bé: “Để anh bế con đi cho ăn sữa.”
Anh lo sữa của Lương Nặc về không đủ, vì vậy đã mời riêng một người về để cho em bé uống sữa.
Nhưng Lương Nặc lại lắc đầu từ chối: “Không cần, tự em cho con ăn....”
“Em vừa mới tỉnh có mấy ngày, đợi em hồi phục hẳn rồi thì cho con ăn.”
Lương Nặc ôm chặt lấy đứa bé không chịu bỏ ra: “Em còn chưa cho con ăn lần
nào đây này, anh để em cho con ăn một lần đi, trước đây không tự tay cho Tiểu Bắc ăn rồi, đấy là một điều đáng tiếc của em.”
“Nhưng hình như sữa em có đủ đâu.”
“Tạm thời bây giờ đủ.”
Bắc Minh Dục cầm một chiếc gối đến đặt vào lưng để cho cô dựa lưng mình vào ghế sô pha, làm cho cô cảm thấy thoải mái nhất có thể, cũng không đòi
bế em bé đi nữa.
Em bé được ăn, dần dần cũng ngoan hơn, hai mắt
nhắm chặt lại, nằm yên ngủ ngon lành trong lòng Lương Nặc, đôi môi thỉnh thoảng lại chúm chím, nhìn vô cùng đáng yêu, Bắc Minh Dục đưa cánh tay
vắt lên vai Lương Nặc, anh ghé sát người vào cô, ánh mắt nhìn xuống ngực cô rất thản nhiên.
Lương Nặc thấy ngại, cô quay người đi: “Anh...anh đừng có mà nhìn chằm chằm em thế.”
Bắc Minh Dục nhướn người theo, ghé miệng vào tai cô cắn khẽ một cái rồi môi anh mấp máy, không biết đã nói câu gì, chỉ thấy mặt Lương Nặc đỏ lên
như gấc ngay sau đó, cô xấu hổ rồi lườm anh: “Anh...anh...đồ không biết
ngượng.”
...........
Khả Khả biết Lương Nặc sinh một bé gái rất đáng yêu, vừa mới tan học đã nằng nặc đòi tới thăm.
Kỷ Sênh vì cũng muốn đi nên đã đưa Khả Khả đi theo.
Kết quả Khả Khả vừa vào tới căn biệt thự đã chạy thẳng lên tầng hai: “Tiểu
Tiểu Bắc! Anh ở đâu? Mau ra đây....em mang tới cho anh một món quà....”
chạy một lượt nhưng không tìm thấy cậu đâu, cô bé chép miệng rồi tự hỏi: “Người đâu rồi?”
Đúng lúc đó người làm đang dọn dẹp đi qua hành lang, cô bé dang tay ra chắn trước mặt người làm: “Tiểu Tiểu Bắc đâu?”
“Tiểu thiếu gia lẽ nào không ở trong phòng?”
“Ở trong phòng?”
Khả Khả đẩy cửa phòng ra, vẫn thấy chẳng có ai cả, khi đang định rời đi,
liền nghe thấy trong phòng có tiếng nước chảy, cô bé rón rén tiến lại
gần, miệng khẽ cười không biết có ý nghĩ đen tối gì.
Thân hình nhỏ bé đứng áp lưng vào tường ngay ở cửa phòng tắm, cố ý làm cho khuôn mặt vô cùng đáng sợ, rồi chuẩn bị sẵn sàng.
Két két....
Cửa phòng tắm mở ra.
“Có ma!”Khả Khả mồm hét lên rồi xông về phía Tiểu Bắc, đang định chuẩn bị dọa cậu
thì chẳng biết chân tay luống cuống thế nào, chiếc khăn tắm quấn trên
người Tiểu Bắc liền tụt xuống.
Tiểu Bắc chẳng có vẻ gì là sợ hãi, cậu thản nhiên quay đầu ra, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào Khả
Khả, bỗng chốc Khả Khả đần người ra, mọi hành động của cô bé đều dừng
lại, cứng đơ người như tượng trong vài giây.
Rồi từ từ ánh mắt cô bé hướng xuống dưới, sau đó hét lên the thé: “A....Tiểu Tiểu Bắc, anh không mặc đồ.”
Cô bé lấy tay che hai mắt lại rồi nhanh chóng quay lưng về phía Tiểu Bắc,
người còn lắc qua lắc lại vẻ xấu hổ, rồi không muốn nhìn.
Tiểu
Bắc lặng lẽ cúi người xuống nhặt chiếc khăn tắm dưới đất lên, vừa lau
nước trên người vừa nói: “Lẽ nào lúc em tắm lại mặc đồ để tắm à? Không
biết đằng nào, không có giáo dục, không lịch sự gì cả!”
Giọng nói cậu vẫn còn non nhưng dường như ở bên cạnh Bắc Minh Dục lâu rồi nên cũng học được cai giọng điệu lạnh lùng của anh.
Trong đầu Khả Khả toàn là hình ảnh vừa nhìn thấy đó.
Đó là cái thứ quái quỷ gì? Sao cô không có?
Khả Khả cố nói với giọng đanh thanh: “Khả Khả là đứa trẻ ngoan nhất, có giáo dục và lịch sự nhất....”
“Đi ra ngoài!”
Giọn nói lạnh lùng từ đằng sau lưng truyền tới, Tiểu Bắc có chút do dự, sau
cùng giậm châm rồi quay người đi ra, tay vẫn còn che mắt.
Ra tới
cửa cô bé lại như chạy xuống lầu, Lương Nặc ở dưới tầng một đang nói
chuyện với Kỷ Sênh, ngồi bên cạnh là Bắc Minh Dục đang bế em bé dựa lưng vào ghế sô pha, dường như hai ba con đều ngủ rồi, yên lặng và thanh
bình.
Khả Khả chạy thẳng tới bên cạnh Bắc Minh Dục, bàn tay nhỏ bé sờ lên râu dưới cằm anh.
Bắc Minh Dục vừa mới chợp mắt đã bị đánh thức, giọng nói lạnh lùng: “Con làm gì đấy?”
Bàn tay của Khả Khả dần dần sờ xuống phía dưới cơ thể Bắc Minh Dục, Bắc
Minh Dục trợn mắt đứng bật lên, anh lùi về phía sau hai bước, nói với Kỷ Sênh: “Kỷ Sênh, cô trông coi cái con bé háo sắc nhà cô, đừng có ép tôi
phải tống nó ra ngoài.”
“Phụt.”
Kỷ Sênh đang uống nước đột nhiên phụt cả ra ngoài: “Khả Khả, con lại làm cái gì đấy?”
Khả Khả bĩu môi vẻ oan ức, tủi thân: “Con đã sờ tới đâu.” Cô bé chớp chớp
hai mắt to tròn có vẻ đang ướt đi, nhìn Bắc Minh Dục nói: “Chú đẹp trai, chú để con sờ một chút đi mà, con mời chú ăn kẹo, không thiệt đâu.”
Dây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, nhìn Lương Nặc: “Vợ ơi, con dâu tương lai của em trêu chọc anh.”
Hai tay Khả Khả vung vẩy, chỉ vào chỗ đó ở phía dưới cơ thể: “Không phải,
vừa nãy con ở trên tầng nhìn thấy anh Tiểu Tiểu Bắc không mặc đồ, ở chỗ
này của anh ý có cái gì đó nhìn xấu lắm, tại sao con lại không có? Chú
đẹp trai, chú có không? Cho Khả Khả xem nào...”
Lương Nặc và Kỷ Sênh bốn mắt nhìn nhau rồi nghẹo đầu sang một bên như muốn ngất đi.
Kỷ Sênh cảm thấy cái vấn đề thắc mắc này của Khả Khả làm cô mất mặt không có cái lỗ nào mà chui xuống.
Giờ ăn trưa.
Kỷ Sênh tranh thủ đem Khả Khả đặt lại gần Tiểu Bắc: “Nó nhìn thấy hết của
con rồi, nó phải chịu trách nhiệm với Tiểu Bắc, Tiểu Bắc ngoan nhé, cô
còn có việc nên đi trước đây....” nói rồi Kỷ Sênh quay người rời đi.
Tiểu Bắc còn chưa kịp phản ứng gì thì Bắc Minh Dục đã nói: “Lý Tranh Diễn không thấy Khả Khả đâu sẽ điên lên đây.”
“Ở nhà có hai đứa trẻ đã làm anh ta đủ điên rồi.”
Vừa dứt lời, Kỷ Sênh liền nhanh chóng rời đi, tất cả mọi người Bắc Minh gia tròn xoe mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Khả Khả, Khả Khả mếu máo khóc rồi nói: “mẹ ơi đừng bỏ con lại, chú đẹp trai ăn thịt con mất....”
Bắc Minh Dục bế Khả Khả đặt xuống, cười vẻ đắc chí nói: “Từ nay về sau con là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà ta rồi.”
Tiểu Bắc nhìn Khả Khả với ánh mắt chê bai, cúi đầu lặng lẽ và cơm.
............
Bắc Minh phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cầm một quyển từ đem tới biệt thự của Bắc Minh Dục, chắc là do nhìn không được rõ nữa, bà ấy còn đeo
một cái kính lão, đi theo phía sau Bắc Minh phu nhân không rời nửa bước
là vú Hà.
“Cô!” Lương Nặc vừa dỗ cho con gái ngủ, nhìn thấy Bắc Minh phu nhân tới: “Sao cô lại tới đây vậy?”
Bắc Minh phu nhân liếc mắt nhìn quyển từ điển dày cộp trong lòng: “Đặt tên cho cháu gái ta chứ làm gì!”