Bắc Minh Dục với khuôn mặt không biểu cảm cầm ly rượu vang
bên cạnh lên, nhấp một ngụm: “Không biết.”
“Đồ độc ác dã man, lẽ nào em thực sự không một chút nhớ
anh?” Lý Tranh Diễn đột nhiên cúi đầu xuống cười, sau đó cũng nâng ly rượu lên
cạn với ly của Bắc Minh Dục, che giấu đi ánh mắt hận thù trong đôi mắt.
“Tội gì phải thế?”
“Không sao, sớm muộn tôi cũng sẽ ép cô ấy phải xuất hiện.”
Lý Tranh Diễn đưa ra câu trả lời không liên quan.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn theo chút rượu vang đang sóng
sánh trong chiếc ly, không nói gì.....
...........
Chớp mắt, thời gian trôi đi thật nhanh.
Đã là tháng mang thai thứ sáu rồi.
Đầu tháng thứ năm, bác sĩ vẫn không đưa ra kết quả kiểm tra,
không biết có phải em bé đang cố gắng để bảo vệ cô không?
Đến đầu tháng thứ sáu, không kể thế nào thì giới tính của đứa
trẻ cũng nên thể hiện rõ ra rồi.
Khi đợi chiếc tàu cano đi đến, trán và hai lòng bàn tay
Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi.
Cô nắm chặt lấy tay người phụ nữ câm, mắt đỏ ngầu lên: “Em
phải làm gì bây giờ? Em phải làm gì?...đứa bé..., ngộ nhớ không bảo vệ được
nó...em phải làm sao để đối diện với thiếu gia đây?”
Cô lí nhí nói, cũng không biết rốt cuộc đang nói những gì
nhưng chỉ nhìn là biết nỗi sợ hãi cũng như lo lắng là không thể che giấu nổi.
Người phụ nữ câm không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, động
viên.
Chiếc tàu cano đến, từ xa nhìn trông ra đã thấy đứng trên
mui là lão phu nhân, Lý đạo trưởng và Vú Hà, lão phu nhân và vú Hà với nét mặt
nghiêm trọn còn tên Lý đạo trưởng thì trên môi đang nở nụ cười đắc ý.
Tim cô đập thình thịch, lẽ nào lão phu nhân đã bị Lý đạo trưởng
thuyết phục rồi?
Không cần biết đứa trẻ này là trai hay gái, lão phu nhân sẽ
đều không tha cho cô?
Không được không được, bà ta không thể làm như vậy.
Lương Nặc cắn chặt môi, người run lên: “Con...con dao hoa quả
trong nhà bếp, nhanh đi lấy giúp em...”
Người phụ nữ câm nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên.
Lương Nặc luống cuống, mặt cô đỏ lên: “Nhanh đi đi, em không
thể để bọn họ làm hại đứa con của em được! Nhất định không thể được....kể cả có
phải chết, em cũng phải thay thiếu gia bảo vệ nó!”
Người phụ nữ câm nhìn cô vài giây rồi mới chạy vào bếp.
Rất nhanh, chị ta đã đưa cho Lương Nặc một con dao gọt hoa
quả, là loại dao nhỏ, đầu dao sét rỉ hết cả đi rồi, đừng nói tới làm hại người
khác, đến khả năng dùng để uy hiếp người khác cũng không có.
Lương Nặc càng luống cuống hơn, tức giận nói: “Sao chị lại
đưa cho em cái này? Em cần để....”
“Lương Nặc!”
Lúc này, chiếc cano đã cập vào bờ, lão phu nhân, vú Hà, Lý đạo
trưởng và bác sĩ đã tới rồi, lão phu nhân nói giọng đanh thép: “Ta đã quyết định
rồi, không cần biết đứa trẻ trong bụng cô là trai hay gái, đến hôm nay ta đều
không thể để cô ở lại trên đời này nữa! Minh Dục nó gần như mê muội đi rồi,
không thèm quan tâm tới bất cứ điều gì nữa...ta không thể để cho cô tiếp tục
làm ảnh hưởng tới vận mệnh nó nữa....”
Lương Nặc sợ hãi tới mức mặt tái xanh đi, con dao rỉ sét
tron tay cũng tự nhiên rơi xuống đất.
Con dao đó quả thực không còn có thể dùng để uy hiếp được nữa.
Thậm chí mọi người đều nghĩ rằng đó chẳng qua cũng chỉ là một
thứ đồ chơi bỏ đi.
Lương Nặc cắn răng nói: “Lão phu nhân, đây là hai mạng người,
một trong số đó còn là cháu của bà, lẽ nào bà thật sự nghe theo lời nói hoang
đường của tên đạo trưởng ma quái này?”
“Đạo trưởng đã tính cô là người phụ nữ thiên mệnh của Minh Dục,
cưới cô về bệnh cũ của nó không tái phát nữa, chẳng lẽ điều đó không thể chứng
minh cho lời nói của đạo trưởng?”
“Thiếu gia căn bản là mắc chứng bệnh thần kinh, chỉ cần
không kích động anh ấy thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì cả, điều này không
liên quan gì tới việc tôi có phải là người phụ nữ thiên mệnh của anh ấy hay
không, lão phu nhân, bà không nên mê tín quá như thế!”
“Ăn nói vớ vẩn, ai nói với cô là Minh Dục mắc chứng bệnh thần
kinh? Nó chỉ đơn thuần bị bệnh....” ánh mắt lão phu nhân thật cay độc, nhìn như
hận không thể ăn tươi nuốt sống Lương Nặc.
Vú Hà và mấy tên vệ sĩ nữa bắt đầu từng bước tiến lên phía
trước, lạnh lùng giống như những kẻ không có trái tim.
Lương Nặc biết rõ ràng lão phu nhân đã quyết tâm để lấy mạng
cô, cô lập tức đứng lên, quay người chạy nhanh về phía sau, lão phu nhân hét
lên: “Bắt nó về đây!”
Lương Nặc vừa quay đầu chạy mấy bước, đột nhiên trong giây
phút đó, người phụ nữ câm rút ra từ phía sau lưng một còn dao bổ dưa dài tầm
50cm, lưỡi dao sáng bóng, hướng thẳng về phía lão phu nhân mà xông lên.
“A....”
“Phu nhân!”
Lão phu nhân sợ hãi tới mức thất thanh, vú Hà càng ngạc
nhiên hơn, Lương Nặc đột nhiên dừng bước, nhìn thấy người phụ nữ cân đang ghì
con dao vào cổ lão phu nhân.
Cô dường như không chút do dự đỡ lấy váy chạy lại gần người
phụ nữ câm.
Người phụ nữ câm chắc chắn đã hiểu được ý định của cô nhưng
sợ cô đang mang thai, nếu cầm con dao dài thế này thì rất dễ làm làm bị thương
bản thân nên mới cố tình đưa cho cô con dao rất nhỏ kia.
“Cảm ơn! Cảm ơn....” Lương Nặc cảm động khóc òa lên, chỉ tay
vào lão phu nhân nói: “Thả cho chúng tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm hại đến
bà!”
“Phản rồi à, lại dám ép ta?” lão phu nhân nhăn mặt thở hổn hển
sợ hãi nhìn cô chằm chằm.
Lương Nặc cũng chẳng phải thánh mẫu, bà ta sắp giết bản thân
cô rồi đương nhiên cô cũng không thể còn khách khí với bà ta được nữa: “Xin lỗi,
phu nhân, là do bà ép tôi đấy chứ, nếu không phải là bà muốn hại chết đứa con của
tôi thì tôi cũng sẽ không làm thế này!”
“Vú Hà, đừng quan tâm tới ta, hãy nhanh bắt lấy cô ta, ta
tuyệt đối không thể để cho cô ta gây ra tai họa gì cho Minh Dục...”
Lý đạo trưởng lúc này cũng được đà thêm vào: “Vú Hà, thiếu
phu nhân không dám làm gì lão phu nhân đâu! Nghe lời lão phu nhân đi, tôi không
tin cô ta....”
Người phụ nữ câm lúc này đưa con dao ghì sát hơn vào cổ bà
ta.
Lưỡi dao sắc như nước, dường như chỉ cần khẽ chạm là làn da
nhăn nheo của Bắc Minh phu nhân đã bị cứa ra, máu đỏ tươi bắt đầu dính vào lưỡi
dao và chảy xuống cổ, vốn dĩ vú Hà còn có chút do dự nhưng thấy cảnh đó bà ta lập
tức giơ tay trước ngực ra hiệu: “Dừng tay, hãy dừng tay lại!”
Lý đạo trưởng còn muốn nói thêm gì đó nhưng vú Hà lập tức ra
lệnh cho vệ sĩ: “Bắt lấy ông ta, cho ông ta ngậm miệng lại! lão phu nhân có xảy
ra chuyện gì, người đầu tiên tôi sẽ không bỏ qua là ông!”
Tới lúc như thế này rồi mà ông ta còn chỉ muốn giết thiếu
phu nhân và đứa con của thiếu gia?
Đúng là đồ quái đạo!
Không sai chút nào!
Lý đạo trưởng trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng gì thì mấy
tên vệ sĩ đã xông lên trói ông ta lại, Lương Nặc lờ mờ cảm thấy Vú Hà đang muốn
cho đứa trẻ trong bụng cô một con đường sống.
“Vú Hà, các người không được đi theo, trên thuyền chỉ được để
lại một người lái....”
Vú Hà làm theo lời cô, nói với giọng nhẹ nhàng hơn trước:
“Thiếu phu nhân, tôi cầu xin cô đừng làm hại phu nhân, phu nhân cũng chỉ là muốn
tốt cho thiếu gia, phu nhân cũng đã nhiều tuổi thế rồi, không chịu được khổ
đâu.”
Lương Nặc cùng với người phụ nữ câm đi lên chiếc tàu cano, vẫn
giữ chặt lấy lão phu nhân.
Bọn họ để lão phu nhân ngồi trên một chiếc ghế ở mui của
cano, không cho bà ta động đậy, người phụ nữ với tinh thần tập trung cao độ, lưỡi
dao không hề rời khỏi cổ lão phu nhân đến nửa phân.
“Đợi tới khi chúng tôi đến được nơi an toàn, tôi sẽ thông
báo cho bà tới đón lão phu nhân.”
Lương Nặc ra lệnh cho nhân viên lái chiếc cano, rất nhanh,
chiếc cano đã đưa hai người rời xa hòn đảo, vú Hà thấy vậy liền lập tức gọi điện
cho Bắc Minh Dục.
“Thiếu gia, không hay rồi, thiếu phu nhân bắt lão phu nhân
làm con tin rồi! bây giờ không biết đang chạy đi đâu...”
“Cái gì?”
Bắc Minh Dục ngạc nhiên.
Bắc Minh Dục vẫn luôn nghĩ rằng Lương Nặc bị anh làm tổn
thương vì vậy tự mình rời khỏi Hải Thành để đi dưỡng thai, bởi vì anh điều tra
ra được nhật ký xuất cảnh của Lương Nặc.
Anh không ngờ rằng đó chỉ là sự ngụy trang của lão phu nhân.
“Các người đã che giấu những gì sau lưng tôi?!”
Vú Hà luống cuống nói: “Phu nhân cảm thấy thiếu phu nhân sẽ
mang lại điều chẳng lành nên đã giam lỏng thiếu phu nhân trên một hòn đảo, vốn
dĩ chỉ muốn xác nhận giới tính của đứa bé trong bụng thiếu phu nhân nhưng thiếu
phu nhân lại cầm dao bắt phu nhân làm rồi chạy mất rồi....”