1001 Đêm Tân Hôn

Chương 433: Chương 433: Khuê Phòng Lạnh Lẽo




Thư đề cử được các cổ đông mở ra đọc, Đỗ Minh Hàn viết với lời lẽ chân thành, nhớ lại phần đời của mình khi còn ở Thẩm gia, cuối cùng còn nhấn mạnh việc Đặng Vũ và Thẩm tiên sinh cũng nhau xây dựng giang sơn.

Sau đó Đặng Vũ lại tự mình xây dựng sự nghiệp, là một nhân tài hiếm có trong giới kinh doanh.

Trong tay các cổ đông đều nắm giữ những cổ phần nhất định, lợi tức hàng năm nhiều ít chính là vấn đề mà họ quan tâm nhất.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Đặng Vũ, lại là gia tộc quyền thế thứ hai ở Âu Thành.

Bọn họ đương nhiên là hoan nghênh còn không kịp.

Người mở đầu là thành viên hội đồng quản trị - ông Trần, ông ta đứng lên đầu tiên đưa tay ra bắt tay với Đặng Vũ, biểu thị sự chào đón: “Từ góc độ của tôi mà nói, về sự ra đi của Đỗ tiên sinh tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, từ góc độ của tập đoàn mà nói, tôi với tư cách là một phần tử trong đó, tôi hoang nghênh Đặng tiên sinh gia nhập tập đoàn chúng tôi.”

“Tôi cũng hoan nghênh....”

“Tán thành!”

“Không được, ông ấy có cổ phần nhiều hơn một chút, chứ ở tập đoàn không hề có thành tích gì cả.”

Đại thái thái dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát toàn bộ cảnh đang diễn ra trước mắt.

Bao nhiêu năm nay, bà ta quản lý tập đoàn bằng sức ảnh hưởng và sức uy hiếp nhất định, không ít các cổ đông nhìn nét mặt bà ta mà hành sự, nếu thấy bà ta không vui thì tự giác biết đường ngậm miệng lại.

“Nếu mọi người đã có những ý kiến khác nhau về việc Đặng tiên sinh tham gia vào hội đồng quản trị, vậy thì chẳng bằng mọi người hãy bỏ phiếu để quyết định.” Bắc Minh Dục đứng lên, đưa ra đề nghị: “Nếu số người đồng ý mà lớn hơn số người phản đối thì chú Đặng sẽ gia nhập vào hội đồng quản trị, ngược lại, nếu không được như vậy thì chú Đặng cũng sẽ chỉ là một cổ đông bình thường thôi.”

“Được!”

Đại thái thái tán thành, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy cổ đông.

Trước khi bỏ phiếu, đột nhiên Trần tiên sinh đứng lên nói: “Công ty vẫn chưa soạn thảo điều lệ mới, tam thiếu gia vẫn chưa thể được coi là thành viên mới của hội đồng quản trị, nhưng bây giờ chúng ta tổng cộng có 8 người, để công bằng, tam thiếu gia cũng bỏ một phiếu đi.”

Bắc Minh Dục cố ý nhìn đại thái thái, hỏi: “Nếu như mẹ cả không phản đối, con cũng rất vui lòng thể hiện ý kiến của mình.”

“Ta....”

“Đại thái thái lòng dạ rộng mở, đương nhiên sẽ không phản đối rồi.” đại thái thái đang định thử phản bác, Trần tiên sinh liền đột nhiên lớn tiếng nói, đúng lúc ngắt kịp lời đại thái thái, chỉ một câu nói, ép bà ta không thể không đồng ý.

Số phiếu đương nhiên là 5:4, tính cả số phiếu của Bắc Minh Dục, Đặng Vũ gia nhập vào hội đồng quản trị dường như là việc chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt đại thái thái có chút khó coi, nhưng những điều này vẫn không đủ để làm lung lay gốc rễ của bà ta được.

Vì vậy, bây giờ bà ta vẫn không hề sợ.

Chỉ cần cho các cổ đông thấy được lợi ích, để bọn họ nghĩ rằng sau khi Đặng Vũ gia nhập vào hội đồng cổ đông thì tập đoàn sẽ phát triển tốt hơn, bà ta không cơ lý do gì để phản đối, việc còn lại cuối cùng đó là chọn ra ai sẽ là tổng giám đốc mới.

Trước đây vị trí tổng giám đốc vẫn luôn do các thành viên hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định, trong nhiều năm nay đều do Thẩm Cách đảm nhận, nhưng bây giờ rõ ràng là không còn phù hợp nữa.

“Năm nay có hai vị mới gia nhập, tuy có thể nói là bọn họ hiểu về công ty còn chưa nhiều, nhưng tôi thấy năm nay tập đoàn phải đối mắt với các sự việc bất ngờ liên tiếp xảy ra, để tất cả các cổ đông đều lấy lại lòng tin, tôi có ý kiến là hãy để tất cả các cổ đông đều tham gia bỏ phiếu, chọn ra tổng giám đốc mà trong lòng họ thấy hài lòng.” Đại thái thái nói.

Mọi người đều quay mặt nhìn nhau có phần ngạc nhiên sau đó nói: “Được, chúng tôi cũng muốn nghe ý kiến của các cổ đông.”Đặng Vũ đồng ý: “Người mới vừa mới đến không có ý kiến gì, mọi người quyết định là được rồi.”

“Tam thiếu gia thì sao?”

Bắc Minh Dục mím chặt môi rồi từ từ đứng lên: “Việc các cổ đông bỏ phiếu để chọn ra tổng giám đốc đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng trước đó, tôi muốn để mọi người gặp một người.”

Trong lòng đại thái thái đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Ai mà quan trọng như thế, bắt buộc phải gặp trong cuộc họp cổ đông sao? Đợi tới khi kết thúc thì gặp!”

Bắc Minh Dục khẽ cười: “Mẹ cả, anh cả phá hỏng cả lễ tang của mẹ hai, người ngoài bây giờ đều đoán là do mẹ để anh cả bị điên đúng lúc đó quay về, nếu ngay đến cả người nhà của mẹ hai cũng không gặp, chẳng khác nào ngồi đây thừa nhận những lời đồn đại đó à?”

“Con nói cái gì?” đại thái thái như không tin vào tai mình, nhìn anh hỏi lại: “Con tìm người nhà bà ấy đưa tới đây rồi?”

“Không phải ạ!” Bắc Minh Dục với đôi đồng tử mắt sâu hoắm khẽ liếc: “Là ông ta chủ động tới tìm con, còn nói có một số việc muốn nói với mẹ cả, còn đó là việc gì thì con cũng không biết.” Vừa dứt lời, anh giơ tay ra hiệu bảo người canh cửa mở cửa cho người vào.

Người cảnh cửa liếc nhìn đại thái thái, các cổ đông thì vô cùng tò mò, rốt cuộc là việc gì.

“Đại thái thái, chẳng bằng hãy để người đó vào đi, chúng tôi cũng muốn nghe xem người nhà của nhị thái thái rốt cuộc muốn nói điều gì?”

Đại thái thái từ chối vẻ kiên quyết: “Không được, hôm nay là ngày chúng ta họp hội nghị cổ đông, kể cả là có việc quan trọng hơn nữa thì cũng không nên chọn ngày hôm nay để tới! ta thấy lão tam rõ ràng là muốn cố ý làm hỏng việc.”

“Đồ đểu cáng!”

Đột nhiên, cửa phòng họp bị người đẩy vào từ phía ngoài, một người đàn ông mặc áo vest màu đen, đầu đội mũ lưỡi chai hùng hùng hổ hổ bước vào, vệ sĩ chạy bên cạnh ông ta vô cùng lúng túng khi nhìn đại thái thái.

Đại thái thái nhìn thấy người đàn ông này, ánh mắt lóe lên sự kinh sợ.

“Bảo an, mau đưa ông ta ra ngoài! Tập đoàn từ khi nào mà ngay đến cả chó mèo cũng có thể tùy tiện chạy vào như vậy hả! lập tức lôi đi....”

“Bà chột dạ rồi đúng không? Việc gì mà phải vội vàng đuổi tôi đi như vậy chứ? có phải sợ tôi đem những chuyện xấu xa của bà nói hết ra không. Làm cho bà từ một người phụ nữ cao quý – đại thái thái của Thẩm gia trở thành một người phụ nữ lòng lang dạ sói!” người đàn ông kích động chỉ tay vào đại thái thái lớn tiếng.

“Ăn nói hàm hồ!”

Đại thái thái phản bác, người đàn ông lại nhìn các cổ đông nói: “Các vị cổ đông, tôi là em trai ruột của nhị thái thái- Chiến Cảnh, năm xưa anh rể không hài lòng với việc đại thái thái dã man độc ác, vô tình quen với chị gái tôi, rất nhanh sau đó hai người còn có con với nhau, nhưng bà ta không chỉ hạ độc với chị tôi làm cho chị ấy bị xảy thai, còn mua chuộc bác sĩ làm cho chị ấy cả đời không sinh được con! Chị tôi thật lòng yêu anh rể, không muốn rời khỏi Thẩm gia cũng không muốn bị bà ta hãm hại, cuối cùng chị tôi được biết đại thái thái cũng không thể sinh được con, Thẩm Cách là đứa con bà ta nhận nuôi mà thôi, vốn dĩ cứ nghĩ chỉ cần nắm được tờ giấy chứng minh nhận nuôi đó thì chị tôi cả đời sẽ được sống yên bình, nhưng ai mà biết được, đại thái thái lại là loài rắn độc, đầu tiên là hại chị tôi nói rằng có bệnh thần kinh, sau đó còn cố ý thuê sát thủ giết người! bà sớm muộn cũng sẽ bị pháp luật trừng trị, tập đoàn Thẩm gia có một người lãnh đạo như bà thì đúng là ông trời mù mắt rồi!”

Thẩm Tịch Nam ngồi trong một góc, lặng lẽ nhìn Chiến Cảnh, dường như tất cả những điều này đều có liên quan tới ông ta.

Các cổ đông bắt đầu to nhỏ bàn luận với nhau.

“Hóa ra Thẩm Tịch Nam thực sự không phải là nhị thiếu gia của Thẩm gia....xem ra đại thái thái sớm đã biết rồi, nếu không phải như vậy thì sao lại luôn đối xử với cậu ta như một con chó vậy? tôi còn nghe nói, cậu ta chính là người mà con gái Đặng Vũ nuôi bên mình để phục vụ cho cô ta...”

“Các người nói xem chồng của đại thái thái chết bao nhiêu năm như vậy rồi, bà ta có khi nào khêu phòng lạnh lẽo sau đó....”

“Mấy người nói linh tinh cái gì đấy hả? muốn chết hết à?” đại thái thái đập tay xuống bàn, phẫn nộ cực điểm, nói với bảo an: “Bảo an, các người có phải là không muốn làm nữa đúng không? Mau lôi hắn ta ra ngoài cho ta!”

Bảo an tiến lên phía trước muốn kéo Chiến Cảnh đi, nhưng Chiến Cảnh dường như cũng là người có võ, không đánh lại mà chỉ vài chiêu có thể thoát được bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.