Lương nặc cố ý nhăm nhúm mặt lại, còn lấy tay lên che che mũi: “Có lúc tôi thấy có mùi, có lúc lại không thấy,
thiếu gia, rốt cuộc thì hôm nay anh đã đi tới những đâu, sao trên người
dính mùi gì mà lạ thế?”
Bắc Minh Dục có chút ngạc nhiên kèm sự tò mò khó hiểu nhìn cô, rồi lật chăn ra khỏi giường đến quần áo cũng không thèm mặc.
“Anh định làm gì?”
“Đi tắm để rửa sạch cái mùi trứng thối
chế tiệt đó đi!” Bắc Minh Dục cắn môi nhăn mặt nói, sắc mặt còn kèm theo sự tức giận đùng đùng, Lương Nặc không ngờ anh lại tức giận tới thế, cô thăm dò nói: “Cũng không phải nặng mùi lắm đâu, hơn nữa anh cũng vừa
tắm rồi đúng không?”
“Em đang trêu tôi đấy à?” Bắc Minh Dục ném cho cô ánh mắt sắc lạnh.
Lương Nặc hơi sợ, thu mình trong chăn nói: “Không phải thế, chỉ là có một chút mùi, thôi anh đi tắm đi vậy.”
Bắc Minh Dục như vẫn chưa tin lời cô, lại giơ tay lên mũi ngửi rồi quay ra lườm cô một cái xong mới đi vào nhà
tắm, nước từ vòi hoa sen chảy ra liên tục không ngừng, cô khẽ cười đắc
chí, lấy chăn cuộn chặt vào người.
Khi Bắc Minh Dục đang tắm, cô cũng nhớ ra hai bộ vest mua cho anh, cô mở cửa tủ lôi chúng ra, tay trái cầm một
bộ, tay phải cầm một bộ, ngắm nghía so sánh hồi lâu cô thấy bộ nào cũng
đẹp nhưng không biết anh thích bộ nào.
Nửa tiếng sau, tiếng vòi nước hoa sen
trong nhà tắm vẫn chảy không ngừng, thậm chí càng lúc càng to hơn mà
không thấy động tĩnh gì của anh.
Cô hắt xì hơi một cái rồi đi tới cửa nhà tắm gọi: “Thiếu gia, anh không sao chứ?
Không nên tắm lâu quá đâu, như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh.”
Không biết Bắc Minh Dục nghe thấy tiếng
cô gọi hay không nhưng trước sau vẫn không thấy anh trả lời, tiếng nước
chảy cũng không dừng lại.
Cô có chút lo lắng, dùng lực đập mạnh vào cửa nhà tắm: “Thiếu gia, anh bị ngã trong đấy rồi à?”
Cô đập cửa thêm vài lần nữa.
Một giây sau, cửa nhà tắm được người từ
phía trong mở ra, hơi nước bao phủ kín nhà tắm, Lương Nặc nhìn khuôn mặt tối sầm của Bắc Minh Dục bước trở lại gần vòi hoa sen, nước chảy mạnh
không kịp thoát vẫn ứ đầy trên nền nhà tắm cùng với bọt trắng.
“Anh...rốt cuộc anh đang làm gì thế?”
Bắc Minh Dục vẫn lạnh nhạt với tay cầm
lấy lọ sữa tắm, đổ trực tiếp lên khắp người rồi xoa xoa: “Không nhìn
thấy à? Tôi đang tắm.”
Nói xong, anh liền vứt lọ sữa tắm xuống nền.
Nghe tiếng kêu cô biết anh đã dùng hết lọ sữa tắm.
“Ha ha...” Sau khi đơ người ra một giây
Lương Nặc liền cười lớn: “Sao anh lại có thể đáng yêu thế chứ? Tôi lừa
anh đấy, thực ra làm gì có mùi trứng thối nào, kể cả có đi chăng nữa thì cũng là buổi sáng, bây giờ muộn thế này rồi, qua một khoảng thời gian
lâu như thế, chắc chắn là ngửi không thấy nữa!”
Bắc Minh Dục hằm hằm nhìn cô nhưng tai
lại hơi đỏ lên: “Em cố ý đúng không?” “Tôi....tôi....” Lương Nặc bị ánh
mắt của anh dọa cho phát sợ liền đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi từ Hải Thành mang tới cho anh một món quà, anh tắm xong thì nhanh ra
nhé!”
Sắc mặt Bắc Minh Dục bỗng nhiên trầm xuống, rốt cuộc nhìn không ra tâm trạng anh thế nào.
Hơn mười phút sau, Bắc Minh Dục mới đi ra từ phòng tắm, Lương Nặc nhìn thấy anh liền làm lành: “Tôi mua cho anh
hai bộ vest, anh xem xem có thích không? Đừng giận nữa mà! Tôi không
phải cố ý đâu, chỉ là muốn để anh nghỉ ngơi không lao lực quá thôi.”
Anh ngạo mạn quay mặt đi không thèm nhìn cô.
Lương Nặc cầm hai bộ đồ tiến lại gần,
cười cười: “Đừng giận nữa, tôi trêu anh có một tí lại mua quà cho anh
thế này, thế là huề còn gì?”
“Hức!” Bắc Minh Dục vẫn tức giận lườm cô, nói: “Nếu mua mà tôi không thích thì đừng có tưởng tôi sẽ bỏ qua cho em nhé! Lại dám to gan lớn mật trêu tôi, lại còn chê tôi nữa, em mới là
người đầu tiên đấy!”
Lương Nặc tự biết mình đuối lí liền cười
tươi mang hai bộ vest lại sát người anh. “Tôi dựa vào số đo của anh để
mua đấy, nhân viên trong cửa hàng đều nói Đổng....người mẫu Đổng mặc vào cực kỳ đẹp!”
“Hả?” Bắc Minh Dục hỏi lại, ngữ điệu có chút thăm dò!
“Số đo cơ thể anh đúng là tiêu chuẩn cho
chuẩn thân hình người mẫu, người mẫu của cửa hàng có dáng người cũng gần giống anh, tôi đã đem những bộ đồ này ướm ướm lên người họ, phải đặc
biệt so sánh đấy, rất vừa với anh.... ”
Mặc dù những lời nịnh nọt ngày nào anh
cũng nghe nhàm tai lắm rồi nhưng những lời này được nói ra từ miệng
Lương Nặc không những anh không cảm thấy ghét mà còn thấy rất vui.
Anh giơ rộng hai cánh tay lên ngang vai
đứng trước mặt cô, cảm giác như hai cánh tay ấy có thể ôm trọn cơ thể
nhỏ nhắn đang đứng trước mặt anh, nói với giọng hống hách: “Mặc vào cho
tôi.”
“Anh còn chưa chọn anh thích bộ nào.”
“Mặc từng bộ một, phải mặc lên mới biết bộ là phù hợp hơn chứ!”
Lương Nặc: “....”
Thân hình anh thực sự không còn từ nào để diễn tả, các bắp thịt săn chắc, cơ bắp ở hai tay, vùng bụng và ngực nổi lên cuồn cuộn, Lương Nặc đi vào tủ đồ lấy cho anh một chiếc áo sơ mi,
mặc vào cho anh rồi cẩn thận đơm từng chiếc cúc sau đó mới khoác chiếc
vest lên.
Đứng trước gương, Lương Nặc tự khen mình: “Xem ra con mắt chọn đồ của tôi cũng không tới nỗi nào, thiếu gia, anh
xem, rất đẹp trai đúng không?”
Bắc Minh Dục xoay người bên trái, rồi lại xoay bên phải, nhìn vào người đàn ông trong gương nói: “Nếu nói thì đó
là do tôi đẹp trai, thân hình chuẩn mới đúng.” “....Anh đúng là ảo
tưởng.”
“Ảo tưởng gì mà ảo tưởng, là tự tin, lẽ nào tôi phải tự ti mới đúng?”
“.....” Lương Nặc lườm yêu anh một cái như tỏ ý chả thèm tranh cãi thêm với anh nữa.
Cô giúp anh thử cả hai bộ đồ, cả hai đều
rất vừa với người anh, Bắc Minh Dục trước khi đi ngủ còn ngó nhìn mác
của hai bộ đồ vẫn chưa được cắt đi, nhìn vào giá ghi trên mác anh khẽ
cười nhưng cố nhịn và cũng không nói gì, đem hai bộ đồ ngoắc vào tủ quần áo.
*
Ngày hôm sau, ánh sáng rực rỡ chiếu vào
căn phòng, nhiệt độ ở đây nóng hơn nhiều so với ở Hải Thành, Lương Nặc
mặc bộ đồ mùa hè mát mẻ để lộ hai chân thon thả trắng ngần, trước khi
Bắc Minh Dục ngủ dậy cô đã gọi nhân viên phục vụ mang bữa sáng lên tận
phòng.
“Lát nữa sẽ cùng đưa em ra ngoài.”
Lương Nặc nhớ tới vở kịch hay anh nói tối qua liền gật gật đầu.
Sau bữa sáng, hai người nhanh chóng đi
tới công ty, cổng công ty tập trung một đám người rất đông, toàn là
phóng viên của các báo, máy ảnh, máy quay thi nhau hướng về phía Lương
Nặc và Bắc Minh Dục đang nắm tay nhau đi vào trong mà chụp và quay.
“Xin hỏi Bắc tổng, cô gái này có quan hệ
như thế nào với anh? Anh tới đây rốt cuộc là để giải quyết những vấn đề
về chất lượng phòng ốc của công ty đang gặp phải hay là cùng với cô gái
này ngao du sơn thủy? ”
“Xin hỏi Bắc tổng, sự việc fooc – man –
đê – hit lần này đã làm bao nhiêu người bị thương phải nhập viện? Quý
công ty chuẩn bị giải quyết những việc này như thế nào?”
.............
Các câu hỏi của phóng viên dồn dập truyền đến tai hai người mãi không ngừng, Lương Nặc đối diện với những câu
hỏi, những chất vấn từ những phóng viên thì có chút sợ hãi không tự tin, Bắc Minh Dục nắm chặt lấy tay cô.
“Đi theo tôi, sẽ không sao cả.”
Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau,
không những truyền hơi ấm cho nhau mà còn truyền cho người kia thêm sức
mạnh, thêm sự tự tin. Cô dần dần thấy yên tâm hơn, nhìn anh tự tin nói:
“Vâng.”
Bắc Minh Dục quay ra nói vài câu ngắn gọn với các phương tiện truyền thông: “Sự việc này đúng là do công ty chúng tôi kiểm soát chưa chặt chẽ, chúng tôi cũng đã có phương án để giải
quyết, đợt một lát nữa thôi tôi sẽ mời các vị cùng với tôi kiểm chứng,
còn đối với vấn đề riêng tư của bản thân, tạm thời tôi không tiện trả
lời.”
Các nhà báo phóng viên nhất định không
thỏa mãn với câu trả lời của anh và không chịu buông tha anh nhưng Bắc
Minh Dục đã lên xem cũng có một đội bảo vệ được bố trí để ứng phó với
những người của các đài báo này, nhưng họ vẫn cố đuổi theo anh đi tới
khu vực khu đô thị mới vừa mới xây dựng.
Người đứng đầu bộ phận giám sát chất
lượng đang đứng đợi anh ở cổng của khu đô thị mới, sau khi nhìn thấy Bắc Minh Dục, ông ta liền lập tức đứng trước mặt những phóng viên nhà báo
đưa ra kết quả kiểm tra.