Lương Nặc đột nhiên hốt hoảng, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác màu
đen, môi cô mấp máy: “Cái đó....thật sự là do Tiểu Bắc làm sao? Tiểu Bắc nó...”
“Đương nhiên! Nó là con trai anh, giáo sư Cảnh lại là
chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực vật lý, sự việc như thế này thì có gì mà nói làm không được?!” Bắc Minh Dục không hề cảm thấy con trai mình
độc ác hơn nữa anh lại rất đắc ý.
Lương Nặc toát mồ hôi: “Nó mới bốn tuổi đã biết lấy phốt pho trắng để hại người khác, sau này....”
“Sợ gì chứ? tên vô dụng Thẩm Cách đó đến quần áo cũng vứt đi rồi, lẽ nào
còn phát hiện ra được à?” nói xong, Bắc Minh Dục lại nghĩ trong đầu: “Có điều sau này tốt nhất phải giấu kĩ đi một tí, nếu Thẩm Cách mà thông
minh một tí thì rắc rối lớn đây!”
Lương Nặc lườm Bắc Minh Dục: “hai bố con đúng là giống nhau! Trong bụng anh cũng toàn điều xấu thôi!”
Bắc Minh Dục cười như một con hồ li, đôi tay quàng qua eo cô ôm lấy, đầu
đặt lên vai cô khẽ nhay nhay: “Không thể để con ở nhà mãi thế này được,
đi học, lập tức phải chọn cho nó một ngôi trường phù hợp!”
Lương Nặc tán thành: “Thế nhưng em chỉ lo con không thích giao tiếp với người khác thôi....”
“Anh nghe nói, những tập thể đặc trưng họ sẽ có những phương thức sinh hoạt đặc trưng.”
Lương Nặc tò mò: “Thế có nghĩa là thế nào?”
“Có nghĩa là em ngốc quá nghe không hiểu!”
Lương Nặc tức giận thò tay véo vào eo anh một cái thật đau.
.....................
Kỷ Sênh và Khả Khả ở luôn trong nhà mới của Lương Nặc, vì ngày này Bắc
Minh Dục và Thẩm Tịch Nam cũng tới tập đoàn, trong nhà chỉ còn lại có
bốn người, Khả Khả thì thường nghịch ngợm làm cho người khác vừa phải
chú ý cô bé nhưng lắm lúc cũng cười vỡ bụng, còn Tiểu Bắc thì im lặng
tới mức đáng sợ.
Lương Nặc có những lúc lặng lẽ quan sát hai đứa trẻ, phát hiện hai đứa trẻ đúng là ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Buổi tối, khi Bắc Minh Dục và Thẩm Tịch Nam trở về, trong tay mỗi người cầm một tấm giấy mời.
“Đây là cái gì?” Lương Nặc cầm lấy xem: “Đêm tiệc trên tàu thủy? đại thái thái mời chúng ta?”
Thẩm Tịch Nam cũng vứt tấm giấy mời lên bàn, ánh mắt lạnh lùng u ám.
Lương Nặc cảm thấy Thẩm Tịch Nam không hề giống với sự lạnh lùng mà anh ta biểu hiện ra ngoài.
Cái chết của nhị thái thái, không hề làm cho anh ta cảm thấy đau buồn.
Kỷ Sênh dỗ dành Khả Khả, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy mấy người đều ở
đó, cô nhìn thấy tấm giấy mời: “Cái quỷ gì thế này? Đêm tiệc trên
thuyền, mời tất cả mọi người trên dưới của Thẩm gia cùng ngắm cảnh biển, không kể già trẻ....”
Sắc mặt Lương Nặc trầm lại.
Kỷ Sênh nói thẳng luôn: “Đây chẳng phải là tiệc Hồng Môn Yến à?”
Bắc Minh Dục giật lấy tờ giấy mời trong tay Kỷ Sênh: “Cô có đi đâu, xem gì mà xem?”
“Nói đến tôi đột nhiên lại muốn đi gặp cái mụ đại thái thái khét tiếng này
đấy! loại phụ nữ như bà ta chắc ba đời chưa chắc đã gặp được một người!” Kỷ Sênh nói.
Lương Nặc vỗ nhẹ vào tay Kỷ Sênh: “Cậu ở nhà trông hai đứa trẻ đi!”
“Không sai!” Thẩm Tịch Nam cũng đứng lên, nói với vẻ nghiêm túc khác thường:
“Việc của Thẩm gia chúng tôi, cô đừng nhúng tay vào làm gì!”
...................
Đại thái thái vẫn luôn có một chiếc du thuyền loại lớn của riêng mình,
nhưng năm xưa cha của Bắc Minh Dục cũng gặp nạn ở trên biển, vì vậy sau
này bà ta cũng chưa lên thuyền lần nào.
Có điều Thẩm gia có tiền, nên chiếc thuyền vẫn luôn có người chăm sóc.
Đúng kì hạn còn tiến hành sửa chữa.
Vì vậy cho dù chiếc thuyền đã mười mấy năm nhưng không khác nhiều lắm so
với những chiếc du thuyền đời mới hiện nay, chỉ là vẫn còn có hình bóng
của những thứ xưa cũ nhưng rất ít.
Bắc Minh Dục, Lương Nặc, Thẩm Tịch Nam ba người cùng nhau đi tham dự.
Vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt ở cảng, bọn họ đưa ra giấy mời mới có thể vào trong, vốn dĩ cứ nghĩ người trên thuyền ít, chỉ là người của Thẩm gia,
nhưng trên thực tế thì còn có Đặng Vũ, Đặng Tử Manh cùng với một số cô
gái trẻ đẹp ăn mặc mát mẻ.
“Minh Dục, Tiểu Nặc, đến rồi đấy à?”
Đặng Vũ nhìn thấy bọn họ lên thuyền, cầm lấy ly rượu đưa cho bọn họ, còn
Đặng Tử Manh thì quàng tay vào tay Thẩm Tịch Nam kéo vào phía trong,
người khác nhìn vào biết y như rằng họ có quan hệ không bình thường,
nhưng Đặng Vũ thì như không nhìn thấy gì, tiếp tục nói chuyện với Bắc
Minh Dục và Lương Nặc.
Lương Nặc bỗng nhiên phát hiện cô không hề nhìn rõ được rốt cuộc Đặng Vũ đang nghĩ gì.
Bây giờ Đặng Tử Manh trên danh nghĩa vẫn là “bạn gái” của Thẩm Cách, đại
thái thái đã mất đi sự kiểm soát đối với chức vụ tổng giám đốc, thế lực
bây giờ không lớn như trước đây nữa, Đặng Vũ thì càng ngày càng lớn
mạnh, ông ta dù gì cũng không nỡ để cho con gái mình phải ở cạnh cái
hạng người như Thẩm Cách.
“Chú Đặng, không ngờ mẹ cả cũng mời cả chú!”
“Chị dâu nói kể từ khi anh cả mất đi hai nhà không có tụ họp lại với nhau,
bây giờ chú lại là cổ đông của tập đoàn, đương nhiên cũng nên đến góp
vui chứ, cũng coi như một nửa là người của Thẩm gia rồi còn gì.” Nói
xong, đột nhiên Đặng Vũ cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên vai Lương
Nặc: “Boong tàu gió lớn, cháu mặc thêm vào!”
Lương Nặc cúi đầu liền ngửi thấy mùi từ chiếc áo của Đặng Vũ, lập tức muốn cởi ra để trả lại ông ta.
Đôi bàn tay cùng với chiếc áo đặt lên vai Lương Nặc rồi ấn xuống, làm cho chiếc áo ôm trọn lấy người Lương Nặc.
“Dù gì cũng là tấm lòng của chú thì hãy nhận đi, cũng chỉ là một chiếc áo thôi mà!”
Lương Nặc lúng túng nói: “Chú Đặng nhiều tuổi rồi, cháu....”
“Chú Đặng á, càng già càng dẻo dai.” Bắc Minh Dục cười cười cắt ngang lời
cô, nâng cốc cạn ly với Đặng Vũ rồi cười nói: “Cảm ơn chú Đặng!”
Mái tóc ngắn của Đặng Vũ bị gió biển thổi bay, ông ta nói: “Trong lòng thấy ấm áp thì cái gì cũng không sợ nữa!”
.............
Đặng Tử Manh kéo Thẩm Tịch Nam vào hẳn trong khoang thuyền, cô ta lấy chân
đá cửa khoang lại, một tiếng rầm vang lên cửa khoang đóng lại, bên trong chỉ có hai người.
Hia chân cô tau dùng lực giẫm mạnh xuống dưới, sau đó nhảy lên kẹp vào eo Thẩm Tịch Nam, Thẩm Tịch Nam không lường
trước được động tác của cô ta, vội vàng lùi về phía sau hai bước, đập
người cả vào thành khoang, gây ra tiếng động không nhỏ.
Đặng Tử Manh phản ứng càng nhanh hơn, cô ta cúi đầu hôn điên cuồng lên môi Thẩm Tịch Nam.
Cả người cô ta như đang ngoắc lên người Thẩm Tịch Nam, hay tay ôm chặt lấy cổ anh ta hôn mà chẳng thèm để ý gì đến thái độ của đối phương.
Thẩm Tịch Nam khẽ nheo mày, rồi lấy tay đẩy cô ta xuống: “Cô làm gì đấy hả?”
“Làm gì?” Đặng Tử Manh lấy tay lau miệng, nói lạnh lùng: “Rời khỏi cái mụ
yêu quái đó cũng không biết đường tìm tới em, có biết là em vẫn đang ở
bên cạnh cái tên Thẩm Cách vô dụng kia không? Lúc nào cũng nhớ tới anh! ”
“Tôi cứ nghĩ giao dịch xác thịt giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi?”
“Nhưng người ta không nỡ để anh đi thì làm thế nào?” Đặng Tử Manh liếc mắt đưa tình.
“Chắc sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, tôi đi trước đây!”
Thẩm Tịch Nam quay người chuẩn bị rời đi, Đặng Tử Manh đột nhiên cười ha ha: “Sớm biết thế này, chẳng bằng để anh cả đời bị mụ yêu quái già đó điều
khiển, ít nhất còn có thể được ngủ cùng....”
Cô ta chưa nói dứt
lời, Thẩm Tịch Nam đột nhiên quay phắt người lại, một tay đưa lên bóp
chặt lấy cổ cô ta, đẩy cô ta vào tường, ánh mắt hung ác.
“Cô nói cái gì?”
Phía lưng bị đập vào tường có vẻ đau, Đặng Tử Manh đột nhiên nghiến chặt
răng, ánh mắt kiên định nhìn anh ta nói: “Muốn bóp chết em à? sao nào?
Nói tới nỗi đau của anh rồi à? đau chỗ nào? Là do bị bà ta đẩy lên
giường của em nên đau hay là bao nhiêu năm làm con chó vẫy đuôi quanh bà ta nên thấy đau?”
“Cô câm mồm lại!” Thẩm Tịch Na, lạnh lùng bóp cổ cô ta.
Đặng Tử Manh cố cười: “Nếu không dám bóp chết tôi thì cút đi! Đồ ngốc, có
lên giường thôi mà cũng không dám, đúng là phải xin lỗi ông trời đã cho
anh cái tính ngốc nghếch này, chẳng bằng làm một kẻ vô dụng như Thẩm
Cách cho xong đi....”
Nói xong, cô ta dùng lực đẩy anh ta ra, đỡ
chỉnh lại chiếc áo rồi bước ra cửa, đang lúc kéo cánh cửa ra, một bàn
tay khỏe mạnh luồn vào eo kéo cô ta trở lại.