Lương Nặc im lặng một lát rồi lắc lắc
đầu: “Anh cũng đã hại tôi phải nằm viện mấy hôm thì nói gì tới người họ
Đổng kia? Thiếu gia, anh đúng là không đáng mặt đàn ông, tôi đã giải
thích với anh hết lời như thế rồi, anh còn không tin, bây giờ anh lại
còn hỏi ngược lại tôi tin hay không tin.”
“Tôi không đáng mặt đàn ông?” Bắc Minh Dục đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn cô như muốn bốc lửa.
Lý Tranh Diễn không thể thấy lửa mà không dập, tiến lên phía trước giải thích: “Tiểu Nặc Nặc, sự việc lần này em
thực sự nhầm lẫn rồi, bọn anh cùng lắm là chỉ cảnh cáo Đổng Hàn Thanh
thôi, đánh người những chuyện bạo lực như thế, thực sự không phải do ông bạn anh làm đâu.”
“Anh ta thường xuyên đánh tôi.” Lương Nặc quay ra nói hết sức nghiêm túc, chua xót.
Lý Tranh Diễn đơ người ra vài giây, trộm
quay ra nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt khinh miệt trách móc như muốn nói: “Tên này đúng là không biết xấu hổ, đến phụ nữ cũng đánh.”
Bắc Minh Dục ánh mắt như đao như lửa nhìn Lý Tranh Diễn rồi lại quay ra nhìn trừng trừng Lương Nặc, như kiểu Lý
Tranh Diễn không còn tồn tại nữa.
Lý Tranh Diễn hắng hắng giọng hai tiếng
rồi nói: “Tiểu Nặc Nặc, Minh Dục là người thế nào chả nhẽ em lại không
rõ? Nếu thực sự việc này là do cậu ấy làm thì chắc chắn cậu ấy sẽ thừa
nhận, lại nói, cái tên Đổng Hàn Thanh ấy đúng là đáng ăn đòn, em biết
không, những bức ảnh làm Minh Dục tức chảy máu mũi đó đều do một tay hắn làm đấy, lại còn cố tình gửi tới văn phòng Minh Dục, rõ ràng lad hắn có rắp tâm, lòng dạ khó lường! Loại người đó có bị ăn đòn cũng chẳng có gì là lạ, Minh Dục nếu làm thì chẳng có gì mà phải không thừa nhận.”
Lương Nặc ngạc nhiên: “Anh nói những bức
ảnh đó là do anh ta gửi tới? Không thể nào! Anh ta không có lý do gì để
làm những chuyện như vậy.”
“Lý do?” Bắc Minh Dục cười nhưng nét mặt
vẫn rất u ám tức giận: “Anh ta thích cô rồi, muốn li gián tình cảm của
hai chúng ta sau đó đợi chúng ta li hôn, như vậy là cô có thể ngả vào
lòng hắn, điều này được tính là lý do không?”
Lương Nặc cũng nổi cơn lôi đình trừng
trừng mắt nhìn Bắc Minh Dục: “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa,
giữa tôi và anh ta không có chuyện gì cả, hơn nữa Đổng Hàn Thanh có một
người bạn gái rất rất yêu anh ta, lần này sản phẩm anh ta thuê tôi thiết kế là để kỷ niệm bạn gái của anh ta.”
“Bạn gái anh ta ở đâu? Theo kết quả điều tra của tôi thì anh ta là một người vẫn còn độc thân.”
“Đó là vì...” Lương Nặc định nói bạn gái
Đổng Hàn Thanh đã rời anh ta đi tới một nơi rất xa nhưng mọi điều muốn
nói lại được cô giữ lại, đổi chủ đều câu chuyện: “Tôi đúng là không có
cách nào để bình tĩnh nói chuyện với anh, kể cả giữa tôi và anh không có tình cảm gì nhưng tôi cũng không thể nào rời xa anh được.”
“Nếu không phải vì đã ký hợp đồng cô có dám nói là cô không muốn rời xa tôi không?”
Lương Nặc mím chặt môi, nước mắt đang
chực trào ra nhưng cô đang cố nén lại, trừng trừng nhìn anh: “Đúng là
không có cách nào có thể thuyết phục được anh!”
“Là không có cách nào thuyết phục được tôi hay là có người chột dạ rồi?”
“Anh....”
Lý Tranh DIễn nhìn cặp vợ chồng trẻ tranh cái cảm thấy đau hết cả đầu, bước lên phía trước một bước đứng ở vị trí trung tâm tầm mắt của hai người, anh ta hét lớn: “Dừng, hai người có
thể nói với nhau những lời dễ nghe chút không? Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ
như những đứa trẻ thế hả, cãi vã loạn hết cả lên, bây giờ quan trọng
nhất là tìm ra bọn lưu manh côn đồ đó, có như vậy mới rửa sạch được tội
của Bắc Minh Dục, như thế cũng mới có thể chứng minh rằng Đổng Hàn Thanh là đang diễn khổ nhục kế hay là thực sự bị người khác hãm hại.”
Lương Nặc liếc nhìn Bắc Minh Dục rồi quay đi chỗ khác: “Ai thích cãi vã với anh ta chứ? Ấu trĩ! Lý thiếu gia,
chuyện những bức ảnh tôi tin như những gì anh nói, vì những lúc chúng
tôi gặp nhau đều rất ngẫu nhiên, chỉ có anh ta mới có thể dàn dựng những cuộc gặp tình cờ tới khó tin như thế, thế nhưng....anh ta cũng không
việc gì mà lại cho người đánh bản thân mình tới mức trọng thương như thế chỉ để hại Bắc Minh Dục.”
Bắc Minh Dục nhếch mép cười vẻ coi
thường: “Cô đúng là đồ ngốc mà! Cô làm sao mà biết được anh ta thực sự
bị thương rồi? Nhìn thấy anh ta bị đánh là tưởng anh ta bị thương thật
đấy à?”
“Thế nhưng, tận mắt tôi đã trông thấy.”
“sấm chớp to thì mưa nhỏ, cô có dám khẳng định rằng vết thương trên người anh ta mà cô nhìn thấy thực sự nghiêm trọng không?”
Lương Nặc cắn môi im lặng, rõ rằng không
tin lắm lời của Bắc Minh Dục, Lý Tranh Diễn vỗ nhẹ vào vai cô: “Tiểu Nặc Nặc em cứ bình tĩnh hãy, chuyện này anh và Minh Dục nhất định sẽ điều
tra rõ chân tướng, em về nhà trước đi.”
“Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, tôi không tin bất kỳ bên nào cả.”
Lương Nặc nói xong liền rời đi, Bắc Minh
Dục đột nhiên đá mạnh vào chiếc ghế sô pha, Lý Tranh Diễn vội vàng né ra xa: “Ông bạn, lại sao nữa hả? Việc gì mà cáu ghê thế hả?”
“Cậu đưa cô ấy về đi, buổi tối tôi sẽ lại tìm cậu.” Bắc Minh Dục nhìn Lý Tranh Diễn nói.
Lý Tranh Diễn nhún vai, chạy theo Lương Nặc.
Lý Tranh Diễn ngồi trên chiếc xe ferrari
màu đỏ đi chầm chậm bên cạnh cô, Lương Nặc vốn dĩ muốn từ chối không
ngồi xe của anh ta nhưng anh ta nói không được liền lôi cô lên xe, chiếc xe chạy vù vù trên đường cao tốc, Lý Tranh Diễn thỉnh thoảng lại quay
ra nhìn cô cười.
“Tiểu Nặc Nặc, có việc này anh muốn nói với em?”
“Chuyện gì vậy?” Lương Nặc ngoan ngoãn ngồi yên trên xe.
“Minh Dục ấy, em cũng ở cùng cậu ta một
khoảng thời gian rồi, cậu ấy thực ra bản tính không xấu, chỉ là hơi độc
mồm độc miệng thôi, thái độ cũng có chút lạnh lùng, cũng có lúc tính
cách không được tốt cho lắm nhưng nó đối với em tuyệt đối không có ác ý
gì. Hai người vợ trước cậu ta cưới về nhưng hoàn toàn không quan tâm gì
mà bỏ mặc họ, chỉ có em là ở bên cạnh cậu ấy lâu như thế, cậu ấy cũng
luôn ở phía sau để bảo vệ, chăm sóc em.”
Lương Nặc hối hận vì không có cách nào để cho Lý Tranh Diễn biết những gì Bắc Minh Dục đã làm với cô – đặc biệt
là những vết tích trên người mà anh ta để lại sau khi hành sự xong.
“Có mà....”
Lương Nặc còn chẳng muốn nói cùng anh ta.
Lý Tranh Diễn là bạn tốt của anh ta, nhất định là phải nói giúp anh ta rồi.
Lý Tranh Diễn nhìn Lương Nặc rồi lại nói: “Em còn nhớ lần trước ở trường em bị người ta vu oan là đi ăn cắp tác
phẩm của người khác không?”
“Có, tôi có nhớ.”
“Thực ra, tối hôm em tới chỗ bọn anh chơi bài xong, sau khi em về, Minh Dục đã bảo thư ký Tôn gọi điện tới
trường, yêu cầu nhà trường cho em tham gia thiết kế lần hai, cậu ấy còn
quyên góp cho nhà trường một loạt các thiết bị.”
Lương Nặc tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lý Tranh Diễn: “Anh ta...sao anh ta có thể....”
“Còn nữa, em muốn đi Pháp tham gia cuộc
thi đúng không, nếu chỉ dựa vào danh nghĩa công ty Bảo Ngọc – cái công
ty sắp sập xuống ở cái vùng đó em nghĩ em có thể tham gia không. Thực ra cậu ấy không nhất thiết phải rót tiền vào đó làm gì, nhưng ngược lại
cậu ấy làm tất cả là vì em.”
“Thế nhưng, tôi cũng đã nói rõ với anh ấy là tôi sẽ trả lại tiền anh ấy khi có thể.”
“Thế thì em đã nhìn quảng trường mới của của công ty bảo ngọc đó chưa?”
Lương Nặc lắc lắc đầu: “Chưa, lần trước
sau khi cuộc thi kết thúc có người tìm đến tôi mời làm thiết kế cho công ty họ nên tôi cũng không có thời gian quản công việc bên công ty đó.”
Có thể là do cô vốn dĩ không có hứng thú hay cảm giác gì với những công
việc kinh doanh đó, chỉ nhìn thấy một đống các giấy tờ, các bản báo cáo
tài vụ là cô đã thấy đau đầu rồi.
“Nếu như em đi xem nó phát triển thế nào, em sẽ hiểu tình cảm thực sự cậu ấy dành cho em.” Lý Tranh Diễn quan sát phản ứng của cô, thấy cô im lặng không nói gì, lập tức quay ra nói tới
tài xế: “Đi tới Nhất Nặc Bảo Ngọc ở khu vực phố cũ của thành phố.”
Lương Nặc khi nghe thấy hai từ “Nhất Nặc”, hai tay cô nắm chặt lại với nhau, cũng không phản đối ý kiến của Lý Tranh Diễn.
Lương Nặc khi về tới căn biệt thự thì trời cũng đã tối.
Trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn, tim
đập cũng có chút không bình thường, dường như có gì đó trong đầu cô muốn nhảy ra, nhưng lại không biết thứ đó là tốt hay xấu, cô đi vào nhà tắm
tắm nhanh một cái, thay bộ đồ ở nhà rồi xuống tầng dưới ăn cơm.
Nhưng tới khi đi lên lầu, cô mới để ý thấy rằng trong phòng cô đặt rất nhiều lọ hoa.
Chủ yếu có hai loại hoa.
Hoa hướng dương ở phía ban công, các lọ hoa trong phòng thì cắm đầy lay ơn.
Cô ngạc nhiên nhìn những bông hoa trong phòng, xúc động chỉ biết lấy tay che lấy miệng mà không biết làm gì.