1001 Đêm Tân Hôn

Chương 279: Chương 279: Mau Bỏ Em Ra




Kỷ Sênh đã quen với việc sáng dậy nhìn thấy khuôn mặt này.

Lo lắng cơ thể đang dính như thế, cô rón rén nhấc chân lên chuẩn bị dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa mới động đậy, eo cô đột nhiên bị kéo lại bằng một cánh tay to lớn: “Đừng động đậy, ngủ thêm một lúc nữa.”

“Bỏ ra, em phải vào nhà vệ sinh.”

Phần dưới cơ thể như đang có gì ồng ộc ra....

Lý Tranh Diễn mở đôi mắt yêu quái ra, môi khẽ nhếch mép cười: “Em cứu anh thì anh để em đi.”

Kỷ Sênh: “......”

“Không cứu thì thôi, dù sao thì làm bẩn ga giường cũng đã có người giúp việc dọn, tiền mua mấy tấm ga giường anh trả được.”

“Anh không thấy xấu hổ à?” Kỷ Sênh lấy chân đá vào người anh ta: “Kiếp trước em chắc bị lệch khỏi hệ ngân hà nên kiếp này mới gặp phải kẻ biến thái như anh.”

Một giây sau, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó nóng nóng đang chảy ra.

Thôi chết!

Lý Tranh Diễn túm lấy chân cô kéo cao lên, anh luồn tay chạy dọc chân cô từ dưới lên trên: “Vậy thì kiếp trước anh đã cứu dải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người yêu thích như em.”

“Có mà cả nhà anh....thôi không được rồi, thật sự sắp ra giường rồi, anh nhanh bỏ em ra.”

Mũi Lý Tranh Diễn cũng ngửi thấy mùi gì đó là lạ, anh ta nheo mày, từ từ bỏ cô ra, chớp mắt anh ta quay người vào, nhắm mắt ngủ tiếp.

Kỷ Sênh phi như bay vào nhà vệ sinh.

Khi đi ra, nhìn thấy Lý Tranh Diễn đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường với chiếc ga trắng có vết máu loang, cô đột nhiên cười, định lấy điện thoại chụp lại.

“Thiếu gia, anh không ngửi thấy mùi tanh của máu à?”

Lý Tranh Diễn nghe thấy vậy nhổm mình lên, bỏ chăn ra anh ta liền phát hiện không chỉ ga giường dính máu mà cả bộ đồ ngủ màu nâu cũng dính – lại đúng ở phần đáy quần.

Anh ta nheo mày lại, gọi lớn cô giúp việc lên thay ga giường.

Kỷ Sênh bịt miệng cười khúc khích: “Đáng đời, thế này gọi là tự tạo nghiệp chướng nhé, cho chết!”

........

Sau vài ngày, Hạ Du dần dần đã quen với nhịp điệu cuộc sống ở thành thị, Bắc Minh Dục không chút khách khí “đuổi” cô ra ngoài.

Bắc Minh Dục và Lương Nặc bên nhau lâu như vậy rồi, chẳng dùng biện pháp gì, lẽ nào vẫn không nên mang thai sao?

Ngày hôm sau, một tin tức giật gân được công bố tới toàn quốc.

ở một nhà tù nào đó của Hải Thành đã xảy ra một vụ nổ lớn, dẫn tới việc làm chín người chết và hơn ba mươi người bị thương, những người bị thương đã được đưa tới bệnh viện đa khoa của Hải Thành để điều trị, khi Lương Nặc xem được tin tức này trên weibo, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy trong bức ảnh có một người với nét mặt rất giống với Lương Bác Văn.

Đó là cảnh một người bị thương nhẹ đã được băng bó.

“Thiếu gia.” Lương Nặc cầm điện thoại chạy đi tìm Bắc Minh Dục: “Anh giúp em điều tra về người đàn ông này với.”

Bắc Minh Dục nhíu mắt lại.

Hiện trường vụ nổ rất hỗn loạn, mặt người đàn ông đó cũng đen lem luốc, nhìn không rõ diện mạo vốn dĩ của người đó.

“Đây là ai?”

Lương Nặc nói với giọng kích động: “Ba em, là Ba em....”

Bắc Minh Dục ngước nhìn cô, cầm lấy điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc mới hỏi với giọng hoài nghi: “Hiện trường loạn thế, mặt người đàn ông này cũng bám đầy bụi, em chắc chắn đó là Ba em không?”

“Nhìn rất giống!” ánh mắt Lương Nặc ngập tràn hi vọng, lại có chút đau lòng: “Em thường nằm mơ mơ thấy Ba em, ông ấy chính là như thế này, anh tin em đi...anh giúp em điều tra có được không?”

Bắc Minh Dục chép chép miệng.

Lúc trước anh bảo thư ký Tôn điều tra về tình hình của Lương Bác Văn, sau án bắt cóc cách đây mười năm thì hoàn toàn không có tin tức gì, bây giờ...tự nhiên lại như bốc lên từ trong không khí vậy.

“Vậy thì anh được lợi gì?”

“Hả?” Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn anh.

“Buổi tối mặc đồ ngày trước cho anh xem!” Bắc Minh Dục lấy tay xoa xoa cằm, cười nham hiểm: “Mặc loại nào thì tùy em chọn, yêu cầu duy nhất là em không được không mặc.”

Lương Nặc: “....háo sắc.”

Thanh Thành và Hải Thành cách nhau không gần cũng không xa, lại thêm với việc lão phu nhân cũng đang ở Thanh Thành, sau sự việc vụ nổ xảy ra, kể cả không có sự xuất hiện của Lương Bác Văn thì về tình về lý Bắc Minh Dục cũng nên tới đó một chuyến.

Trong lòng Lương Nặc luôn đoán rằng người đàn ông đó chính là Lương Bác Văn, cô cũng cùng đi với anh.

Trong viện người đến người đi đông đúc, những người bị thương nặng, nhẹ gần như chiếm trọn hai tầng lầu của bệnh viện, Lương Nặc dựa theo tin tức mà thư ký Tôn cung cấp, cô đi tới tầng ba tìm người.

“Xin hỏi ở đây có người đàn ông gặp nạn nào họ Lương không ạ? Cũng được đưa tới sau vụ nổ.”

Y tá kiểm tra máy tính, chỉ tay về phía hành lang đối diện: “Đi bắt đầu từ đây, sau đó rẽ trái, phòng bệnh thứ ba chính là phòng của Lương Bác Văn.”

Cô hít thở thật sâu, một lần nữa nghe tới cái tên này, cả người Lương Nặc run lên giống như vừa có tiếng sét đánh ngang tai.

Đúng là ông ấy!

Nhà tù bị nổ, người bị thương đều là tù nhân, Ba cô sao lại trở thành kẻ phạm tội? Lương Năc bước từ từ về phía căn phòng người y tá chỉ với những hoài nghi thắc mắc ngập trong đầu.

Cửa phòng bệnh có cảnh sát đứng canh.

Sau khi nói rõ mục đích đến đây với cảnh sát, cảnh sát không đồng ý cho cô vào trong, cùng lắm chỉ có phép cô đứng ở ngoài nhìn vào bên trong phòng để biết tình hình thông qua cánh cửa kính.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tù nhân có khuôn mặt với nét khôi ngô đang ngồi bên giường, y tá đang thay thuốc cho ông.

Đầu cạo trọc lốc, khuôn mặt gầy hốc hác, khác xa với người cha hiền từ ấm ấp mà cô vẫn gặp trong những giấc mơ.

“Ba...” Lương Nặc thấp giọng gọi.

Giống như có sự thần giao cách cảm, Lương Bác Văn đang thay thuốc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm cửa kính, Lương Nặc đột nhiên quỳ xuống nền đất không để cho ông nhìn thấy mình.

Từng là người cha oai phong lẫm liệt trên thương trường, một người cao ngạo, tự hào về bản thân như thế làm sao có thể chấp nhận đối mặt được với cảnh tượng bối rối – xuất hiện trong bộ dạng này trước mặt con gái ông?

Lương Nặc hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cô nhất định nghĩ cách để giúp cha cô sớm được ra ngoài.

.......

Buổi tối trở về, cũng đúng lúc Bắc Minh Dục trở lại từ chỗ lão phu nhân.

“Lão phu nhân vẫn không chịu đi về cùng anh à?” Lương Nặc mấp máy môi lí nhí.

“Không hề có liên quan gì tới em đâu!” Bắc Minh Dục xoa xoa đầu cô, nói: “Bà ấy muốn ở bên đó nghe Kinh Phật, cũng là chuyện tốt thôi.”

Tuy anh nói như vậy nhưng Lương Nặc cũng biết chắc chắn có yếu tố bản thân mình trong đó.

“Thiếu gia, thế này với lão phu nhân...chúng ta đúng là không hiếu thuận.”

“Còn có thể thế nào nữa? Sinh cho bà ấy một đứa cháu?”

Hai người vui đùa với nhau rồi nhanh chóng vào phòng ngủ, Lương Nặc vội vàng ngăn lại: “Đợi đã, em...em có việc này muốn nói với anh.”

“Đợi làm xong việc thì nói.”

“Không được!” Lương Nặc thò đầu ra khỏi lòng anh, cô nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc: “Việc này rất quan trọng, lúc chiều khi anh đi thăm lão phu nhân em cũng tiện thể đi tới bệnh viện một lúc.”

“Sau đó?”

“Em đã nhìn thấy Ba em! Em chắc chắn đó là Ba em!” Lương Nặc vân vê tay áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Ở Thanh Thành anh có người quen không? Giúp em điều tra xem ông ấy phạm phải tội gì mà phải vào trong đó?”

Dưới sự thúc giục và nhờ vả của Lương Nặc, Bắc Minh Dục gọi điện cho thư ký Tôn.

Sự việc kiểu này cũng khá dễ điều tra, chỉ cần có người quen tại sở cảnh sát.

Có điều anh luôn cảm thấy vị nhạc phụ đại nhân này có gì đó thần bí, mười năm rồi không xuất hiện thì cũng thôi, bây giờ lại trùng hợp xuất hiện đúng thời điểm then chốt này.

“Nếu trong mười năm mất tích vừa qua cha em luôn ở trong tù....còn em và chị gái lại ở ngoài hưởng phúc như thế này...hu hu...thiếu gia, chỉ cần nghĩ như vậy thôi em đã thấy vô cùng áy náy.”

“Có gì mà phải áy náy? Em cũng không biết ông ấy phải ở trong tù mà!”

Khi thư ký Tôn gọi điện tới, lúc đó đã gần mười hai giờ.

“Thiếu gia, việc của Lương tiên sinh.....”

“Ba em làm sao?” Lương Nặc nghe thấy tiếng thư ký Tôn cô liền hỏi như cướp lấy lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.