Ánh mắt Bắc Minh Dục trùng xuống: “Em
muốn nhận nuôi đứa trẻ này, là vị thấy nó gặp phải tình cảnh đáng
thương, hay là vì....muốn bù đắp sự thiếu hụt của Hảo Hảo?”
Lương Nặc đơ người: “Anh nói thế là ý gì?”
“Hảo Hảo mất tích bốn năm, trong bốn năm
đó dường như em không ngừng tự trách bản thân, trong bốn năm đó, anh
cũng vô số lần nhắc tới chuyện sinh thêm một đứa con nữa nhưng em đều
không chịu, bây giờ đứa trẻ này đột nhiên xuất hiện, em liền đem tất cả
sự chú ý tập trung vào nó, thậm chí đối xử tốt với nó một cách khác
thường, em có dám nói em không hề coi nó là vật thay thế cho Hảo Hảo
không?”
“Em...em...”
Sắc mặt Lương Nặc đột nhiên trắng bệch,
nhớ lại lúc khi mới gặp Tiểu Bắc, đúng là cô vừa nhìn thấy nó đã nhớ tới Hảo Hảo, sau đó mỗi lần nhớ tới Hảo Hảo thì lại cố gắng đối xử thật tốt với Tiểu Bắc .
Thậm chí đến cái tên.
Tiểu Bắc.
Nếu đặt tên cho Hảo Hảo thì chắc họ cũng sẽ là Bắc Minh.
Đột nhiên cửa phòng truyên tới tiếng va
đập nhẹ, Lương Nặc đột nhiên ngồi dậy từ lòng Bắc Minh Dục, lại nhìn
thấy hai mắt Tiểu Bắc có vẻ đỏ đỏ, nhìn Lương Nặc chằm chằm, nét mặt có
vẻ hoảng hốt, giật mình.
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
“Tiểu Bắc!” Lương Nặc kinh ngạc, vội vàng chạy ra khỏi giường.
Tiểu Bắc tuy nhìn có vẻ giống với trẻ bị tự kỷ nhưng từ một góc độ nào đó nó lại có những biểu hiện không giống với một đứa trẻ.
Cảm giác rất mong manh, Lương Nặc không muốn mất đi Tiểu Bắc như thế này.
Đang định chạy đuổi theo thì Bắc Minh Dục lại kéo cổ tay cô lại: “Anh không phản đối em nhận nuôi nó, nhưng anh
cần em phải nhận thấy rõ được hiện thực, nó không phải là Hảo Hảo.”
Lương Nặc đang vùng vẫy muốn thoát ra nghe thấy câu nói cuối cùng liền đứng khựng lại.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, cô nắm chặt hai tay lại nói: “Em hiểu ý của anh.”
Tiểu Bắc chạy ra ngoài, Lương Nặc liền chạy đuổi theo.
Lương Nặc cứ nghĩ Tiểu Bắc còn nhỏ chạy
sẽ không được xa, nhưng trên thực tế thì Lương Nặc phải đuổi theo một
lúc mới đuổi kịp, tìm thấy cậu bé ở bên dưới cột đèn bên đường cái.
Cậu bé với bộ dạng giống như gặp cô lần đầu tiên, thu mình lại bên đường, bàn tay nhỏ vẽ trên đất một hình tròn.
Không có ai có thể nhìn hiểu được đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng ánh mắt nó hơi đỏ, còn ươn ướt nữa.
Lương Nặc lôi một tờ giấy ướt ra lau mặt
cho Tiểu Bắc, nhưng cậu bé lại quay mặt tránh đi, quay lưng lại với
Lương Nặc, nhìn thấy cậu bé không muốn mình động vào người như thế, đột
nhiên trong lòng Lương Nặc thấy rất buồn, không hề thoải mái.
“Tiểu Bắc.”
“Con nghe cô nói, sự việc không phải như
con nghĩ đâu...trong lòng cô....còn là độc nhất vô nhị, con không phải
là vật thay thế của bất kì ai cả.”
Tiểu Bắc vẫn cúi đầu vẽ hình tròn, chưa từng ngừng lại.
Lương Nặc cũng không nản lòng không từ
bỏ, cô từ từ di chuyển tới trước mặt cậu bé, nhìn cậu rồi khẽ dỗ dành:
“Trước lúc cô đuổi theo con, chú còn nói với cô là phải nhận rõ hiện
thực, con không phải là Hảo Hảo....”
Tốc độ ngón tay vẽ hình tròn trên đất của Tiểu Bắc đột nhiên chậm lại, cúi đầu càng thấp hơn.
Nỗi lòng Lương Nặc có chút thay đổi, cổ
họng nghẹn lại cô nói: “Cô từng có một cậu con trai, nhưng sau đó đã bị
một đám người bắt cóc đem bán đi, mãi cho tới bây giờ cô vẫn đang tìm
kiếm bạn ấy, lúc vừa mới bắt đầu, trong tiềm thức đúng là cô đã coi con
là bạn ấy, nhưng dần dần, cô phát hiện các con là hai con người độc lập
với nhau, cô không nên đối xử với con như thế, cô xin lỗi con....là lỗi
của cô, sau này cô sẽ không như thế nữa.”
“Con ngẩng đầu lên nhìn cô có được không? Để cô biết rằng con tin cô?”
Tiểu Bắc còn chưa kịp nói gì, liền có
tiếng bước chân không gần không xa nghe có vẻ dứt khoát và hùng hổ, đột
nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lương Nặc.
Andy đem theo mười mấy người, từng bước tiến lại gần.
“Lương tiểu thư, chẳng phải cô muốn ra
tòa với tôi à? bây giờ tòa án cũng không nhận giải quyết việc của cô nữa rồi, mời cô giao thằng bé ra đây.”
Lương Nặc theo phản xạ đưa Tiểu Bắc ra phía sau lưng mình: “Nó sẽ không đi cùng cô đâu.”
Lúc này Tiểu Bắc lại đấy tay Lương Nặc ra, mắt ọng nước lấp lánh, đây là lần đầu tiên Lương Nặc nhìn thấy cậu bé khóc!
Khóc, cười là những chuyện thường thấy ở những người bình thường nhưng ở Tiểu Bắc lại rất ít khi xuất hiện.
Hôm nay cậu bé có nét biểu hiện bình
thương này, đáng lẽ Lương Nặc nên vui mới phải, nhưng....tại sao cứ phải là bản thân cô đã làm thằng bé tổn thương?
Andy thấy vậy liền cười khểnh lạnh lùng:
“Sớm tôi đã nói với cô rồi rằng chúng tôi đâu có ngược đãi tiểu thiếu
gia, chẳng qua nó vốn dĩ đã khó chiều thế rồi!” nói xong, cô ta lại nói
với Tiểu Bắc: “Tiểu thiếu gia, qua đây nào? Cái cô ở bên cạnh con đó là
người xấu đấy....”
“Tôi không phải là người xấu, Tiểu Bắc con phải tin cô, sau này cô sẽ không bao giờ coi con là người thay thế cả.”
Ánh mắt Tiểu Bắc rất phức tạp, Lương Nặc
dường như sắp nhìn không thấu rồi, một giây sau, cậu bé đột nhiên rút
trong túi ra một chiếc chìa khóa đặt vào tay Lương Nặc.
Lương Nặc mở bàn tay ra xe, là một chiếc chìa khóa.
Đó là chiếc chìa khóa xe ô tô khi mà Bắc
Minh Dục dỗ dành cậu bé nói rằng nếu không ấn vào nút nghe lại “Con sư
tử nhát gan” thì anh sẽ mua cho cậu bé chiếc xe đó! Tuy chiếc xe thật đó cậu bé không thể lái nhưng cậu bé rất thích chơi, chiếc chìa khóa này
cũng chưa từng rời khỏi người Tiểu Bắc.
Dần dần, cậu bé chủ động tiến lên phía đối diện.
Lương Nặc dường như phản xạ có điều kiện liền nắm lấy tay Tiểu Bắc, nhưng cậu bé lại lạnh lùng vùng ra.
Thái độ dứt khoát và lạnh lùng làm cho Lương Nặc đột nhiên khó lòng mà chấp nhận được.
Andy nhanh chân tiến lên phía trước, lập
tức ôm lấy Tiểu Bắc bế lên: “Lương tiểu thư, cảm ơn cô máy ngày nay đã
chăm sóc con chúng tôi , thế nhưng nếu như cô vẫn không biết điều thì
cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Tiểu Bắc, thực sự cô không hề lừa con....”
Hai mắt Lương Nặc đột nhiên ọng nước,
muốn đuổi theo cậu bé, nhưng nhìn thấy Tiểu Bắc từ trong lòng Andy nhìn
cô với ánh mắt vừa khác thường vừa xa lạ, con tim cô lại đau nhói, giống như là....
Bị kim đâm vào vậy.
Cô thờ thẫn như người mất hồn quay trở về phòng bệnh, Bắc Minh Dục nheo mày nhìn phía sau cô không có ai đi cùng.
“Đứa bé đâu?”
“Đi rồi....nó đi rồi!” Lương Nặc nói
không rõ tiếng, rồi ngã vào lòng Bắc Minh Dục, khóc òa lên như một đứa
trẻ: “Thiếu gia, là em không tốt, là em đã làm tổn thương Tiểu Bắc! Em
chưa từng nhìn thấy nó khóc, nhưng hôm nay nó đã khóc rồi, em không nên
coi nó là vật thay thế cho Hảo Hảo, em xin lỗi....”
Tình cảnh gia đình cậu bé hỗn loạn như
thế, chắc chắn là rất mẫn cảm trong chuyện tình cảm, vậy mà bây giờ, lại chính tai nghe thấy bản thân mình bị người khác coi là vật thay thế.
Những yêu thương chiều chuộng những ngày qua đều chỉ là giả, thằng bé nhất định sẽ buồn chết mất.
Lương Nặc chỉ cần nghĩ tới những điều đó thôi là không ngừng hối hận và tự trách bản thân.
Trong tay cô vẫn còn cầm chiếc chìa khóa đó, bây giờ thằng bé không cần đến nữa, nó trả lại cho cô rồi....
“Gần đây em vì thằng bé mà mệt mỏi quá
rồi, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm.” Bắc Minh Dục nhẹ nhàng vỗ
vào lưng cô, nói an ủi: “Thằng bé đi rồi nhưng sẽ trở về, nếu em không
coi nó là người thay thế, sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được mà!”
“Không còn cơ hội đó nữa đâu....thằng bé
bị người của Lục gia bế đi rồi, sau này sẽ không trở lại nữa đâu....”
Lương Nặc càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt lăn xuống nhanh tới mức ướt hết cả phần áo trước ngực Bắc Minh Dục.
Anh đột nhiên đẩy cô ra, giật mình hỏi cô: “Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem nào?”
“Em nói, người của Lục gia bế thằng bé đi rồi.”
“Chuyện là thế nào?”
Lương Nặc đem toàn bộ câu chuyện sau khi
Tiểu Bắc chạy đi kể lại cho Bắc Minh Dục nghe, giật mình trước thái độ
của anh, sau đó cẩn thận hỏi lại anh: “Lẽ nào có gì đó không đúng à?”
Bắc Minh Dục từ ngăn kéo tủ ở đầu giường lôi ra một tập tài liệu đưa cho Lương Nặc.
“Bọn họ chắc chắn là luôn đứng ở cổng
bệnh viện để đợi cơ hội đưa thằng bé đi, bởi vì...thằng bé không phải là cháu của Lục Cách.”
Một câu nói, đột nhiên trời đất như sụp xuống trước mặt cô.
Lương Nặc cúi đầu xuống nhìn, đó là một bản báo cáo kết quả ADN.