Lý Tranh Diễn chắc chắn rằng cô không sao, liền ra hiệu cho
người giúp việc và bác sĩ ra ngoài, lạnh lùng nói: “Còn thiếu một đêm nữa, cô định
làm thế nào?”
Kỷ Sênh im lặng.
Cô đã quỳ ba ngày hai đêm, đêm cuối cùng liền không chịu được
nữa mà ngất đi.
“Bây giờ tôi sẽ đi quỳ bù vào!”nói rồi Kỷ Sênh liền bỏ chăn
ra muốn bước xuống giường.
Lý Tranh Diễn nheo mày kịp thời giữ cô lại, ánh mắt lóe nên
sự tức giận: “Muốn tránh xa tôi vội thế à?”
“Chẳng phải anh hận tôi lắm à? bây giờ coi như tôi đây nhận
mệnh đi đền tôi cho đứa con mà tôi đã bỏ đi!”
Cô nghiến răng vào nói, hơi thở có vẻ yếu ớt, tiếng nói được
phát ra nghe như kẻ đói cơm.
Vậy mà Lý Tranh Diễn lại lạnh lùng cười: “Thế nhưng thời hạn
ba ngày ba đêm đã qua đi rồi, cô không đáp ứng được yêu cầu của tôi, vì vậy bây
giờ tôi đổi ý rồi.”
Kỷ Sênh tròn xoe mắt nhìn chằm chằm Lý Tranh Diễn vẻ tức giận
và căm tức.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lý Tranh Diễn đột nhiên cho tay vào túi định rút ra bao thuốc,
nhưng vừa cầm tới chưa kịp rút ra anh ta lại dường như nhớ ra điều gì đó, liếc
mắt nhìn Kỷ Sênh và rút tay ra.
“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ là muốn giữ cô ở lại....”
“Lý Tranh Diễn, anh nói lời không giữ lấy lời!” Kỷ Sênh nắm
hai tay vào nhau thành nắm đấm, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm về phía Lý
Tranh Diễn nhưng anh ta dường như càng đắc ý, chỉ khẽ cười: “Có biết tám tháng
vừa qua tôi đã sống thế nào không?”
Kỷ Sênh không nói gì.
Lý Tranh Diễn tiếp tục nói: “Tôi có con rồi!”
Cơ thể Kỷ Sênh đột nhiên run lên, người đàn ông trước kia từng
nói con anh sẽ chỉ được sinh ra bởi người vợ tương lại của anh, trong chớp mắt
lại nói với cô rằng: anh ta có con rồi.
“Ồ! Vậy thì chúc mừng anh nhé!”
“Vậy nên, tôi muốn cô ở lại để nhìn cảnh ba người nhà chúng
tôi vui vẻ ở bên cạnh nhau, còn cô....số đã định là không thể thoát khỏi bàn
tay tôi rồi, sẽ không tìm thấy bất kì niềm hạnh phúc nào, Minh Dục cũng không
còn mà cứu được cô đâu!”
................
Trở về tới Bác Thụy, Lương Nặc đem sự việc Hứa Thư Á mưu đồ
bắt cóc cô nói cho thư ký Tôn biết.
“Thực ra hôm nay tôi có thể thoát được khỏi tay hai tên bắt
cóc đó là nhờ có một người đàn ông.”
Thư ký Tôn đưa giọng điệu lên cao: “Ai vậy?”
“Một người đàn ông nhìn rất xấu xí và tính cách cũng không
được tốt lắm.” Lương Nặc lẩm bẩm tự nói: “Nhưng, tôi đã nhìn thấy hình bóng Bắc
Minh Dục trong con người anh ta, thư ký Tôn, anh nói xem có phải tôi thực sự mắc
bệnh rồi không?”
“..........” Thư ký Tôn an ủi: “Hay thiếu phu nhân hãy về
nhà ngủ một giấc nghỉ ngơi đi hãy!”
Nói rồi, thư ký Tôn đích thân tiễn Lương Nặc ra ngoài.
Bởi vì trời đã tối, hai người vừa đi tới cửa thang máy liền
chạm mặt với Lương Bác Sinh tan giờ làm đi về, Hứa Thư Á nhõng nhẽo ngả người
vào lòng ông ta, với bộ dạng của một cô gái ngây thơ non nớt.
Nhìn thấy Lương Nặc và thư ký Tôn, Hứa Thư Á cố tình chạm tay
vào khỉu tay của Lương Nặc.
Đầu gối Lương Nặc vẫn còn bị thương, lúc này cô đứng không
thật vững, chỉ lạnh lùng tránh sang một bên.
Thư ký Tôn kịp thời đỡ lấy cô, tiếng nói lanh lảnh của Hứa
Thư Á đột nhiên vang lên.
“Ồ, Nặc Nặc, không phải thím Hai nói cháu đâu, cháu nói xem
cháu mới li hôn được hai ba tháng, chồng cũ chết cũng mới được có một tháng mà
không chịu được đã đi tìm đàn ông rồi, mà lại còn là thuộc hạ của chồng cũ nữa
chứ! điều này bảo chồng cũ cháu dưới kia làm sao mà chấp nhận được chứ?”
Hứa Thư Á bịt miệng khẽ cười, ánh mắt Lương Bác Sinh cũng
lóe lên sự ngạc nhiên và khinh bỉ.
Chắc là bọn họ đã nhận được điện thoại của hai kẻ bắt cóc,
được biết bản thân cô đã được người cứu vậy nên mới cố ý chọc tức cô.
“Thím Hai, con mắt nào của thím nhìn thấy tôi đi tìm đàn ông
đấy?”
Lương Bác Sinh chỉ tay vào camera trước cửa thang máy, nói lạnh
nhạt: “Cái thứ này nó nhìn thấy cháu ngã vào lòng người ta còn gì, có điều như
thế cũng chẳng sao, dù gì thì bây giờ cũng là quả phụ có tiền có quyền mà!”
“Lương tiên sinh!” thư ký Tôn nheo mày: “Ông nói tôi thì có
thể, nhưng xin ông chớ đụng tới thiếu phu nhân! Tôn trọng lẫn nhau mới phải,
ông đừng có quá đáng quá!”
“Á......” Hứa Thư Á lại hùa theo với Lương Bác Sinh: “Các
người cả ngày cùng nhau ở trong phòng làm việc, ban ngày ban mặt cũng kéo chặt
rèm cửa lại, làm thế là ai không tôn trọng ai chứ? mời hai người tới công ty là
để làm việc chứ không phải vụng trộm.....”
Lương Nặc nghiến chặt răng, bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc
túi xách cầm trong tay.
“Thím Hai, Chú Hai, trên tay tôi còn có một đoạn ghi âm, đó
là hai tên bắt cóc chính miệng chúng thừa nhận rằng thím Hai đã chỉ định cho
chúng bắt cóc tôi, hai người có chắc là muốn tôi lột mặt hai người không?”
Sắc mặt Hứa Thư Á trắng bệch ra, Lương Bác Sinh cũng không
nói thêm gì nữa.
Thư ký Tôn khẽ bụm miệng cười, đỡ tay Lương Nặc đưa vào
trong thang máy.
“Cái đồ gì không biết! Hức.....”
“Thôi được rồi, cũng tại em tìm hai tên không đáng tin cậy,
bây giờ thì để nó nắm được điểm yếu chưa?” Lương Bác Sinh lạnh lùng cắt ngang lời
cô ta, hằn học nói: “Để cho chúng nó đắc ý thêm hai ngày nữa!”
..............
Thư ký Tôn sau khi tiễn Lương Nặc ra về liền lập tức nhanh
chóng trở lại Bác Thụy để giúp cô giải quyết những vấn đề còn tồn đọng, muốn
các cổ đông tạm thời quên đi một tỷ tiền mặt kia, trước hết cần phải dùng hiệu
suất để đánh vào mặt Lương Bác Sinh.
Một mình Lương Nặc bước đi trên con phố vắng người, sự việc
xảy ra lúc chiều lại đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô.
Cô đi sát vào vỉa hè dọc con sông cạnh đường tiến về phía
trước.
Đi tới dưới một cột đèn đường sáng, cô không chịu thêm được
nữa, hai tay nắm chặt lấy lan can bên, gió thổi đến bay làn tóc cô, cô hướng
người mình ra phía sông hét lớn: “Thiếu gia, em rất nhớ anh....anh vẫn tốt chứ?
Nhất định phải nhanh chóng trở về! Em đợi anh trở về! Anh không được nuốt lời,
không được lừa em!”
ở bờ sông bên kia có tiếng cô vọng lại.
Ngoài ra, không còn một sự phản hồi nào khác.
Lương Nặc dần dần bình tĩnh trở lại đi về phía trung tâm thành
phố, kết quả vì hai mắt sưng đỏ lên nên không nhìn rõ đường, chiếc giày cao gót
bị trượt gót vào khe của cống nước, cả người cô không kiểm soát được cuối cùng
thì ngã xuống đất.
Vết thương ở đầu gối vốn dĩ đã đau bây giờ con xót hơn cả
lúc trước.
“Ngay cả chúng mày cũng đều bắt nạt tao!”
Cô hậm hực tháo giày cao gót ra, ôm lấy đầu gối bị thương mà
khóc nưc nở.
Lúc này, một chiếc xe máy từ từ được lái tới gần cô, cuối
cùng đỗ trước mặt cô, người đàn ông trên xe đối một chiếc mũ bảo hiểm, anh ta
nhìn cô huýt còi lớn: “Sao lại có duyên vậy nhỉ?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại đúng là người đàn ông xấu xí lúc
chiều.
Lương Nặc không thèm quan tâm tới anh ta, liền gọi điện cho
thư ký Tôn, bảo anh tìm người tới đón cô.
“Ngã rồi à?”
Anh ta với thái độ như chẳng có chuyện gì quan trọng lắm làm
cho Lương Nặc thấy hết kiên nhẫn: “Liên quan gì tới anh? Lúc chiều tôi đã trả
tiền cho anh rồi, anh đừng có quấy rầy tôi tiếp nữa.”
“Nói như thể là tôi luôn đi theo cô không bằng ấy!” người
đàn ông cười lạnh lùng vẻ không vui: “Nếu như không phải cô đứng đây hét lên
như một con điên thì chắc gì tôi đã chú ý tới cô? Đằng trước thì nhìn như sân
bay, hai chân thì ngắn cun củn, nhìn người thì như que củi ấy, ai thèm quan tâm
cô chứ?”
“Anh....” cô cầm chiếc giầy cao gót đáp vào người anh ta: “Đồ
lưu manh, mau cút đi....”
Người đàn ông nghiêng người né chiếc giày cao gót.
“Cô có thể đi không? đứng lên, tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Lương Nặc tay giữ lấy một chân rồi nhảy lò cò đi về phía trước,
quay người ngược lại về phía người đàn ông, anh ta dường như cảm thấy rất buồn
cười, liền phát ra tiếng cười khẽ.
“Vẫn cái tính cứng đầu đấy?”
Anh ta dừng chiếc xe máy lại, đi nhanh lên phía trước vài bước
rồi đột nhiên bế phốc cô lên, Lương Nặc sợ quá mặt trắng bệch: “Anh làm cái gì
đấy hả? Mau thả tôi ra! Tôi...tôi cảnh cáo anh...thuộc hạ của tôi sẽ tới rất
nhanh, nếu anh mà không bỏ tôi ra tôi sẽ kiện anh.....”
“Nói nhiều! Cái miệng nhỏ nhắn của cô không thể nói vài lời
dễ nghe tí à?”