Bắc Minh Dục ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rạng rỡ muốn làm lành của Lương Nặc.
“Để ở đó, một lúc nữa tôi muốn uống thì sẽ uống.”
“Không được, vú Hà đặc biệt dặn dò tôi
rồi, nhất định phải bảo anh uống hết, không được vì công việc vất vả quá mà làm ảnh hưởng tới sức khỏe!” Lương Nặc nheo nheo mày tiến lên phía
trước, mở âu canh vẫn còn nóng ra, hương vị canh gà trong chốc lát đã
bay ra khắp căn phòng.
“Có phải rất thơm không? Tôi nói cho anh
nghe nhé, khi vú Hà nấu tôi cũng đứng bên cạnh nhìn xem, vú ấy dùng
nguyên liệu đều là những loại.....”
Bắc Minh Dục nhìn cô ánh mắt chê bai: “Làm vợ tôi thế mà đem canh đến lại toàn là vú Hà nấu? Em không biết tự hầm à?”
“Tôi biết chứ!” Lương Nặc lắp ba lắp bắp, chột dạ nói: “Chỉ có điều...có điều tay nghề tôi không bằng vú Hà, tôi
hầm chỉ đảm bảo được về dinh dưỡng, còn hương vị và màu sắc thì không
được đẹp mắt cho lắm....”
Cô đổ canh ra bát, cầm lấy thìa đảo qua đảo lại rồi khẽ thổi cho nguội bớt, đưa tới gần miệng anh: “Nếm một chút?”
Bắc Minh Dục đẩy tài liệu sang một bên, mở miệng ra.
“Ngoan thật đấy!”
Lương Nặc xoa xoa đầu anh như đứa trẻ,
mái tóc đen nháy của anh được chải vào nếp bị cô làm cho rối tung lên,
nhưng nhìn vậy lại càng thêm quyến rũ...bỗng nhiên cô cảm thấy thương
anh vô cùng, trong mười năm qua, mỗi khi tới đêm trăng tròn anh lại phải chịu đựng cơn giày vò đó....
Bắc Minh Dục nhìn cô khinh khỉnh: “Em đang dỗ dành trẻ con đấy à? Đưa bát đây cho tôi!”
Vừa nói anh vừa với tay ra đỡ lấy bát canh từ tay cô, rất nhanh chóng cầm cả bát canh húp sùm sụp rồi lại trả bát lại cho cô.
Sau khi uống canh gà, Bắc Minh Dục không
chút do dự mệnh lệnh cho cô: “Canh gà tôi đã uống hết rồi, bây giờ em có thể rời khỏi đây rồi đấy, còn nữa, dặn dò thư ký Tôn giúp tôi, đừng để
ai cũng có thể vào phòng làm phiên lúc tôi đang làm việc.”
Lương Nặc đang bước đi bỗng đứng khựng lại: “Ý anh muốn nói tôi đã quấy rầy anh làm việc à?”
“Có khi nào em vào mà công việc của tôi không bị gián đoạn không?”
“Tôi....” Lương Nặc giận dữ nhìn anh nhưng không nói lời nào mà cầm âu canh đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký Tôn cười tươi đi đến hỏi thăm,
Lương Nặc tức giận nói lại y nguyên lời Bắc Minh Dục vừa nãy, rồi lại
buồn bực đem âu canh đưa cho thư ký Tôn.
Đúng lúc đó, một cô thư ký xinh đẹp đang ôm một đống tài liệu đi gần tới phòng làm việc của anh.
Cô ta nhìn thấy sắc mặc của Lương Nặc và thư ký Tôn đều không vui vẻ gì, có chút sợ hãi, hỏi dò: “Bắc tổng đang cáu gì ạ?”
Lương Nặc xị mặt ra gật đầu: “Không hẳn cáu nhưng bóng gió mắng tôi!”
Sắc mặt cô thư ký tỏ ra ái ngại, đem đống tài liệu đưa cho thư ký Tôn: “Thư ký Tôn, tôi nhớ ra tôi còn có một
phần tài liệu quan trọng phải lập tức mang tới bộ phận tài vụ, đây là
tài liệu về các công ty dự thầu dự án Hải Trung, phiền chú giúp tôi đưa
cho thiếu gia!”
Nói xong, cô ta liền quay đầu đi vội, thư ký Tôn đứng đơ người ra ở đó.
Tài liệu về các công ty dự thầu dự án Hải Trung?
Thư ký Tôn liếc nhìn Lương Nặc rồi lại
đưa mắt về đống tài liệu trên tay, rồi lại cười cười đem tài liệu đưa
cho Lương Nặc: “Thiếu gia chắc là vẫn còn giận việc thiếu phu nhân mấy
ngày trước để lộ thông tin chỗ hai người ăn cơm làm cho Lương Bác Sinh
đến làm phiền, ....tính cách thiếu gia có chút khó hiểu,...những tài
liệu này thiếu phu nhân mang vào đi, tôi ...”
Lương Nặc nhìn vào đống tài liệu, cô cắn môi, cuối cùng thì cũng dang tay ra đỡ lấy.
Sau khi thư ký Tôn rời đi, cô vội vàng mở tài liệu ra xem, không thắc mắc gì nữa, ngay ở phía trên tờ giấy A4 đã
viết rõ ràng tên những nhà thầu hàng đầu của thành phố Hải Thành, tìm
mãi cô mới thấy những dữ liệu với cái tên Bác Thụy, cô rút ra rồi cẩn
thận để lên trang đầu tiên.
Khi Lương Nặc đi vào phòng làm việc,
trước bàn làm việc không có ai ngồi, tiếng vòi nước chảy trong nhà vệ
sinh truyền ra ngoài, cô ngay tức khắc để tài liệu xuống bàn rồi vội
vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Khi Bắc Minh Dục trở lại bàn làm việc,
nhìn thấy đống tài liệu mới được mang đến, anh tiện tay mở ra xem, khi
nhìn thấy thông tin giới thiệu về công ty đầu tiên, đôi môi anh mím
chặt, điều gì đó từ sâu trong tiềm thức bắt đầu hiện ra.
Anh nhấc máy điện thoại gọi cho thư ký Tôn, Bắc Minh Dục hỏi luôn: “Vừa nãy ai mang tài liệu tới phòng làm việc của tôi?”
“Là thiếu phu nhân,” Thư ký Tôn cười
cười: “Vừa nãy thiếu phu nhân nói đã quấy rầy thiếu gia làm việc, nhìn
nét mặt cô ấy không vui chút nào!”
“Ừm.”
Cúp máy xong, Bắc Minh Dục nhìn đống tài liệu trên bàn, dường như anh đang suy nghĩ cân nhắc điều gì đó.
*
Dự án Hải Trung sắp được khởi động tiến
hành, Lương Nặc cũng rất ít khi gặp Bắc Minh Dục, nhớ tới bản báo cáo
kết quả hóa nghiệm, cô tranh thủ lúc một mình thăm dò vú Hà xem Bắc Minh Dục đã uống thứ thuốc đó bao lâu rồi, vú Hà nói tầm 10 năm gì đó.
Chỉ nói có thế, vú Hà từ chối cung cấp thêm thông tin, cô cảm thấy khá buồn bực khó chịu, liền gọi Kỷ Sênh đi lượn loanh quanh.
Kết quả vừa mới gặp Kỷ Sênh cô liền phát hiện miệng cô ấy có vết thương nhỏ.
“Miệng cậu làm sao vậy?” Lương Nặc tò mò hỏi.
Kỷ Sênh đột nhiên lấy tay sờ lên miệng
suýt xoa, tức giận nói: “Là do nha đầu nhà Hình Sở Mặc, anh ta và bạn
gái cãi nhau đòi chia tay, anh ta lấy tớ ra để chọc tức cô ta. Cái đưa
tiểu thư nhà họ Lưu đó giờ nhìn tớ như kẻ thù ấy, mỗi lần gặp đều xông
lên mắng tớ.”
“Anh ta....anh ta lấy câu ra để chọc tức bạn gái? Anh ta làm gì?”
“Hắn ta...” Kỷ Sênh phẫn nộ trừng trừng
mắt: “Hắn ta đứng trước mặt Lưu Hàn rồi cưỡng hôn tớ. Trời! Nhớ lại cái
miệng không biết đã hôn qua bao nhiêu cô gái của hắn ta mà tớ chỉ muốn
đá cho hắn một cái thôi!”
Lương Nặc rùng mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ
Sênh cười: “Không phải vậy chứ? Sao tớ cứ cảm thấy anh ta đối với cậu
rất tốt mà? Hình như trước đây cũng là vì cậu anh ta mới đồng ý đóng giả chồng tớ giúp tớ chứ có vui vẻ tự nguyện gì đâu.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu....hắn ta và bạn gái cứ như thế này bao nhiêu năm rồi, thực ra hai người đều yêu
thương nhau, có điều cái cô tiểu thư chạnh chọe nhà họ Lưu kia đành
hanh, kiểm soát hắn ta rất chặt! Với tính cách của hắn ta như thế chịu
được mới là lạ đấy! Thế nên à, cứ ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ,
mười ngày lại một trận lớn, trung bình cứ một tháng lại đòi chia tay một lần, trước đây thì còn đỡ, không thế này vì Hình Sở Mặc có một thời
gian đi ra nước ngoài....”
“Thế anh ta hôn qua rất nhiều người là thế nào?”
“Cái này...hắn ta ở nước ngoài ăn chơi những mấy năm cơ mà!”
Sắc mặt Kỷ Sênh lúc thì tái mét lúc thì
tái xanh, cô cũng không trêu thêm nữa, đúng lúc hai người đang định đi
ăn cơm thì bên đường có một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên dừng lại.
Cánh cửa được mở ra từ phía trong xe, để lộ ra khuôn mặt Hình Sở Mặc.
Anh ta đeo một cặp kính đen, miệng còn
dán một miếng gạc nhỏ, trán thì dán mấy miếng urgo, khuôn mặt khôi ngô
hôm nào giờ bỗng dưng trông nham nhở chẳng ra làm sao.
“Anh...anh thế này là bị làm sao vậy?” Kỷ Sênh cười lớn không nói thành lời, ôm bụng nhìn anh ta nói: “Không phải do bị bạn gái đánh chứ? Ha ha...cô nương đó ra tay cũng ghê đấy chứ,
chẳng trách anh chịu không nổi cô ta.....”
“Cút!” HÌnh Sở Mặc đá chân vào cửa xe, tỏ rõ sự khó chịu, nói: “Em nói cho cẩn thận nhé, anh và cô ta chia tay
rồi, cô ta là bạn gái cũ, ok?”
“Nói như vậy, đúng là bị cô ta đánh rồi?”
“Cái này....” HÌnh Sở Mặc tối sầm mặt
lại, nhìn Lương Nặc, hắng giọng nói quả quyết: “Đương nhiên không phải
cô ta đánh rồi, nếu mà bị con gái đánh thành ra thế này thì Hình Sở Mặc
tôi còn mặt mũi mà gặp ai nữa? Là bọn du côn trước đây có xích mích với
anh...bọn này ra tay đúng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết, mẹ nó chứ,
nếu mà ông tìm ra chúng mày, ông chặt tay chúng mày!”
Hôm qua Hình Sở Mặc khi nói chia tay với
Lưu Hàn, anh ta có gọi Kỷ Sênh đến để làm lá chắn tạm thời, lúc hai
người căng thẳng, điên quá anh ta liền hôn Kỷ Sênh để chọc tức Lưu Hàn,
kết quả trên đường về nhà liền bị bọn du côn chặn lại đánh úp cho một
trận, tới lúc anh kịp quay ra phản kích thì bọn chúng đã đi cả rồi.