Lương Nặc không muốn cô nam quả nữ ở cùng Bắc Minh Dục, vội vàng nói: “Không cần đâu, ở đây khá nhiều phòng, thứ
ký Tôn à, tối nay anh ở lại đây đi, tôi giúp anh đi thu dọn phòng, sẽ
rất nhanh thôi.”
Thư ký Tôn cảm nhận được đang có một ánh
nhìn như muốn giết người nhằm vào mình, lập tức lắc đầu: “Tôi đặt phòng
khách sạn xong xuôi đâu đấy rồi!”
“Vậy sao thiếu gia nhà các anh không ở khách sạn mà lại tới đây?”
Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng lạnh lùng: “Đến cái này em cũng không hiểu?
Thư ký Tôn tối đến cô đơn muốn tìm phụ nữ, chẳng lẽ em còn muốn bắt cóc anh ta ở đây, không để cho anh ta đi giải trí à?”
“Tìm...phụ nữ giải trí?” Lương Nặc ngạc
nhiên hai tay nóng lên, thư ký Tôn thì lắp ba lắp bắp: “Ơ ơ...hôm nay
ánh trăng sáng thật đấy, thôi tôi đi trước đây, thiếu gia, thiếu phu
nhân, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Nói xong, anh ta đi như chạy rời khỏi căn nhà của Lương Nặc.
Bắc Minh Dục xách chiếc vali hành lí để lên ghế sô pha, ánh mắt tìm kiếm phòng ngủ, dường như đang chọn phòng.
“Khi tôi tới cũng đã có gọi điện nói
chuyện qua với Lương Vân, tôi không thích ở khách sạn, vậy nên, từ hôm
nay trở đi, chỉ cần tôi ở Pari, phòng ở đây tôi đều có thể tự do ở.”
“Không thể nào.” Lương Nặc không thèm nghĩ mà phản bác luôn: “Chị ấy sẽ không bao giờ để anh vào ở.”
“Vậy thì em có thể gọi điện cho chị em hỏi xem? Dù sao thì giờ này ở trong nước cũng vẫn đang là ban ngày.”
Bắc Minh Dục nói với giọng chắc như đinh
đóng cột, Lương Nặc bất lực chỉ có thể chấp nhận, đưa tay chỉ vào một
căn phòng: “Anh đừng có mà lại giở trò đấy, Pari chứ không phải là Nam
Phi nhé, khách sạn đầy ra đấy, tối nay tôi đồng ý để anh ở lại đây một
đêm, ngày mai nếu anh không chuyển ra ngoài thì tôi sẽ chuyển đi.”
“Dù sao đi chăng nữa tôi cũng sẽ không dọn ra ngoài đâu.”
Bắc Minh Dục vắt hai chân lên chiếc bàn
trước ghế sô pha, nheo mày nhìn cô, Lương Nặc từ sau lưng lại truyền tới một cơn đau, chỉ có thể mặc anh mà đi vào phòng.
Bắc Minh Dục tranh thủ lúc cô đi tắm mà chạy vào phòng cô mở cửa tủ quần áo ra kiểm tra một lượt.
Được, không có quần áo nam giới.
Khi tắm, Lương Nặc soi mình vòa gương
kiểm tra vết thương ở phía sau lưng, chủ yếu là ở phần eo, tím cả một
khoảng, cô chỉ ấn nhẹ vào một tí thôi mà cũng thấy rất đau.
Quay đầu nhìn quanh nhưng không có thuốc gì để bôi được.
Cô tắm qua loa một cái, thay đồ ngủ bước
ra ngoài, vừa vào tới phòng thì cô nhìn thấy Bắc Minh Dục đã cởi đồ nằm
ngủ trên giường cô, chiếc chăn đã bị anh cuốn tròn vào người, chỉ để lộ
ra hai chân dài chạm cả vào mép giường.
“Sao anh lại ở trên giường của tôi? Nhanh dậy đi!” Lương Nặc tức giận xông vào.
Bắc Minh Dục lăn sang một bên, Lương Nặc
xông lên nhưng lại đập vào một vừng giường trống, anh gối đầu lên một
tay, cười cười nói: “Ở Nam Phi em cũng ngủ giường của tôi còn gì? Bây
giờ để tôi ngủ trên giường của em một lát, có gì không phải à?”
“Anh....”
“Hức!” Bắc Minh Dục giả vờ tức giận, bỏ chiếc chăn ra hất ánh mắt vào chỗ giường trống: “Có muốn ngủ cùng không?”
“Cút.....” Lương Nặc hau mắt đỏ ngầu, lại thêm với phần eo đang đau nhức, đối diện với cái kiểu lì lợm này của
Bắc Minh Dục , cô cảm thấy vô cùng bất lực, thiệt thòi, nhìn trừng trừng anh một hồi, sống mũi cay cay không chịu được cô liền khóc to.
Nước mắt lăn dài trên má như những hạt trân trâu,
Bắc Minh Dục không ngờ được rằng cô sẽ khóc, nheo nheo mày, nói không vui vẻ gì: “Tôi có làm gì em đâu, có gì mà phải khóc chứ?”
“Anh khốn nạn, mặt dày, đáng chết, biến thái!”
Lương Nặc làm cho một chàng, khuôn mặt
đáng thương bất lực ngồi dựa vào tưởng khóc nấc lên, Bắc Minh Dục nheo
mày nhìn rất khó coi, bỏ chăn ra đi ra khỏi giường tiến tới trước mặt
cô.
“Đứng lên!”
Lương Nặc không thèm quan tâm tới anh.
“Không được khóc! Chẳng phải là chỉ ngủ ở giường em thôi à chứ có phải bắt em ngủ cùng đâu? Em nhớ cho rõ nhé, là em sợ sự uy hiếp của Cô tôi mà đá tôi trước, tôi vượt ngàn dặm xa xôi
đuổi tới đây, đáng lẽ là em đến dỗ dành tôi mới phải ấy!”
“Sao anh lại có thể xấu xa như vậy
chứ.....” Lương Nặc vừa khóc vừa nói giọng buộc tội anh: “Chính anh nói
là phu nhân không cho phép chúng ta ở bên nhau, sao anh vẫn còn giày vò
tôi thế này? Anh có biết không hả, đêm nào nằm ngủ tôi cũng nhớ tới anh, nhưng cứ tỉnh dậy thì bên cạnh lại không hề có một ai, sao anh lại có
thể ngang ngược như vậy, đến tư tưởng của tôi anh cũng không chịu buông
tha? Bây giờ, không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm phân rõ ranh giới với
anh, tại sao anh lại không chịu tha cho tôi? Anh là đồ đáng ghét....”
Càng nói càng kích động, cô thậm chí còn giơ tay ra đập liên hồi vào ngực anh.
Bắc Minh Dục nghe thấy cô nói cô nhớ anh, ánh mắt anh sáng lên, anh đưa tay đỡ lấy eo cô kéo cô đứng lên: “Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”
“Anh là đồ khốn nạn!” Lương Nặc tức giận đánh anh không ngừng.
Bắc Minh Dục run rẩy, một tay đỡ lấy cằm
cô, hôn cô điên cuồng, không quan tâm tới bất cứ điều gì khác, còn Lương Nặc thì lưng bị ép vào tường, một cơn đau từ sau lưng truyền ra toàn
thân.
Thế nhưng, tim cô đập càng lúc càng
nhanh, đối diện với khuôn mặt anh, cô không có cách nào để phủ nhận,
trong vòng một tháng này, cô nhớ anh hơn bao giờ hết, nhưng lại cũng rất sợ nếu phải gặp anh.
Cô sợ những sự viện kia bị vạch trần, cô sợ bản mệnh của cô thật sự sẽ làm hại anh.
Trong tình thế đó, cô bắt đầu từ bỏ sự kháng cự, thậm chí cô còn không muốn quay trở về thực tại.
Sự phản ứng này giống như là sao hỏa va
phải trái đất vậy, làm cho Bắc Minh Dục càng cố gắng hơn, anh ôm chặt
lấy cô, toàn thân đè lên người cô ép cô chặt vào tường, cúi đầu hôn cô
vội vàng như sợ cô sẽ thay đổi.
Toàn bộ các tế bào trong cơ thể anh như đều hoạt động và nói: muốn có được cô.
“Aaaa”
Lưng Lương Nặc đột nhiên chạm phải công
tắc điện, cơn đau sau lưng làm cô toát cả mồ hôi hột, cô bất ngờ đẩy
mạnh anh ra, Bắc Minh Dục dừng lại mọi hoạt động, nhìn cô, thấy mất hứng khi cô phản ứng như vậy: “Chê tôi lỗ mãng quá à?”
Lương Nặc nhớ tới phản ứng muốn bỏ mặc tất cả ban nãy của cô, khuôn mặt đỏ lên, cô lắc đầu: “Không....Không phải vậy!”
“Đến đó rồi mà em còn đẩy tôi ra? Nhanh thế đã không còn có cảm giác với tôi nữa à?”
“Anh....” Lương Nặc đỏ bừng mặt lên như
kiểu máu trong cơ thể dồn hết lên khuôn mặt cô, cô cúi đầu cắn môi: “Lẽ
nào anh quên rồi là tôi không thể ở bên cạnh anh à? Chúng ta ở bên nhau, nhỡ anh phát bệnh, lúc đó tập đoàn sẽ làm thế nào....”
“Nói thật với tôi, ngoài điều này ra thì
em còn có sợ bị phu nhân trách phạt nếu ở cạnh tôi?” Bắc Minh Dục nâng
cằm cô lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Lương Nặc bị ánh mắt anh làm cho chột dạ, lắp ba lắp bắp nói: “Không... không có.”
“Nói dối.” Bắc Minh Dục nhìn thấy sự sợ
hãi trong ánh mắt cô, cười lạnh lùng: “Quả nhiên, đúng là em đang sợ Cô
tôi sẽ báo thù em, em cũng không tin tưởng rằng tôi có khả năng để bảo
vệ em.”
“Anh....”
“Đừng nói thêm lời nào làm tôi tức giận
thêm nữa!” Bắc Minh Dục cắt ngang lời cô, bỏ cô ra và trở về giường nằm
xuống: “Ngủ ở đây đi, tôi sẽ không đụng vào em đâu.”
Anh quay mặt về một bên, lưng hướng ra
phía Lương Nặc, khi Lương Nặc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng buồn, cô thậm chí còn có một ý định khác trong đầu.
Chẳng phải chỉ là vài bức ảnh trông không được đẹp đẽ thôi à?
Cô cũng có xảy ra chuyện gì với mấy tên
ăn mày đó đâu, khi trước lúc mới được gả vào nhà Bắc Minh, Bắc Minh Dục
cũng phát hiện ra cô không còn trong trắng, tuy lần đầu đã ruồng bỏ cô
nhưng sau đó chẳng phải cũng đã đối xử rất tốt với cô đó sao?
Hôm nay sợ hãi như thế này, chẳng bằng Bắc Minh phu nhân hãy cho cô hạnh phúc.
Thế nhưng, trong tiềm thức của cô lại sợ
những bức ảnh đó sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn nhận của Bắc Minh Dục với
cô, khi anh nhìn thấy những bức ảnh này rốt cuộc anh có còn cần cô nữa
không, nhất thời, trong lòng cô phân vân vạn phần.
Một lúc sau, cô vẫn đứng đó không động
đậy gì, Bắc Minh Dục cũng không hề quay người lại nhìn cô một cái, dường như không có sự tồn tại của cô vậy.
Lương Nặc run rẩy cởi chiếc áo ngoài trèo lên giường, do dự một lúc, đôi bàn tay cô luồn vào eo anh như cô đã
từng làm trước đây: “Thiếu gia, nếu một ngày anh phát hiện ra em không
còn giống với hình ảnh trong trí tưởng tượng của anh, khi em rời đi anh
có còn đuổi theo nữa không?”