Một lúc lâu sau, Lương Nặc vẫn không tài nào ngủ được.
“Thiếu gia, anh ngủ chưa?” cô khe khẽ đẩy tay vào lưng người đàn ông phía sau.
Bắc Minh Dục không mở mắt nhưng nói: “Anh ngủ rồi!”
“Hức....” Lương Nặc cảm thấy đúng là buồn cười, cô quay người đưa tay vuốt lên má anh, cũng biết anh khó chịu lắm rồi: “Thôi đừng tức giận nữa, đợi khi
chúng ta về nhà sẽ khác, anh muốn thế nào thì thế em cũng không phản
kháng.”
“Thật?”
“Vâng!” Lương Nặc nói ngập ngừng xấu hổ,
trong đầu cô lại lóe lên cảnh chiếc giường bị sập rồi hình ảnh anh ôm
lấy cô khi cả hai bị ngã, đột nhiên cô bỏ chăn ra nhổm người dậy nói:
“Eo anh có phải bị thương rồi không? Ngồi dậy em xem nào!”
Bắc Minh Dục quay đầu lại vẻ không vui.
“Không sao cả! Ngủ đi!”
“Không được, eo mà bị thương còn liên quan tới cột sống nữa không phải chuyện vừa đâu.”
Câu nói này bên tai Bắc Minh Dục lại còn có một ý khác nữa, khi mà anh mở
mắt ra, anh nhìn chằm chằm Lương Nặc: “Em lo lắng hạnh phúc cả đời sau
này sẽ bị ảnh hưởng à?”
Lương Nặc hai tai nóng ran: “Anh đừng có mà nghĩ linh tinh được không, em chỉ là quan tâm sợ anh bị thương thôi!”
“Không chết được đâu mà lo!”
“Thế thì ngồi dậy để em xem nào.” Lương Nặc vẫn không chịu chùn bước nhưng
Bắc Minh Dục thì có sấm nổ bên tai cũng mặc kệ, một lúc sau cô cũng
không làm gì được.
Cô lấy tay vuốt vuốt lông mày anh, ánh mắt Lương Nặc đột nhiên thay đổi.
Thực ra, cô cũng tò mò lắm.
Mọi người đều nói đàn ông ở những lúc then chốt không được làm phiền, bằng
không sẽ rất dễ làm cho sau này mất đi khả năng, không biết, anh vừa bị
như thế có được tính là bị làm phiền không.
Sáng dậy, giáo viên đời sống đưa tới khăn mặt và bàn chải đánh răng mới.
“Cảm ơn!” Lương Nặc cười nói.
Giáo viên đời sống lại hỏi: “Tối qua Bắc Minh tiên sinh và thái thái ở đây
thấy thế nào? Điều kiện bình thường...hai người đành chịu khó vậy....”
“Biết là thế rồi sao còn hỏi?” ánh mắt Bắc Minh Dục nhìn không được vui vẻ lắm, nói lời cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Nụ cười trên môi của giáo viên đời sống tắt ngấm ngay sau đó.
Lương Nặc đứng bên cạnh lúng túng làm dịu không khí: “Cái đó....thiếu gia nói đùa đấy, chỉ là cảm thấy các học sinh dậy sớm quá, đi chạy ở sân vận
động ồn ào làm anh ấy tỉnh giấc, cô đừng để bụng nhé!”
“Tất cả học sinh đều dạy lúc sáu giờ hai mươi, đúng là đánh thức hai người rồi.”
“Không sao, cũng nên dậy rồi mà.”
Lương Nặc cố dặn ra một nụ cười, rồi lại khẽ giật tay áo Bắc Minh Dục nhưng anh vẫn không phản ứng gì.
Giáo viên đời sống cũng không nói chuyện với anh nữa mà dùng thái độ hòa nhã nói với Lương Nặc: “Hiệu trưởng đã cho người bố trí trang trí khán đài ở sân vận động rồi, lát nữa giờ ra chơi sẽ mời hai người lên, đợi anh chị vệ sinh cá nhân xong tôi sẽ đưa hai người đi ăn sáng, ăn sáng xong anh
chị có thể đi lòng vòng tham quan.”
Lương Nặc đang nói chuyện với giáo viên đời sống đột nhiên thấy eo mình nhói đau.
Cúi đầu nhìn liền phát hiện bàn tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã đưa lên eo cô véo cô một cái không nặng không nhẹ.
Đúng là người đàn ông nhỏ nhen.
Lễ thức cảm ơn được làm thực ra vô cùng đơn giản, toàn thể học sinh trong
trường đứng trước mặt họ cúi người cùng nhau hô lớn hai từ cảm ơn.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc cũng không quá quan trọng những nghi thức thế này.
Sau khi lễ thức kết thúc, học sinh lại chạy ra sân vận động chơi hoặc đi lên lớp.
Khi mà học sinh ùa ra các hướng khác nhau, Lương Nặc hỏi một bé gái: “Ký túc xá mới xây các em có thích không?”
“Thích ạ!” bé gái ngước nhìn cô, em bé khuo chân múa tay: “Có ký túc rồi bọn
em không phải dậy từ lúc bốn giờ sáng nữa, lại còn phải đi đường rất xa
rất xa mới có thể tới được trường, hơn nữa buổi tối cũng không cần mò
mẫm về nhà, bố mẹ em lần nào cũng lo chúng em trên đường về gặp phải
người xấu bắt cóc đi....”
Nếu không phải lần này về quê chắc mãi mãi cô cũng sẽ không biết được một mặt khác của cuộc sống nơi đây.
Nghĩ như vậy cô thấy mẹ cô nhất quyết muốn đi Mỹ học cũng chỉ với mục đích
muốn thoát khỏi tất cả những điều này, điều đó cũng hoàn toàn có thể
thông cảm được.
Mắt cô đang cay cay thì vai cô đột nhiên nặng trĩu.
Lương Nặc quay đầu ra nhìn liền thấy một tay Bắc Minh Dục đang khoác lên vai
cô, anh nói: “Tình hình không tốt em khóc thì cũng thôi nhưng bây giờ
mọi thứ sắp ổn hơn rồi em còn khóc cái gì nữa?”
“Ai khóc chứ? gió to nên bụi bay vào mắt thôi.”
“Lại còn cãi.”
Bữa trưa hai người đã từ chối ý tốt của hiệu trưởng mà cũng nhau lấy cơm
theo phần giống với học sinh trong trường, cả một nồi cơm to đùng không
được ngon lắm, Bắc Minh Dục gần như chỉ động đũa vài cái.
Ăn cùng với học sinh, Lương Nặc lâu lắm mới ăn nhiều như thế.
Trước khi đi, Lương Nặc dặn dò các em học sinh phải ngoan ngoãn học hành, sau này sẽ có cơ hội đi ra khỏi nơi này để có cuộc sống tốt hơn, đến khi có điều kiện rồi thì phải nhớ quay về ủng hộ chung tay giúp đỡ ngôi trường đã nuôi dạy mình.
Rời khỏi trường, vừa về tới căn nhà nhỏ của
nhà bà ngoại liền nhìn thấy Liễu Tiêu Hàn đang ngồi trên một phiến đá
trong sân trước nhà nghịch điện thoại.
“Tiêu Hàn, sao cậu lại ngồi đây?”
Liễu Tiêu Hàn nhìn thấy Lương Nặc về vội chạy lại gần: “Hu hu...Nặc Nặc, tớ
sắp thất tình rồi. nhanh đem lòng cậu đây để tớ ngả vào một lát.”
“Thất tình?”
“Hừ, không phải, thất tình gì chứ? hội tớ cùng lắm cũng mới có một đêm ngọt ngào, cũng chưa tới mức nói là yêu đương đâu nhỉ?”
Lương Nặc ngạc nhiên kéo tay cô đi vào phòng.
“Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh rể không cần tớ nữa.” Liễu Tiêu Hàn mếu máo: “Tớ gọi điện cho anh ấy
kết quả một người phụ nữ bắt máy! Tớ còn nghe thấy anh ấy đang tắm....”
“Thế cũng chưa chắc? Chẳng phải cậu bảo anh rể cậu mở công ty riêng à? Ngộ nhỡ là thư ký của anh ấy thì sao?”
“Không phải, cậu không biết, anh ấy có hai chiếc điện thoại, một cái chỉ dùng
cho công việc, một cái chỉ dùng cho những quan hệ cá nhân, điện thoại cá nhân từ trước tới nay anh ấy chưa bao giờ đưa cho người khác! Còn nữa,
cú điện thoại tớ vừa tắt xong thì mẹ anh ấy liền gọi cho tớ nói rằng tốt nhất tớ đừng bao giờ quay về nữa...hu hu...”
“Không...không phải thế chứ?”
“Phải thế đấy!” Liễu Tiêu Hàn đột nhiên hùng hổ như sắp xông vào trận chiến:
“Tớ lùi một bước là để tiến hai bước, không ngờ anh rể tớ lại vuốt mặt
không nể mũi như thế, không biết điều! Nằm mơ đi! Muốn tớ nhận thua dễ
dàng thế này á? Còn lâu nhé!”
Lương Nặc xoa đầu cô bạn an ủi.
Vừa mới một giây trước cô ấy còn đòi sống đòi chết một giây sau đã giống như một nữ chiến sĩ, chuyển biến quá là nhanh.
“Thế cậu muốn thế nào?”
“Trở về Hải Thành, làm cho anh ấy không thoát được!” ánh mắt Liễu Tiêu Hàn
sáng lên sự tinh ranh: “Đợi tớ sinh con trai anh ấy ra xem đến lúc đó mẹ anh ấy chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi, còn muốn cả đời tớ không
trở về á? Tớ mới là người khiến bà ấy cả đời này không gặp được con trai mình nữa ấy!”
Lương Nặc:“.......”
Liễu Tiêu Hàn rất có quyết tâm hành động, cô có ý định là liền chuẩn bị thực hiện ngay.
“Đúng rồi, cậu với chồng cũ, à không đúng, là cùng với bạn trai chuẩn bị khi
nào về Hải Thành? Nếu nhanh thì tớ đợi rồi cùng về, tớ lười ra bến tàu
ngồi tàu lắm, nếu như lâu thì...tớ về trước vậy.”
Lương Nặc suy
nghĩ một lát, cũng thấy sức khỏe bà Vương đã hồi phục rồi, bản thân cũng không nên ở lại đây lâu làm nhỡ nhiều việc.
“Để tớ với anh ấy thảo luận chút, chắc cũng chỉ ở đây hai ngày nữa thôi.”
Khi mà Bắc Minh Dục và Lương Nặc làm hòa với nhau và Bắc Minh Dục cố tình
đưa tin tức hai người sẽ nhanh chóng trở về Hải Thành truyền tới tai
Đổng Hàn Thanh thì anh ta cũng không hề có bất kỳ biểu hiện gì quá đáng.
“Thư ký Tôn, thay tôi gửi lời chúc mừng tới thiếu gia nhà các anh, sau khi
làm tổn thương một cô gái mà vẫn có thể có được trái tim cô ấy một lần
nữa.”
Thư ký Tôn nheo mày: “Thế cũng phải xem là cố tình hay vô
tình làm tổn thương nữa, ví dụ như thiếu gia nhà chúng tôi đối với Lương tiểu thư không hề có ý xấu gì....còn Tô Tư tiểu thư đối với anh thì có
thể tính là không có ý tốt gì rồi?”
Đổng Hàn Thanh mặt lạnh tanh, hai người không chào mà đi.