Tiểu Bắc khuôn mặt không nét biểu cảm: “Đọc ngược lại thì vẫn là Khả Khả!”
“Anh....” khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Khả Khả đỏ lên: “Vậy...vậy Khả Khả sẽ không gả cho anh nữa!”
“Đồng ý!”
Tiểu Bắc khẽ cười gật đầu, nói với tốc độ rất nhanh, mãi lúc Tiểu Bắc nói xong rồi Khả Khả mới như hiểu ra hóa ra bản thân mình bị chê bai
nên Tiểu Bắc mới không thèm như thế, đột nhiên dui đầu vào lòng Lý Tranh Diễn: “@¥#*&¥#@……”
Lý Tranh Diễn nheo mày: “Con nói cái gì đấy?”
“Tiếng của người ngoài hành tinh!”
.............
Lý Tranh Diễn và Khả Khả ở lại luôn nhà Bắc Minh Dục, ngay đến cả Kỷ Sênh Bắc Minh Dục cũng gọi điện bảo cô tới.
Còn cặp trẻ sinh đôi ở nhà thì để cho bà vú và người làm trông nom mấy hôm.
Kỷ Sênh tuy có chút không nỡ, nhưng cũng rất muốn xem vở kịch hay này, quyết định trước hôm cuộc thi diễn ra một ngày sẽ tới.
Buổi tối, mấy người ăn cơm tối xong, Lương Nặc nhìn đồng hồ thấy cũng đã tới lúc cho Nhị Đồng đi ngủ rồi, cô liền lên tầng chuẩn bị cho con
gái uống sữa.
Nhị Đồng vừa tỉnh dậy, chân tay ngọ ngoạy như thể vừa ngái ngủ, cảm giác như đang khó chịu.
Lương Nặc đi tới bên cạnh chiếc nôi, một mùi thối nhè nhẹ truyền ra.
Vú Trần lúc này đi ra từ phòng tắm, bưng một chậu nước sạch, bên trong là nước nóng vừa lấy từ vòi vào.
“Thiếu phu nhân, tiểu thư vừa đại tiện rồi.”
Lương Nặc nghe thấy vậy lập tức xắn tay áo lên giúp Nhị Đồng cởi quần ra, Vú Trần ngăn lại: “Để tôi làm cho, bằng không lát nữa quần áo của
cô lại bẩn hết đấy!”
“Con gái của cháu mà cháu còn sợ à?”
Lương Nặc khẽ cười, sau đó cởi quần của Nhị Đồng ra, vú Trần nhận lấy chiếc quần đặt xuống một bên, cô còn từ tay mình rửa cho Nhị Đồng, rồi
lại lấy khăn lau khô đo, bôi phấn rôm lên sau cùng mới thay chiếc bỉm
khác.
Nhị Đồng cảm thấy thoải mái hơn, cô bé há mồm ra đòi uống sữa.
“Cô thực sự không giống với những phu nhân nhà giàu khác!” Vú Trần lại nói nhấn mạnh lại lần nữa.
Lương Nặc không nói gì, chỉ bế Nhị Đồng lên dênh dênh lên xuống , Nhị Đồng cười toe toét nhìn cô, đôi mắt sáng như sao đảo qua đảo lại Lương
Nặc nhìn mà thấy thật hạnh phúc.
Bắc Minh Dục vốn dĩ sẽ đi vào thư phòng, khi đi qua phòng con gái
nghe thấy tiếng vú Trần và Lương Nặc nói chuyện nên đã dừng lại.
Vú Trần lại dạy Lương Nặc xoa bóp vận động cho trẻ sơ sinh như thế
nào, nói được vài câu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đi vào:
“Thiếu gia.”
Lương Nặc cũng ngẩng đầu lên: “Anh có cảm thấy con trộm vía lớn rất nhanh không?”
Ngày mới sinh còn bé tí, bây giờ chưa được một tháng mà đã lớn trông thấy rồi.
“Đúng, lớn nhanh thật đấy!” Bắc Minh Dục tiến lại gần, bế Nhị Đồng
không được khéo như Lương Nặc, ngay sau đó liền trả lại cho cô mà không
bế nữa.
Vú Trần nhìn hai người tình cảm với nhau, liền đưa ra đề nghị: “”Hay
thiếu gia cũng học đi, ngộ nhỡ sau này thiếu phu nhân khi bận quá thì
cậu cũng có thể giúp một tay, còn có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng nữa.
“Vậy sao?”
Bắc Minh Dục khẽ cười nói một câu, sau đó cúi đầu khẽ dụi dụi cằm đầy râu trước mặt Nhị Đồng nói: “Bà cô gọi con là Nhị Đồng, nào, Nhị Đồng,
thơm ba một cái nào.”
Nhị Đồng đương nhiên là nghe không hiểu lời anh nói, nhưng lại cảm thấy trên da mặt buồn buồn, cô bé tự cười toe toét.
Lương Nặc hết sức ngạc nhiên.
Nhị Đồng vẫn còn rất nhỏ, bình thường đa phần thời gian đều ngủ, kể
cả sau khi tỉnh dậy cũng uống sữa rồi thức chẳng bao lâu mà tiếp tục
ngủ, trừ lúc đầu mới về nhà một thời gian cô bé còn hay cười, gần đây
dần dần lớn rồi, lại không thấy thích cười như trước nữa.
“Nhìn thấy chưa hả? anh vừa mới tới con gái liền cười tươi chưa?”
Bắc Minh Dục nói tự hào, Lương Nặc giơ chân đá cho anh một nhát: “Còn tưởng gần đây anh bận rộn quá mà quên mất mẹ con em rồi đấy!”
“Chê anh lúc nào cũng ở bên ngoài mà ít ở nhà à?” Bắc Minh Dục hất hàm hỏi cô rồi cười.
Lương Nặc không nói gì.
Bắc Minh Dục lại cúi đầu xuống nói chuyện với Nhị Đồng, giọng nói và
ánh mắt anh dịu dàng hơn so với bình thường rất nhiều: “Bà trẻ tuy là
không thích việc ba đặt tên cho con nhưng cũng may, con là đứa trẻ đầu
tiên được nuôi từ nhỏ vì thế mà bà trẻ đang chuẩn bị làm lễ đầy tháng
cho Nhị Đồng đấy!”
“Vẫn muốn làm lớn à?” cô còn tưởng cả nhà chỉ cần làm bữa cơm vui vẻ cùng nhau là được rồi.
“Ý của người già không phải là em không biết, bây giờ cháu trai cháu gái đều có rồi, muốn khoe mẽ với mấy bà cùng tuổi ấy mà!”
“Ồ!” Lương Nặc cười cười nói: “Cảm giác cô càng ngày tính lại càng giống trẻ con rồi đấy!”
“Trong nhà có một người già như có một vật báu, chắc chỉ vài ngày nữa Cô nhớ Nhị Đồng lại chạy tới đây ấy mà!”
Vú Trần cũng là người hiểu lão phu nhân, vú Trần bịt miệng cười rồi
mới nói: “Xem ra chắc cũng chẳng phải là do Tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư đâu mà là muốn thay đổi tên của tiểu tiểu thư để có Kim có Thủy trong
đó thôi.”
“Ừm, hức!”
Lời vú Trần vừa nói dứt liền nghe thấy Bắc Minh Dục hức một tiếng,
Lương Nặc vội vàng nhấc Nhị Đồng lên, rồi sau đó nhìn thấy trên khuôn
mặt thanh tú của Bắc Minh Dục có một vetsw xước dài đỏ lên, không nghiêm trọng nhưng nếu dính nước cũng sẽ rát.
Vú Trần lúng túng giải thích: “Xin lỗi thiếu gia, móng tay tiểu thư
dài nhanh quá, tôi định lát nữa để tiểu thư ngủ rồi mới cắt.....”
Lương Nặc đưa tay lên vuốt nhẹ chỗ xước trên mặt anh.
“A....em nhẹ tay một chút!”
Bắc Minh Dục nhìn cô, Lương Nặc mắt chớp chớp: “Xem ra con gái rất
nhớ anh đấy! em và vú Trần ngày nào cũng ở bên cạnh nó mà nó chẳng để
lại vết tích gì, anh vừa đến đã không ngừng cười, lại còn cào cả lên mặt anh, thiếu gia, anh xem anh có cần học Lý thiếu gia trở thành ông bố
bỉm sữa không?”
Anh không nói gì, chỉ suýt xoa vết xước.
Cúi đầu xuống nhìn thì thấy Nhị Đồng đang dụi đầu vào lòng Lương Nặc, nước dãi rớt cả ra, hai mắt tròn tròn đảo đi đảo lại, chẳng thèm quan
tâm xem anh có đau hay không.
Anh liếc nhìn Lương Nặc rồi quay người rời đi mà không nói một lời nào, hai tay còn cho vào túi quần.
.............
Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới.
Lý Tranh Diễn đã đặc biệt dành thời gian để đưa Khả Khả tới cửa hàng
quần áo trẻ em, mua một bộ váy công chúa màu hồng, mái tóc giả cũng được thay, sau khi thử rất nhiều bộ khác nhau cuối cùng cũng chọn được một
bộ tóc giả để thay đổi hình ảnh và tham dự cuộc thi.
“Ba, ba yên tâm!” Khả Khả thơm lên má Lý Tranh Diễn: “Lát nữa con nhất định làm cho Tiểu Tiểu Bắc phải tè ra quần!”
Lý Tranh Diễn đưa tay lên má quệt nước dãi của Khả Khả vừa thơm có vẻ chê bai.
“Nhớ hết lấy những gì lúc trước ba đã nói cho con nghe biết chưa hả?”
Khả Khả gật đầu lia lịa: “Người ta đêm qua đã không ngủ, chỉ ngồi để học thuộc thôi đấy!”
Lúc này, Bắc Minh Dục nắm tay Tiểu Bắc đi xuống.
Hình như là cố ý vậy, Tiểu Bắc hôm nay cũng phải thay đổi hình ảnh,
bộ vest màu trắng, trên cổ còn đeo một chiếc nơ, tóc hơi xoăn lại,
khuông mặt giống như một hoàng tử bước ra từ trong tranh vậy, những cử
chỉ nho nhã nhẹ nhàng nhìn rất cao quý.
Khả Khả nhỏ cả nước miếng ra.
Lý Tranh Diễn tức giận lấy tay vỗ vỗ vào má con gái: “Nào nào!”
Sao mà con gái anh ta lại trở nên si mê như vậy chứ?
Khả Khả nói mà không nhìn ba mình: “Anh ý thế làm sao mà con không nhìn được!”
Lương Nặc và Kỷ Sênh hai người càng ngày càng thấy đính ước này khả quan.
Kỷ Sênh nói cảm thán: “Tiểu Bắc và Khả Khả nhìn rất xứng đôi vừa lứa, sao cứ vừa gặp nhau một cái là lại cãi nhau nhỉ?”
Lương Nặc tiếp lời: “Chắc chắn không phải là do vấn đề gen của hai chúng ta.”
Bắc Minh Dục và Tiểu Bắc đi tới phòng khách, ở đó sớm đã được chuẩn bị hai chiếc bàn nhỏ.
“Nếu mọi người đã tới đông đủ rồi thì chúng ta cũng không phí lời
thêm làm gì!” Lý Tranh Diễn chỉ tay vào hai chiếc bàn nói: “Tiểu Bắc Khả Khả, lại đây.”
“Xem xem chú Lý của con chơi trò gì nào.” Bắc Minh Dục xoa xoa đầu
Tiểu Bắc, Tiểu Bắc gật đầu, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn,
tiến lại gần, Tiểu Bắc cũng đủng đỉnh đi theo, gần tới nơi cô bé cố tình vượt lên trước hất tay vào cánh tay Tiểu Bắc: “Này, Tiểu Tiểu Bắc, em
sắp thắng anh rồi đấy!”