1001 Đêm Tân Hôn

Chương 495: Chương 495: Nhẹ thôi đau




Chương 495:

“Tiểu Tiểu Bắc!” Khả Khả vui mừng, cô tiến lên phía trước khoác tay vào tay cậu, nói vẻ giận dỗi: “Sao bây giờ anh mới tới, em đợi anh lâu lắm rồi đấy!”

Bắc Minh Huân liếc nhìn Khả Khả rồi bỏ tay Tống thái thái ra.

“Đột nhiên có việc!”

Khả Khả chớp chớp hai mắt ọng nước: “Anh đang giải thích chuyện anh đến muộn với em đấy à?”

Bắc Minh Huân mím môi không nói gì.

Tiểu Bắc lại vênh mặt lên, hai cánh tay vung loạn xạ, nói vui vẻ: “Em biết là anh vẫn còn có chút lương tâm mà! Hức, nể tình canh đối xử tốt với em, chuyện trước kia em sẽ quyết định quên hết! Ngoan!” thái độ Bắc Minh Huân có chút lạnh lùng nhưng vẫn mặc kệ để cô khoác tay vào tay mình.

Tống thái thái bị đơ người trước khí chất của Bắc Minh Huânm một lát sau mới như tỉnh lại: “Cậu là gì của con bé ấy?!”

“Đây là chồng cháu!” Khả Khả đang kích động, lời nào cũng có thể nói ra.

“Cái gì?”

Giáo viên chủ nhiệm trợn tròn mắt lên, mới học cấp ba mà, sao con bé lại đã kết hôm rồi?

Cũng chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật!

Khả Khả dường như cũng đã ý thức được lời nói của mình, lúng túng lắc đầu.

“Nói đùa, cháu nói đùa đấy....cháu là em gái nuôi của anh ấy!”

Tống thái thái lạnh lùng thở hắt ra một tiếng, tự mình xoay xoay cổ tay, nói giọng khinh bỉ: “Cái gì mà cha nuôi với chả anh nuôi, tôi thấy có mà là em gái nuôi ấy!”

Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm có chút khó coi, dù gì thì bọn trẻ cũng còn nhỏ, mới có 16 tuổi.

Sắc mặt Khả Khả hơi thay đổi, cô nói: “Vậy thì cũng hơn con trai cô cả trăm ngàn lần.!”

“Mày....”

“Đủ rồi!” Bắc Minh Huân nheo mày lại, cắt ngang lời bọn họ, quay ra nhìn Khả Khả hỏi: “Em đánh người ta nguyên nhân là gì?”

Khả Khả cúi đầu xuống, mím môi lại đang nghĩ xem phải trả lời thế nào. Giáo viên chủ nhiệm liền giải thích giúp: “Khả Khả thường nhìn bạn Tống không được vừa mắt.”

Bắc Minh Huân Bắc Minh Huân cúi thấp đầu xuống hỏi Khả Khả: “Đúng như vậy không?”

“...........”

“Nói đi!”

“Anh tin em không?” Khả Khả nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi lại.

“Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy.”

Cũng may là không có cái roi nào ở đây để đánh cô, Khả Khả lại cúi đầu xuống nói phụng phịu: “Là cậu ta bắt nạt em trước, em chỉ là phòng vệ và phản kích thôi, thường nhìn cậu ta không vừa mắt là sự thật, nhưng ai bảo cậu ta bệnh hoạn tay chân cứ trêu người khác linh tinh?”

“Cái con ranh rẻ tiền kia mày nói cái gì?” Tống thái thái nhảy chồm chồm lên, chỉ tay chỉ chân: “Con trai tao đàng hoàng nghiêm túc, sao lại có thể thích các loại con gái như mày chứ? rõ ràng là mày đang lấy cớ để thoát tội! cô giáo chủ nhiệm, cô xem xem, con bé đó phạm lỗi mà còn không biết đường hối hận đi sửa lại còn nói dối.....”

“Nực cười!” Khả Khả tức giận cũng muốn xông lên, cô tức giận nói như cãi nhau: “Tống Tử Văn thường xuyên trêu ghẹo các bạn nữ hiền lành, không tin bà đi mà điều tra!”

Bắc Minh Huân đã giữ tay cô lại, thần sắc vẫn rất bình tĩnh: “Em ra tay ở đâu?”

“Vườn hoa bên cạnh dãy phố thương mại!”

“Tốt lắm!” Bắc Minh Huân lại ngẩng đầu lên, hướng về phía giáo viên chủ nhiệm nói vẻ tự tin: “Em đề nghị điều tra thông qua Camera!”

Những trường học quý tộc thế này camera luôn có rất nhiều, đặc biệt là ở phố thương mại, để nhằm tránh bọn trộm cướp, thường thì đều có camera.

Giáo viên chủ nhiệm lấy khăn lau mồ hôi trên trán, rõ ràng Bắc Minh Huân chỉ là phụ huynh đi họp cho Khả Khả, nhìn vào cậu thì cũng chỉ tầm 16, 17 tuổi nhưng lại cho người ta cảm giác như đó là một người lãnh đạo, giáo viên hắng giọng hai tiếng rồi nói: “Tống thái thái, chị thấy......”

Tống thái thái dường như chột dạ rồi.

Bà ta chỉ quan tâm tới vết thương của Tống Tử Văn chứ để ý tới camera hay không camera làm gì? Thế nhưng nếu camera cho thấy đúng là Tống Tử Văn sai thì....

Đúng lúc này, cửa phòng của phòng giáo dục đạo đức bị người từ ngoài gõ, sau đó, giáo viên chủ nhiệm liền nhìn thấy hiệu trưởng đang cười rất tươi đi vào, nhìn Bắc Minh Huân gật đầu: “Bắc Minh tiên sinh! Xin chào xin chào! Tôi nhận được điện thoại của cậu, đã cho người đi kiểm tra camera.”

Giáo viên chủ nhiệm giật mình.

Không ngờ cậu ta lại còn gọi điện trước cho cả hiệu trưởng rồi?!

Tống thái thái nhìn thái độ của hiệu trưởng thì càng chột dạ hơn, bà ta ngập ngừng: “......sự việc lần này, chỉ cần Khả Khả xin lỗi Tử Văn nhà tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!”

“Kiểm tra camera!”

Bắc Minh Huân lại vẫn nhẹ nhàng nói một câu, hiệu trưởng cười cười vẻ nịnh nọt đem đoạn video được cắt ra cho vào máy tính để đó, rất nhanh hình ảnh được hiện ra rõ ràng, mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một rằng Tống Tử Văn đã giật lấy chiếc ba lô của Khả Khả trước, làm cô suýt ngã, Tống Tử Văn còn tranh thủ cơ hội muốn chạy tới để hôn cô, Khả Khả trong cơn phẫn nộ đã giật lấy chiếc balo và quất vào đầu cậu ta, sau đó giơ chân đá vào phần dưới cơ thể cậu ta....

Khả Khả nhìn vào đoạn video, cô thở phào, hai tay chống lên hông nói với Tống thái thái: “Hóa ra lúc đó tôi anh dũng như vâyh? Ha ha...Tống Tử Văn gieo gió nhất định sẽ gặp bão!”

Bắc Minh Huân nhướn mày, rồi cánh tay đột nhiên vắt lên vai cô.

Bàn tay chưa chạm vào vai, cậu dừng lại vài giây rồi từ từ thu về, cậu giơ ngón tay trỏ ra nâng cằm cô lên: “Nhìn em có vẻ tự hào nhỉ?”

Ngữ khí trầm xuống, ánh mắt u ám.

Khả Khả hăng giọng, rất khó để nuốt nước bọt vào trong, cổ họng cô khô lại: “Anh...anh làm cái gì thế hả? mọi người đều ở đây, anh....anh bỏ tay ra....”

Đột nhiên cậu đổi tư thế, dùng cả ngón trỏ và ngón cái để bóp lấy cằm cô hất cao lên nữa.

Rồi cô cảm nhận được cơn đau từ dưới cằm.

“Khẽ thôi, đau...đau!”

“Vẫn còn biết đau cơ à?”

Cậu nói lời với ngữ khí nghe có vẻ như đang rất tức giận, nhưng cô đã làm gì để cho cậu phải tức giận chứ!

Người bị đánh là Tống Tử Văn, cô là người bị cậu ta chọc ghẹo mà.

Cậu nổi nóng gì chứ? nhầm người à?

Khi mà Khả Khả đang cố liếc mắt xuống để nhìn cậu, nghiến răng lại không biết vì đau hay vì tức giận, khi mà hiệu trưởng và cả cô giáo chủ nhiệm đang không hiểu chuyện gì thì Bắc Minh Huân lại lạnh lùng bỏ tay ra, quay ra nói với hiệu trưởng: “Tôi rất nghi ngờ về tố chất cũng như đạo đức của học sinh trường này.”

“Đây chỉ là một trường hợp, không thể dùng nó để đánh giá toàn diện được!” hiệu trưởng trán toát mồ hôi, đây là một đứa trẻ còn vắt mũi chưa sạch sao?

“Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp nhà trường để tiến hành phê bình hành động sai trái của em Tống Tử Văn, hơn nữa sẽ có hình thức xử phạt đích đáng, nếu còn có lần sau thì sẽ đuổi ra khỏi trường.....cậu...cậu thấy như vậy đã được chưa?”

“Dựa vào cái gì?” Tống thái thái tức đỏ cả mắt lên: “Chẳng phải là bọn trẻ chúng nó trêu đùa rồi đánh nhau thôi à, các người đúng là bắt nạt người khác quá đáng rồi đấy!”

Mặt bà ta tức tới mức tái xanh đi, dường như sớm đã quên vừa nãy ai mới là người khăng khăng đòi làm rõ chuyện này mà đòi đuổi học ai đó.

Bắc Minh Huân nói với ngữ khí lạnh lùng: “Tống Tử Văn năm nay 17 tuổi, luật pháp nước ta quy định từ 16 tuổi trở nên là phải chịu trách nhiệm hình sự về hành động của mình, bà muốn tôi kiện sao?”

Đến tuổi của Tống Tử Văn cũng điều tra rồi?

Rốt cuộc là cậu đã chuẩn bị trước những gì?

“Mày....mày....”

Tống thái thái tức không nói lên lời, Bắc Minh Huân nhếch môi cười rồi nói: “Thư mời của luật sư trong vòng ba ngày sẽ được gửi đến Tống gia.”

Nói xong, cậu quay người bước đi, chẳng thèm quan tâm tới sắc mặt của tất cả mọi người đang ở đó.

Cậu đi được vài bước lúc này hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm mới như hiểu ra, vội vàng chạy theo: “Bắc Minh tiên sinh, để tôi tiễn cậu ra cửa, mời đi bên này....”

“Không cần đâu.” Bước chân của Bắc Minh Huân dừng lại, quay người nhìn Khả Khả với khuôn mặt vẫn đơ ra ngốc nghếch, nói như ra lệnh: “Lại còn không đi?!”

“Hả? Ồ...Vâng!”

Khả Khả giật mình rồi luống cuống chạy lại gần: “Anh quá đáng thật đấy! cằm em vẫn còn đỏ này!” nói xong, cô hất cằm lên nhìn cậu, rồi lại như quên ngay mà nói hào hứng: “Có điều em thích lắm! he he... nói thật là từ trước tới giờ em chưa bao giờ thấy Tống Tử Văn bị phê bình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.