1001 Đêm Tân Hôn

Chương 476: Chương 476: Rõ Ràng Tôi Đã Sinh Một Đứa Con Trai




“Không nhận ta cũng không sao, sự thực thì con cũng không cãi lại được! Dòng máu đang chảy trong cơ thể con chính là dòng máu của Đặng Vũ ta, mạng của con cũng là do ta mà có, Tiểu Nặc....”

Lương Nặc nghiến răng: “Ba ngày, sau ba ngày nếu ông không chịu giao tro cốt ra đây, ông đừng trách tôi, tôi không có tình cảm gì với ông cả!”

“Đêm qua ta đã mơ thấy Noãn Noãn rồi, bà ấy nói bà ấy rất nhớ ta, bà ấy còn nói trước đây ta phạm phải nhiều sai lầm quá....vì vậy, ta thật sự là đang chuộc tội, con muốn làm thế nào ta cũng không nói một lời phản đối!”

Lương Nặc cảm thấy được sự thất bại, cô chỉ có thể rời đi trong cơn tức giận.

Vừa đi chẳng bao lâu, phía sau lưng cô vang lên tiếng gọi của quản gia: “Nhị tiểu thư...nhị tiểu thư đợi đã!”

“Đừng có gọi tôi như thế!” Lương Nặc giậm chân: “Tôi không phải là con gái ông ta, không phải!”

Quản gia nhìn cô vẻ bất lực: “Đặng tiên sinh cũng không muốn vậy đâu, năm xưa thế lực của Đỗ Minh Hàn và đại thái thái ở tập đoàn quá lớn, nếu Đặng tiên sinh không đi theo một con đường khác, có thể bây giờ đã bị bọn họ hại cho chỉ còn là tro cốt thôi!”

Lương Nặc bật cười: “Tới lúc này rồi mà ông vẫn muốn lừa tôi? Đoạn ghi âm tôi đã nghe vô cùng rõ ràng, căn bản vẫn là ông ta lòng lang dạ sói!”

Quản gia bị cô bóc trần ngay tại trận, cũng không có chút lúng túng nào.

“Thế nhưng Lương tiểu thư, cô tấm lòng lương thiện, lẽ nào thật sự lại muốn tiễn cha đẻ mình đi ngồi tù sao? Bệnh ho ra máu của Đặng tiên sinh là do lây từ cô sang, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, cô lại nhẫn tâm như vậy sao?”

“Vậy thì ông hãy trả tro cốt lại cho tôi!” Lương Nặc chuyển hướng nhìn đi chỗ khác cô nói: “Ông ấy chắc chắn không đem tro cốt tới bệnh viện, vì vậy chắc chắn vẫn còn ở Đặng gia...ông đem tro cốt trả lại cho tôi!”

Quản gia do dự một lát: “Cầm được tro cốt của bà Tôn rồi cô sẽ có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không thể!”

“Vậy thì cũng đành thôi!” quản gia từ chối yêu cầu của Lương Nặc: “đại tiểu thư sống chết còn chưa biết, cô lại đối xử với Đặng tiên sinh thế này, ngày nay toàn bộ sự lưu luyến của ông ấy đều gửi gắm vào chỗ tro cốt đó, tôi không thể đem nó đưa cho cô, như vậy là đẩy ông ấy vào chỗ chết....”

..........

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, Tăng Du từ từ tỉnh lại, ở vùng bụng dưới thấy khá đau, nhưng cô ta kìm nén cơn đau mà nhìn lên trần nhà, tưởng tượng ra cuộc sống tươi đẹp sẽ được bắt đầu.

Y tá nhìn thấy Tăng Du tỉnh lại liền ấn chuông.

Bác sĩ sau khi tới làm kiểm tra xong, gật gật đầu: “Khá lắm, sức khỏe khá ổn định.”

Tăng Du vội vàng hỏi:”Con tôi đâu?”

“Con cô?” bác sĩ cười cười nói: “Đứa trẻ vừa được sinh ra đã được Bắc Minh thiếu gia bế đi rồi, có thể nhìn ra, anh ấy rất thương cô và con gái đấy!”

“Cô và con gái?” nụ cười trên môi Tăng Du liền tắt hẳn, cô ta nắm tay vào thành giường cố ngồi dậy, đúng lúc đó vết thương bị động nên truyền một cơn đau ra toàn cơ thể, cô ta nghiến răng lại chịu đựng: “Không phải nói là con trai sao? Sao lại là con gái chứ?! không đúng, chắc chắn các người bế nhầm rồi, mau đem con trai tôi trả lại cho tôi!”

Bác sĩ đang định khuyên gì đó, Tăng Du liền cầm lấy chiếc cốc trên bàn ở bên cạnh đập vầ đầu bác sĩ.

Không kịp tránh đi, trên đầu anh ta nhanh chóng chảy ra dòng máu đỏ tươi.

Máu chảy xuống hai bên thái dương và xuống trán.

“Con cô vừa yếu vừa dị dạng, ai thèm bế đi chứ?!” bác sĩ tức giận nói một câu rồi sau đó rời đi.

Tăng Du trợn tròn mắt, chẳng còn quan tâm đến vết thương cô ta bò dậy, tìm thấy điện thoại lập tức gọi điện cho Bắc Minh Dục, nhưng đầu dây bên kia máy bận, lại gọi cho Tăng Tử Hào, nhưng nhận được thông báo là đã tắt máy.

Tăng Du không tin những gì vừa nghe thấy là sự thật, cô ta lê lết đi trong bệnh viện, nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nào cũng chạy lại hỏi đó có phải là con cô ta không.

Mọi người đều cho rằng cô ta bị điên rồi.

Buổi tối, Bắc Minh Dục mới tới, Tăng Du ngồi thơ thẩn trên giường, vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục tới, hai mắt cô ta sáng lên: “Chồng ơi! Anh đi đâu đấy? bác sĩ nói anh bế con trai em đi rồi?”

“Con trai?” Bắc Minh Dục nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh, khẽ cười: “Cô có chắc đứa trẻ cô nói tới là con trai không?”

Tăng Du đơ người ra: “Khi chúng ta đi siêu âm thì kết quả nhận được đó là một bé trai khỏe mạnh mà!”

“Thư ký Tôn!”

Bắc Minh Dục ra hiệu bằng tay, thư ký Tôn bế một đứa trẻ sơ sinh đi vào, phía sau còn có một người đàn ông đi theo, trên vai vác một bao tải, nhìn có thể lờ mờ đoán được, bên trong đó là một người.

“Con của tôi!” Tăng Du như phi tới trước mặt thư ký Tôn, bỏ chiếc chăn bao lấy đứa trẻ ra, lúc nhìn thấy đứa trẻ cô ta đột nhiên không nhịn được mà ọe một tiếng....

“Đây là cái gì thế này? Không phải là con trai của tôi....tuyệt đối không phải là con trai của tôi.........”

Bắc Minh Dục hướng ánh mắt về phía thư ký tôn, thư ký Tôn cố ý bế đứa bé lại gần Tăng Du, nói: “Thái thái cô đừng trốn tránh thế, đây đúng là con cô đấy....cô đã mang thai 9 tháng 10 ngày, vất vả thế nào mới sinh ra được đứa bé....”

Đứa bé đó có hai khuôn mặt, hai con mắt dường như dính chặt lại với nhau, ba cái mũi và hai cái miệng, bên dưới có bốn cái chân và hai cơ thể.

Ngũ quan ở những vị trí kì dị, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người khác muốn ngất đi.

“Bế đi! Đó không phải là con trai của tôi....” Tăng Du ngồi rũ rượi dưới đất, mồm lẩm bẩm: “Nhất định các người nhầm rồi, nhầm rồi!”

Thư ký Tôn lại bế đứa bé đẩy lại gần Tăng Du: “Chúng tôi đã làm kiểm tra ADN, báo cáo có cần tôi lấy cho cô xem không? Thái thái....”

Ánh mắt Tăng Du lóe lên sự độc ác và u ám.

Cô ta đột nhiên giật lấy đứa bé, giơ cao lên dường như muốn ném nó xuống, Bắc Minh Dục lại lạnh lùng nói một câu: “Tăng Du cô nghĩ cho kĩ, đây là đứa con duy nhất trong cả cuộc đời này của cô đấy!”

“Anh....anh nói cái gì?” Tăng Du trợn trừng mắt lên nhìn Bắc Minh Dục.

Trong cơn hoảng loạn, dường như cô ta nhớ ra điều gì đó, cô ta bế đứa bé đứng lên, nhìn về phía Bắc Minh Dục: “Là anh, khi trước lúc cái thai được năm tháng, anh sớm đã biết đứa trẻ dị dạng thế này rồi, tại sao anh lại muốn lừa tôi, tại sao? Đây cũng là con gái anh cơ mà!”

“Ai nói với cô đây là con gái tôi?” Bắc Minh Dục gằn giọng nói: “Mẹ của con tôi chỉ có thể là một người – đó chính là Lương Nặc, cô đừng có mà ảo tưởng sức mạnh!”

“Lương Nặc.... Lương Nặc...là cô ta? Hóa ra từ trước tới nay chưa bao giờ anh đoạn tình với cô ta! Tôi mới là vợ của anh cơ mà! anh còn cho tôi 10% số tài sản của anh!”

“Cô cứ một mực đòi gả cho tôi như thế, lẽ nào sau khi kết hôn cô không tìm người kiểm tra xem những thứ đó là thật hay giả à? tùy tiện vứt cho cô một tờ chứng nhận cô cứ tưởng là thật, Tăng Du đừng trách tôi nhẫn tâm, chỉ trách cô quá ngốc nghếch thôi.”

Hai mắt Tăng Du như sắp phun ra lửa: “là anh hại tôi....là anh! tất cả đều là anh, rốt cuộc đêm đó anh đã ném tôi cho ai hả?”

“Chẳng bằng cô hãy đoán xem, cô đã lên giường với ai, đứa trẻ dễ dị dạng nhất?” Bắc Minh Dục nhếch mép cười lạnh lùng, dường như tất cả những sự tức giận, phẫn nộ của anh trong vòng gần một năm nay đều như được phát ra.

Tăng Du trợn trừng mắt lên lấy tay ôm lấy ngực mình, cô ta lùi về phía sau hai bước.

“Phụt!”

Một dòng máu đỏ phun ra từ miệng cô ta, lồng ngực phập phồng: “Anh...anh....chẳng trách ngày thứ hai anh ấy lại ngã trong nhà vệ sinh, còn trúng độc....tất cả đều do anh làm, Bắc Minh Dục, anh là một tên ác quỷ!”

“Tôi là ác quỷ, vậy thì cô ngăn cách tôi và Lương Nặc, thậm chí còn làm cho đầu cô ấy chịu những cơn đau đớn, lại còn mưu đồ cướp gia sản, cô có điểm nào đáp ứng được tiêu chuẩn tối thiểu của một bác sĩ không? Tăng Du, bây giờ cô thế này thì cũng đáng đời cô.”

Thư ký Tôn ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, người đàn ông vứt bao tải trên vai xuống đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.