Đang vội vàng lo lắng lái xe, điện thoại của Bắc Minh Huân đột nhiên rung lên, phá vỡ sự yên lặng, căng thẳng trên xe.
Thư ký Tôn cũng đã đến nơi.
Cũng đã bố trí người đầy đủ, chuẩn bị tìm kiếm trên diện rộng.
Ánh mắt Bắc Minh Huân hướng về phía số máy lạ đó, ánh mắt hết sức lạnh lùng.
“Tiểu Tiểu Bắc? Là em, Khả Khả!” trong điện thoại Khả Khả nói với vẻ bình
tĩnh là khá thoải mái: “Em không sao anh đừng lo lắng, anh chuẩn bị 200
vạn chuyển tới tài khoản XX, sau đó anh đi tới đầu phố XX đón em là
được.”
Nghe thấy vậy, Bắc Minh Huân đột nhiên đạp chân phanh.
“Bắt cóc tống tiền?”
Lúc này Khả Khả đã được tháo dây trói ra, và Trình Đại Hải cũng đã thay đổi thái độ, cô lắc đầu vui vẻ nói: “Không phải, chỉ là một chút ân oán cá
nhân thôi, nói chung điện thoại không tiện nói, anh cứ chuẩn bị lấy 200
vạn là được rồi!”
Ánh mắt Bắc Minh Huân dần dần tối om, anh đang suy nghĩ.
Ân oán cá nhân?
Mấy tháng nay cô đều làm học sinh ngoan ngoãn rồi thì có thể có ân oán cá nhân gì chứ?
Khả năng duy nhất đó là.....
“Được, mười phút sau anh sẽ chuyển khoản, em tới đầu dãy phố đợi anh, hai mươi phút sau anh sẽ tới đón em.”
“Vâng vâng.”
Khả Khả gật đầu, sau đó đưa điện thoại trả lại cho Trình Đại Hải, Trình Đại Hải vẫn thấy có chút gì đó bất an, chỉ đi đi đi lại đợi nhận tiền, lại
có chút hoảng loạn, cũng không biết sự hoảng loạn lo lắng này từ đâu mà
có.
“Đợi khi em gái anh ra anh nhớ bảo cô ấy đừng có mà đến gây sự với tôi nữa!”
Trình Đại Hải gật gật đầu, lập tức chỉ tay vào mặt mình: “Tôi đảm bảo sau này sẽ không ai dám đụng tới cô, còn nữa, vừa nãy chúng tôi ra tay với cô
là do chúng tôi không đúng, nếu như cô muốn trút giận thì có thể đánh
tôi một trận, tôi tuyệt đối không đánh lại.”
Anh ta mà không nói Khả Khả quên mất là mình vừa bị đánh.
Cô lập tức đưa tay lên má xoa xoa, vẫn còn rát và đỏ lên, vừa đụng vào đã
đau, nói thật, trước đây cô thường đánh nhau nên bị thương cũng quen
rồi, cái tát này đúng thật chẳng là gì.
Còn về phần Trình Đại Hải, từ đầu tới cuối cô cũng không hề nghĩ rằng có người đứng sau chỉ đạo anh ta.
Vì vậy, tạm thời chỉ biết anh ta là kẻ lưu manh muốn báo thù cho Trình An An.
Nghe thấy câu nói đó của anh ta Khả Khả cũng không khách sáo, cô giơ chân
lên đá một phát vào bụng anh ta: “Anh nói đấy nhé, tôi sẽ không khách
khí đâu!”
Cú đá đó Khả Khả dùng lực không phải là nhẹ, Trình Đại
Hải liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại được, trên miệng vẫn là nụ cười gượng gạo để lấy lòng: “Tiểu thư Khả Khả đã
đủ chưa? Nếu chưa đủ thì đánh tiếp?
Chúng tôi da mỏng nhưng thịt dày lắm.”
“Lão đại nhận được tiền rồi!” tên tiểu đệ đứng bên cạnh liên tục để ý tài
khoản ngân hàng đột nhiên nhảy lên vui mừng, kích động nói: “Đúng là 200 vạn, 200 vạn....lão đại anh mau xem này....”
Trình Đại Hải cầm lấy điện thoại nhìn, hắn ta hoa mắt đếm những số 0 đằng sau!
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.... thật dễ dàng mà lại có được 200 vạn.....”
Trình Đại Hải hào hứng nói, rồi đưa Khả Khả rời đi, lại còn cúi người
tiễn cô: “Khả Khả tiểu thư đi từ từ thôi, lần sau mà có việc tốt như thế này thì đừng quên gọi chúng tôi!”
Khả Khả phủi phủi tay rời đi, cách mấy người phía sau càng lúc càng xa: “Tạm biệt Khả Khả tiểu thư.....”
Bùm bùm bùm.
Lúc này tiếng súng liên tiếp vang lên.
Một chiếc xe cảnh sát không biết từ khi nào đã bao vây xung quanh, nhìn
thấy cô đi ra, liền đồng loạt giơ súng lên hướng thẳng về phía Trình Đại Hải và những người khác, nhưng vô tình hay cố ý thì Trình Đại Hỉa và
bọn họ cũng chỉ là kẻ bị hại.
Đi ra từ đám cảnh sát, Bắc Minh Huân một tay cho vào túi quần đang từ từ tiến gần lại phía cô.
Trình Đại Hải hai mắt đỏ lên: “Con nha đầu thối, mẹ kiếp mày lại lừa bọn tao!?”
Bùm bùm.
Lại tiếng súng vang lên một hồi nữa, trên người Trần Đại Hải cũng đã bị thương nhưng khôn nguy hiểm tới tính mạng.
Khả Khả đơ người ra một lát rồi mới như tỉnh lại: “Anh....anh báo cảnh sát đấy à?”
Ánh mắt Bắc Minh Huân nhìn cô một lượt từ chân bắt đầu bên ống quần bị rách lên đến đầu và cuối cùng dừng lại ở bên má đỏ ửng hơi sưng, bàn tay nắm thành nắm đấm trong túi quần từ từ được rút ra.
“Lẽ nào em còn muốn sau này gặp những chuyện tương tự?”
“........” Khả Khả lắc đầu, anh nói vậy cũng không sai, nhưng vốn dĩ cô cũng đã có ý định dùng tiền để giải quyết những việc này, không muốn gây thêm thù
hận, nhìn bộ dạng có vẻ do dự của cô, Bắc Minh Huân cúi đầu nhìn thẳng
vào mắt cô, một tay đặt lên má cô, khẽ xoa: “Đau không?”
“A....”
Lúc này Khả Khả cố tình tỏ ra đáng thương, rồi cô ngả đầu vào lòng anh nói nũng nịu: “Đau, em muốn anh ôm em một lát!”
Bắc Minh Huân bật cười, bế cô lên như hoàng tử bế công chúa, hai tay Khả
Khả quàng lên cổ anh, dụi trán vào cằm anh, mùi nước hoa nhè nhẹ phảng
phất bay vào mũi, cô ngả đầu vào ngực anh ngoan ngoãn không động đậy.
Hai người cứ như thế vừa đi về phía xe vừa nói chuyện.
“Đúng rồi, anh nói với Mộc Mộc một tiếng bảo cậu ấy giúp em xin nghỉ, em
không nói tiếng nào với cô giáo chủ nhiệm mà cứ thế này rời đi thì không hay cho lắm.”
“Ừm!”
“Thế....buổi tối có đi xem phim nữa không?”
Anh liếc nhìn cô: “Mặt em đang sưng lên hơi khó coi, em chắc chắn buổi tối vẫn muốn đi?”
“Hả? xấu lắm à?” Khả Khả hốt hoảng tròn xoe mắt, đưa tay lên xoa má, nghiến
răng lại mắng: “Đáng chết, người ta muốn cùng anh xinh đẹp một chút đi
hẹn hò, nếu anh tới sớm một chút thì em đã không sao rồi....”
“Ừm, tại sinh, tại anh không nên muộn thế này rồi mới tới.”
Anh cũng không phản bác lại, mặc kệ cô trút giận một cách đáng yêu, cuối
cùng hai người vẫn không đi xem phim được, chỉ có thể ở nhà ngồi trên
ghế sô pha xem phim qua máy chiếu màn ảnh rộng.
Vì đã mệt cả ngày nên buổi tối Khả Khả ngủ rất sớm.
Cô vừa ngủ, Bắc Minh Huân liền thay đồ chuẩn bị ra ngoài một chuyến, vú Lý khi dọn dẹp ở bếp xong đi ra liền nhìn thấy đúng lúc anh đi ra ngoài,
liền hỏi một câu: “Minh Huân thiếu gia, tối thế này rồi cậu còn đi ra
ngoài?”
“Cháu có chút việc.”
“Vậy cậu cẩn thận một chút nhé.”
Ra khỏi khu biệt thự, thư ký Tôn đang ngồi trên một chiếc xe bên đường đợi sẵn anh, thấy anh đi ra liền ra khỏi xe và mở cửa cho anh: “Đại thiếu
gia.”
“Đi tới cục cảnh sát.”
Bắc Minh Huân nói.
Tại cục cảnh sát.
Trình Đại Hải cùng với những kẻ khác được chăm sóc một cách đặc biệt, được
nhốt trong một căn phòng riêng biệt, gió lạnh từ cửa sắt thổi vào rít
lên từng cơn.
“Mẹ kiếp, đều tại lão tử ngu, lại đi tin cái con ranh con đó.”
“Đại ca, chúng ta cũng lắm cũng chỉ là bắt cóc tống tiền, ngồi cũng chỉ mấy
năm tù, đợi tới khi được ra thì lại là một anh hùng hảo hán, việc đầu
tiên sẽ là giết chết con ranh đó.....”
“Không sai.”
Bọn chúng mỗi người nói một câu mà không hề chú ý tới tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cạch cạch.
Cánh cửa sắt được mở ra, Bắc Minh Huân và thư ký Tôn xuất hiện ở cửa, Trình
Đại Hải và những kẻ khác quay đâu ra nhìn: “Các....Các người là ai? Muốn làm gì?”
Không có ai trả lời hắn ta, thư ký Tôn chỉ giơ tay lên,
liền có mấy người vệ sĩ đi vào, với tốc độ nhanh chóng đã giần cho chúng một trận.
Chưa tới mười phút sau, Trình Đại Hải và những kẻ khác bầm dập chân tay.
Bọn chúng vì đám vệ sĩ ghì xuống nền nhà, khuôn mặt chúng gần như biến dạng đi, lúc này một đôi giày bóng loáng hiện ra trước mắt chúng, chủ nhân
của đôi dày từ từ quỳ xuống, trong tay kẹp một thẻ ngân hàng: “Tôi muốn
thực hiện với các người một vụ giao dịch.”