Khi tài xế và người phụ nữ kia nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ thần
kinh, Lương Nặc rút tiền trong túi ra trả sau đó vui vẻ xuống xe nhanh
chân chạy về phía ngự cảnh viên.
Cô không hề chết!
Nhưng tại sao... Bắc Minh Dục lại không ở trên đỉnh núi? Anh vứt cô một mình trên đỉnh núi sao...?
Trong đầu Lương Nặc có vô số các câu hỏi, về tới ngự cảnh viên, cô nhập mật
mã để mở cửa nhưng lại bị nhắc nhở là mật mã sai, cô chu mỏ ra thắc mắc, không biết làm gì cô chỉ có thể đứng ngoài của đợi, đợi một lúc lâu
nhưng vẫn không thấy Bắc Minh Dục xuất hiện.
Cô chỉ có biết đi xuống tầng ăn gì đó.
Qua một đài phun nước, Lương Nặc lờ mờ nhìn thấy ở phía đối diện có bóng
dáng của một nam một nữ rất quen thuộc, hai người đang dựa lưng vào nhau nói chuyện.
“Hình như là Kỷ Sênh và thiếu gia? Bọn họ sao lại ở đây?”
Lương Nặc đang tự hỏi không hiểu, cô đi qua đài phun nước lại gần hơn bọn họ.
“Thiếu gia, Kỷ Sênh? đúng là hai người rồi!” Lương Nặc vui mừng tiến lại gần
hơn: “Thiếu gia, sao anh lại để em một mình trên đỉnh núi mà bỏ đi như
thế? Anh có biết không, bệnh của em hình như khỏi rồi ấy, từ khi em tỉnh lại tới bây giờ đều không thấy đâu nữa.”
Bắc Minh Dục lại đột nhiên lùi về phía sau.
Lương Nặc chạy lên định ôm lấy anh nhưng lại bị hụt trong không trung, cô
lúng túng đứng ở đó, không biết đang có vấn đề gì, chỉ có thể nhìn anh
vẻ đáng thương: “Anh....anh sao thế?”
“Sao cô vẫn chưa chết?” anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.
Cô cũng không còn vẻ nhiệt tình ban nãy nữa: “Anh nói thế là ý gì hả? Lẽ
nào....em chưa chết anh lại không vui sao? Em còn có thể sinh....”
“Cô chắc chắn đứa bé trong bụng của cô là con tôi?”
Bắc Minh Dục đột nhiên nói.
“Tính thời gian cô mang thai thì lúc đó là thời gian chứng ta đang ở Hải
Thành, lúc đó cô không ngừng từ chối không cho tôi lại gần, nhưng lại
không tránh mặt Đổng Hàn Thanh.”
“Anh nghi ngờ em và Đổng Hàn Thanh.....anh, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?!”
“Cô dám nói Đổng Hàn Thanh không có ý gì với cô?”
“Thế nhưng em không có ý gì với anh ta!”
“Ha ha” anh cười lạnh lùng: “Đổng Hàn Thanh bị sự việc của Tô Tư đả kích
cho tới mức chán sống, mẹ anh ta dùng vô số cách cũng không làm cho anh
ta tỉnh lại, dựa vào cái gì mà cô vừa đến đã có thể vực dậy được anh ta? Cô đứng ở góc độ nào mà đi gặp anh ta như thế?”
“Khi đó....”
“Đừng có giảo hoạt nữa! Có người nói với tôi, vài ngày trước, cô tranh thủ
lúc tôi không ở trong biệt thự mà trốn đi hẹn hò với anh ta, hai người
cùng nhau tâm sự bày tỏ nỗi lòng, đứa trẻ này rõ ràng là của anh ta.”
Lương Nặc nghe mà không khỏi ngạc nhiên, cô như không tin vào tai mình: “Em
không hề, không hề, những ngày vừa rồi em bị bệnh, đến cả người nhà em
em cũng không nói cho biết, sao em lại có thể đi gặp anh ta được? Em
trong sạch.....”
“Cô tưởng tôi sẽ tin cô à?” Bắc Minh Dục cười
lạnh lùng chế nhạo, ánh mắt sắc lạnh như dao đang đâm vào tim cô: “Cô
vẫn luôn cắm sừng tôi! Lương Nặc! Từ nay về sau, cô cách tôi càng xa
càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa!”
Lương Nặc không có cách nào để chấp nhận sự thay đổi quá bất ngờ này.
Rõ ràng buổi sáng còn nói yêu cô vậy mà buổi chiều lại có thể vứt cô một
mình trên đỉnh núi, lại còn cố ý làm thế này để cô rời xa anh....
“Có phải có người ép anh không?” ánh mắt cô tràn ngập sự chờ đợi: “Có phải vì thuốc giải độc cho em không?”
“Không phải! ai có thể uy hiếp được tôi chứ?” Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn cô vẻ không vui: “Cô xem lại bản thân mình đi, cô tưởng tôi thực sự yêu cô à? chẳng qua cũng chỉ là vì thấy cô đáng thương nên mới ở bên cạnh cô
thôi, cô xem vóc dáng cô thì như que củi khô, ngực thì lép xẹp, mông thì không có, cô dựa vào cái gì mà thấy là tôi thích cô? Còn nữa, cô tưởng
là tôi ở bên ngoài bận rộn thật à? nhầm rồi! tôi không muốn về nhà lại
phải nhìn cái bản mặt nhăn nheo xấu xí của cô – nhìn như một bà lão
không hơn không kém, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê rồi....”
Anh dùng những lời nói cay độc nhất để nói với cô.
Mỗi câu nói của anh đều như một lưỡi dao đâm vào tim cô, làm tim cô rỉ máu, đau đớn.
“Nếu đã như vậy thì tại sao anh lại còn cùng em đi đến giáo đường, đi lên đỉnh núi?”
Dường như anh đã sớm biết cô sẽ hỏi thế này, Bắc Minh Dục cười đểu giả: “Đi
giáo đường là để cho tất cả mọi người biết Lương Nặc đã biến thành một
bà lão trông như thế nào, đi lên đỉnh núi là muốn cho cô sau khi chết sẽ không có ai nhận thi thể cô, cho những con thú hoang có một bữa cải
thiện mà thôi!”
“Không....đây đều không phải là sự thật!”“Chỉ đáng tiếc là có quỷ mới biết tại sao cô đột nhiên lại sống lại như thế?!”
Lương Nặc bịt chặt hai tai, lùi về phía sau, cô không có cách nào để chấp
nhận được những lời anh nói, đột nhiên, như thể nhìn thấy vật cứu mạng,
cô lại chạy lên phía trước bám chặt vào tay Kỷ Sênh.
“Kỷ Sênh, cậu nói cho tớ biết, đây đều không phải là sự thật đúng không?”
Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc vẻ lúng túng khó nói, cũng không biết nên nói gì
mới phải, chỉ có thể quay ra nhìn Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục lại tiến
lại gần hai người, kéo tay đẩy Lương Nặc ra và lôi Kỷ Sênh vào lòng
mình.
Thái độ chiếm hữu rõ ràng và dứt khoát, giống hệt với hành động trước đây anh làm với cô.
Lương Nặc choáng váng trước những gì cô vừa nhìn thấy, hai chân loạng choạng
đứng không vững, cô ngã xuống đất, bàn tay bị cọ sát mà xước ra một mảng da lớn, cô nhăn mặt đau đớn, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc,
không kìm được nỗi uất, hai mắt đỏ ngầu lên.
“Hai người....”
“Tôi nói thêm với cô một việc nữa, từ trước tới nay tôi đối với cô đều chỉ
là chơi đùa, bây giờ tôi chẳng còn hứng thú gì với cô nữa, tôi thích Kỷ
Sênh, một tháng trước chúng tôi đã đến với nhau rồi!” Bắc Minh Dục ôm
chặt lấy eo Kỷ Sênh, anh đặt môi mình lên má Kỷ Sênh rồi hỏi nhẹ nhàng:
“Đúng vậy không Tiểu Sênh?”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Sênh có sự tiếp xúc gần như thế này với Bắc Minh Dục, tim cô đập nhanh thình thịch.
Nhìn thấy Lương Nặc đang ngã dưới đất thế kia trong lòng cũng thấy rất khó chịu.
Nhưng khi nghĩ tới những lời Bắc Minh Dục nói Kỷ Sênh lại cắn răng lắc đầu:
“Đúng vậy, Nặc Nặc, xin lỗi, tớ cũng rất thích Minh Dục, tớ thích anh ấy sáu năm rồi, lần này, tớ sẽ không nhường anh ấy cho cậu đâu!”
“Không! Hai người không thể đối xử với tôi thế này được!”
Nước mắt lăn dòng dòng trên má, Lương Nặc không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này.
Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc có chút thương xót, không kiềm được cảm xúc muốn
chạy lại ôm lấy cô bạn thân nhưng Bắc Minh Dục không chịu bỏ cô ra mà
giữ chặt lấy eo cô, Kỷ Sênh chỉ biết nghe theo hành động của anh.
Nếu chỉ cần có một hành động nhỏ để Lương Nặc phát hiện ra chân tướng sự
việc thì mọi chuyện sẽ hỏng hết – công sức cố gắng của anh sẽ đổ xuống
sông biển.
“Hai người, một người là bạn thân của tôi, một người
là chồng tôi vậy mà lại đối xử với tôi như vậy!” Lương Nặc gầm lên với
hai người, toàn thân cô bị bao quanh bởi một cảm giác tuyệt vọng.
“Nhanh cút đi, toi không muốn gặp lại các người nữa.....”
Lương Nặc khóc như mưa bò dậy từ dưới đất, bàn tay còn dính chút máu vì bị
thương của cô giáng cho Bắc Minh Dục một cái bạt tai không hề do dự,
tiếng đét nghe vang lên xót xa.
Bắc Minh Dục không né, sau khi đón nhận cái tát của cô xong, anh cười lạnh lùng: “Cô dám động tay động chân với tôi!?”
“Bắc Minh Dục, tôi muốn chia tay với anh! Anh nghe cho rõ đây, là tôi không cần anh nữa....”
Kể cả phải như thế cô cũng phải lấy hết dũng khí.
Không thể khóc, không được khóc.
Bắc Minh Dục cười ha ha: “Tốt, rất tốt, sau này đừng có tìm tới quấy rầy tôi nữa.”
Nói xong anh kéo tay Kỷ Sênh đi.
Lương Nặc cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra như mưa, cô ngồi bệt xuống cạnh đài phun nước, khóc nấc lên.
...............
Ở dưới gốc cây một nơi không xa, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch đang thâu tóm toàn bộ cảnh đó vào trong tầm mắt.
Người đàn ông nghe không rõ lắm những lời họ nói nhưng cảm nhận, nhìn rõ ràng được sự gần gũi thân mất giữa Bắc Minh Dục và Kỷ Sênh cũng như sự tuyệt vọng của Lương Nặc.
“Bụp....”
“Lý thiếu gia, vết thương của anh rất nghiêm trọng, phía bệnh viện....”
“Cút đi!” Lý Tranh Diễn dùng hết sức lực đẩy người trợ lý sang một bên, hai mắt đỏ ngầu giống như sắp phun ra lửa.
Anh giơ tay đấm mạnh vào thân cây, ngay lập tức mu bàn tay anh máu tươi chảy ra ướt cả bàn tay.