Trong nhà máy bị bỏ hoang, lấp đầy là những chất thải công nghiệp, còn có một mớ hỗn độn các loại phẩm, thuốc màu.
Tống Thần Mặc đang đợi Bắc Minh Dục tới, trong đầu anh ta đang tưởng tượng
vô số những hình ảnh, điều duy nhất anh ta không hề nghĩ tới đó là, mười mấy phút sau, người xuất hiện ở cửa phòng trong nhà máy bỏ hoang đó lại là Đặng Vũ.
Tống Thần Mặc biết được tính quan trọng của chiếc bút ghi âm, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Tống Nghị.
“Ba! Đặng Vũ đến rồi! lẽ nào ông ta cũng vì chiếc bút ghi âm đó mà tới đây?”
Tống Nghị cũng hơi choáng trước tin tức này: “Chắc là không biết đâu chứ!”
Bằng không, với tính cách của Đặng Vũ, sớm đã ra tay khử sạch bọn họ rồi.
“Vậy ông ta có lý do gì để xuất hiện ở đây mà lại là một thân một mình?”
Tống Thần Mặc nghĩ không thông, lại hỏi: “Ba, làm thế nào bây giờ?”
Tống Nghị cúi đầu xuống suy nghĩ vài giây, đồng tử mắt ông ta đột nhiên như
hạ quyết tâm lắm: “Nếu ông ta đã tới rồi thì chúng ta cũng chẳng cần
khách khí nữa.”
“Được! Con biết phải làm thế nào rồi.”
Tống Thần Mặc cười lạnh lùng một tiếng, anh ta đã nghĩ ra cách giải quyết.
Đặng Vũ chết rồi, Tăng Tử Hào cũng có thể trở lại bên cạnh anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lương Nặc đang nằm hôn mê bất tỉnh ở một góc kia, Tống Thần Mặc đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với Đặng Vũ, nếu cô xảy ra một chút chuyện.....
“Người đâu, đem loại thuốc nghiên cứu mới nhất của bác sĩ Châu tới đây!”
................
Đặng Vũ một thân một mình đi tới cửa một căn phòng của nhà máy, người gác
cửa lập tức cầm vũ khí hướng thẳng vào đầu ông ta: “Đứng lại!”
“Gọi Tống Thần Mặc ra đây.” Đặng Vũ nói lạnh lùng như ra lệnh.
Gác cửa nói hùng hổ: “Đứng đợi ở đây!”
Mười mấy giây sau, vệ sĩ đẩy chiếc xe lăn mà Tống Thần Mặc ngồi bên trên ra, sắc mặt không còn sự kiêu ngạo huênh hoang như bình thường nữa mà thay
vào đó là một nụ cười đắc ý đầy tính toán: “Chú Đặng, chẳng phải chú
đang tham gia yên tiệc à, sao lại tới cái nơi tối tăm bẩn thỉu này thế?”
“Thần Mặc, thả Tiểu Nặc ra.”
“Gọi nhau thân thiện tình cảm như thế, lẽ nào hai người là một cặp?”
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả?” Đặng Vũ nheo mày, giọng nói hơi run lên
khàn khàn, nhưng vẫn rất dứt khoát và quyết liệt: “Ân oán giữa cậu và
Bắc Minh Dục tôi không muốn nhúng tay vào, nhưng cô gái đó cậu không
được đụng vào.”
Tống Thần Mặc đưa tay lên che ánh đèn điện, dường như cảm thấy hơi chói mắt.
“Hay chúng ta vào trong nói chuyện, ngoài này nóng quá.”
Đặng Vũ trầm mặc vài giây, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi gật đầu: “Được.”
Ông ta đi theo Tống Thần Mặc vào trong căn phòng, nhìn thấy Lương Nặc nằm
co ra bất tỉnh ở một góc, chân tay đều bị trói lại, miệng bị nhét một
mảnh vải màu trắng, nhưng lờ mờ vẫn cảm thấy lồng ngực cô đang phập
phồng thở.
“Không phải nhìn đâu, vẫn còn sống!” Tống Thần Mặc
cười cười rồi nói: “Chú Đặng, bao nhiêu năm nay chú và ba tôi hợp tác
làm ăn rất vui vẻ, chú đột nhiên muốn rút lui, có phải vì đứa con gái
này không?”
“Không phải.” Đặng Vũ lắc đầu: “Tuổi tác ta lớn rồi, không muốn vất vả thêm nữa.”
“Thế nhưng năm xưa là chú chủ động tìm tới ba tôi hợp tác, thậm chí ông ấy
còn giúp chú quét sạch những trở ngại ở Âu Thành, giúp chú thoát ly khỏi Thẩm gia, từng bước từng bước có được ngày hôm nay, bây giờ chú nói
không muốn làm là không muốn làm nữa à? sao có thể dễ dàng lật mặt như
thế?”
Toàn thân Đặng Vũ toát ra sự lạnh lẽo: “Tôi nói cho cậu biết, sự việc đó tốt nhất hãy giữ chặt trong lòng!”
“Ha ha, ha ha....” Tống Thần Mặc đột nhiên cười lớn, hắn nói: “Người Âu
Thành đều cứ nghĩ chú là một chính nhân quân tử, nhưng tôi cứ thích nói, chú không những độc ác, chế tạo súng ống, buôn bán người, lại còn tự
tay mình hại chết người anh cả đã kết nghĩa anh em!”
Đặng Vũ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cơ bắp bắt đầu nổi lên.
Ánh mắt ông ta ngấm ngầm hướng về Lương Nặc đang nằm trong góc kia, nhìn
thấy cô vẫn luôn nhắm mắt không động đậy, tâm trạng ông ta mới từ từ
bình tĩnh lại.
“Nếu không phải cha cậu tranh thủ lúc tôi không
chú ý mà ghi âm trộm lại đoạn ghi âm đó, Tống Thần Mặc, hôm nay sớm đã
không có cậu rồi.”
“Thiếu gia, chồng của cô gái này tới rồi!”
Đặng Vũ vừa mới dứt lời, chuông báo hiệu của vệ sĩ ngoài cửa rung lên,
Tống Thần Mặc nhoẻn miệng cười: “Chú Ddawgnj, lát nữa nhất định sẽ có
một vở kịch vô cùng đặc sắc đợi chú đấy!”
Nói rồi, anh ta lại ra lệnh: “Đem người đàn ông đó vào đây!”
Đi bên cạnh Bắc Minh Dục là thư ký Tôn, hai người bị mấy tên vệ sĩ đẩy vào trong, anh liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn rằng Lương Nặc
vẫn an toàn.
“Chú Đặng, chú cũng tới rồi à!”
“Ta không yên tâm về Tiểu Nặc.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục trùng xuống, không nhìn ông ta thêm nữa, mà quay ra
nói với Tống Thần Mặc: “Thứ anh vần tôi đã mang tới rồi, thả vợ tôi ra.”
Tống Thần Mặc ra lệnh bằng mắt cho thuộc hạ, tên vệ sĩ một chân đá vào chân
Lương Nặc không mạnh cũng không nhẹ, đủ để làm cho cô tỉnh lại, Lương
Nặc mơ mơ màng màng, ngây người ra nói: “Tối nói rồi tôi không có thứ
các người cần....”
“Lương Nặc!” Bắc Minh Dục gọi tên cô vẻ thương xót, lại hỏi: “Em có bị thương chỗ nào không?”
Lương Nặc giật mình lắc đầu, bám vào tường để đứng lên, cảm thấy sau gáy có
một cơn đau tê tái, giống như bị ong đốt, có điều không nghiêm trọng:
“Thiếu gia anh tới rồi đấy à? em không sao.”
Bắc Minh Dục đem chiếc thẻ nhớ của điện thoại rút ra: “Một tay đổi người một tay đưa thẻ nhớ có ghi âm cho anh.”
“Thẻ ghi âm?” Đặng Vũ ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ điện thoại trong tay Bắc Minh Dục: “Thẻ ghi âm gì?”
Tống Thần Mặc nhìn nét mặt của Đặng Vũ, còn định vỗ tay vui mừng, hắn ta
cười nói: “Chú Đặng, chẳng phải chú vẫn luôn rất muốn có được chiếc bút
ghi âm đó à?
bây giờ tôi nói cho chú biết, cái thứ mà chú vẫn luôn muốn có được ấy lúc nào cũng ở bên người tôi!”
Hai chân Đặng Vũ đột nhiên nhũn ra như không còn chút sức lực nào, ông ta
lùi về sau một bước: “Minh....Minh Dục, cháu đã nghe thấy đoạn ghi âm
chứ?”
Bắc Minh Dục nheo mày, còn chưa kịp trả lời, Đặng Vũ lại vội vàng chất vấn: “Các cháu rốt cuộc đã nghe chưa? Nghe hay chưa hả?”
“Chưa ạ!”
“Hức!” Tống Thần Mặc thở hắt ra một tiếng liếc nhìn ánh mắt như dại người đi
của Đặng Vũ: “Anh ta nghe thấy thì cũng có tác dụng gì? Phải để cho
người Thẩm gia nghe thấy mới hay ho, trừ khi....” hắn ta đột nhiên trợn
tròn mắt lên, chỉ tay vào Bắc Minh Dục: “Anh chính là người của Thẩm
gia.”
“Ư ư!”
Lương Nặc cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ mơ
màng màng, cô miệng suýt xoa rồi cho tay ra sờ sau gáy, cơn đau đớn càng rõ ràng hơn, cô không chịu được mà rên lên hai tiếng, sự chú ý của Bắc
Minh Dục lúc này đột nhiên hướng về Lương Nặc trước sự phản ứng của cô.
“Giao trả người cho tôi!”
Tống Thần Mặc dường như đã dự liệu sẽ còn một vở kịch nữa sẽ diễn ra, hắn ta kích động lấy ta ra hiệu, vệ sĩ lôi Lương Nặc tới phía trước.
“Tôi đếm tới ba, đồng thời trao đổi.”
“Được!”
Tống Thần Mặc một giây sau khi cầm được chiếc thẻ nhớ, hắn không chờ được thêm mà cho vào điện thoại mình để đi tìm đoạn ghi âm.
Bắc Minh Dục ra hiệu bằng tay một cách kín đáo cho thư ký Tôn, chuẩn bị rời khỏi nơi này theo kế hoạch.
“Mày lừa tao! Mày dám lấy một chiếc thẻ bỏ đi để lừa tao!” song Tống Thần
Mặc kiểm tra đoạn ghi âm với tốc độ quá nhanh, hắn hét lên, sau đó một
đám rất đông vệ sĩ từ bốn phương tám hướng xông tới.
“Vốn dĩ muốn các ngươi trước khi chết thì tự chó cắn chó, bây giờ....ta để các ngươi xuống địa ngục mà cắn nhau!” hắn ta nghiến răng tức giận nói.
Có động tĩnh bất thường, những thuộc hạ mà Bắc Minh Dục đã sắp xếp ở nơi
không xa cũng đã xông ra, anh chỉ quan tâm bảo vệ Lương Nặc không để cô
bị thương, nhưng đối phương đang ở thế áp đảo như vậy, không còn cách
nào khác anh chỉ có thể để Lương Nặc ở phía sau một tấm gỗ để tránh sự
va chạm.
Ánh mắt của Lương Nặc đần ra, không hề có phản ứng gì.
Đột nhiên, một ánh sáng được phản xạ lại lóe lên trước mắt Đặng Vũ.
Là một khẩu súng bắn tỉa.
Nòng súng chĩa thẳng vào Lương Nặc.
“Cẩn thận!” sắc mặt ông ta trắng bệch ra, ông ta nhanh chóng chạy về phía
cô, chỉ tới khi dòng máu nóng đỏ tươi chảy xuống mặt Lương Nặc đôi mắt
cô mới có chút tỉnh táo lại: “Chú....chú....”
“Tiểu Nặc, ta là cha của con!”
Đặng Vũ nói xong liền ngất đi, đầu óc Lương Nặc đột nhiên trở nên hỗn loạn, cô cũng theo đó mà ngất đi.