Bắc Minh Dục chẳng thèm để ý tới cô, vẫn tiến tới hôn chi chít lên mặt cô.
Những hứng thú trong ánh mắt giống như ngọn lửa đang bừng cháy.
Tốc độ tấn công nhanh chóng của anh làm cô khó lòng mà chống lại được,
trong đầu đang căng như dây cung cũng bị anh làm cho đứt phựt.
“không được....sự việc này rất quan trọng.....” Lương Nặc chân tay luống cuống đẩy anh ra: “Anh phải nghe em nói hết, cũng có thể tới khi em nói xong
anh sẽ chẳng còn hứng thú gì cả....”
Bắc Minh Dục đang với đôi mắt mơ màng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh biết em muốn nói gì, bây giờ việc quan trọng nhất là....”
Anh cố ý dừng lại, rồi nắm lấy tay của Lương Nặc kéo xuống bên dưới cơ thể mình.
Bàn tay Lương Nặc chạm phải thứ gì đó cứng cứng, mặt cô đột nhiên đỏ lên như gấc.
“Ngoan, chắc là em cũng hiểu mà, những lúc thế này đàn ông không kìm được!”
Chỉ một giây phút say mê đắm đuối, Bắc Minh Dục đã cởi quần áo của cô ra,
chỉ trong vòng có vài giây ngắn ngủi, anh đã nóng vội tới mức không đợi
được thêm, Lương Nặc khi hòa mình vào niềm hạnh phúc lúc này cùng anh
cũng không quên tự nghĩ: thực sự cô đã chuẩn bị nói hết ra, chỉ là anh
không chịu nghe!
..............
Hôm sau cả hai đều dậy rất sớm, hai người ở trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc sau đó mới về.
Vừa tới nhà, thư ký Tôn chạy tới, khuôn mặt tối sầm: “Thiếu gia, thiếu phu
nhân, sao điện thoại của cả hai người đều tắt máy thế?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thư ký Tôn liếc nhìn Lương Nặc, rồi mới nói: “Là Đặng Vũ, Đặng Vũ ông ấy....chết rồi.”
Đột nhiên chiếc túi trong tay Lương Nặc rơi bịch xuống đất, chân cô nhũn ra khụy xuống, suýt nữa thì ngã xuống đất, Bắc Minh Dục kịp thời đỡ lấy
cô, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Nghe quản gia nói ông ấy dùng quá liều thuốc ngủ, ông ấy đã ra đi rất nhẹ nhàng.”
Hai mắt Lương Nặc nhanh chóng đỏ lên, ướt lệ.
“Sao lại thế này.....”
Thư ký Tôn lại nói: “Khi ông ấy chết, đã ôm một chiếc lọ tro cốt, trên
miệng còn khẽ nở nụ cười, chắc là không có gì đau đớn, có điều nửa đêm
sau đó quản gia của Đặng gia chạy khắp nơi để tìm thiếu phu nhân.”
Trước mắt Lương Nặc là một màu đen bao phủ, cô ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, Lương Nặc chẳng thèm quan tâm tới những gì khác, lập tức
chạy tới Đặng gia, quản gia sớm đã đợi cô, nhìn thấy cô tới, cúi người
nói: “Nhị tiểu thư, cô đã tới muộn rồi, Đặng tiên sinh đã đi rồi.”
“Tôi muốn đi thăm ông ấy.”
“Mời đi bên này!” quản gia đi phía trước dẫn đường, Bắc Minh Dục và Lương
Nặc đi phía sau, Bắc Minh Dục với tâm trạng rất phức tạp, anh không nói
một lời nào, rất nhanh sau đó Lương Nặc đã nhìn thấy Đặng Vũ với khuôn
mặt rất bình thản.
Lọ đựng tro cốt của mẹ cô vẫn được đặt bên cạnh ông ấy.
“Đây là yêu cầu của Đặng tiên sinh, ông muốn nhất định muốn được hợp táng
cùng với bà Tôn, đây là yêu cầu cuối cùng của ông ấy, hi vọng nhị tiểu
thư có thể đáp ứng, đừng để ông ấy ra đi cô đơn lạnh lẽo một mình.....”
Lương Nặc không biết nên nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó- ngày hôm mà cô đã dùng những lời lẽ lạnh lùng và cứng rắn để yêu cầu ông ấy trả lại tro
cốt của mẹ mình.
Quản gia trầm mặc hồi lâu, lại nói: “Đặng tiên sinh trước khi đi vẫn còn có một yêu cầu.”
“.......là gì?”
Quản gia từ trong túi rút ra một chiếc bút ghi âm đưa cho Lương Nặc, Lương Nặc giật mình ngạc nhiên: “Bút ghi âm?”
“Không sai, sự việc của Đặng tiên sinh bắt đầu từ bút ghi âm, vậy thì cũng nên kết thúc bằng chính nó, có điều, chiếc bút ghi âm này chỉ muốn ghi lại
một câu nói của nhị tiểu thư.”
Lương Nặc hai tay run lên, nhận lấy chiếc bút ghi âm.
Quản gia nói: “Đặng tiên sinh sau bảy ngày nữa sẽ được chôn cất, chiếc bút
ghi âm này sẽ được đưa đi cùng ông ấy, vì vậy nhị tiểu thư bằng lòng hay là không bằng lòng, xin cô hãy trong vòng bảy ngày nữa đem chiếc bút
ghi âm này trả lại.”
Lương Nặc không biết cô đã rời khỏi Đặng gia thế nào, cô chỉ nhớ cô luôn dựa vào vai Bắc Minh Dục mà khóc.
Đặng Vũ trước khi chết, Đặng Tử Manh không có mặt.
Ông ấy chẳng còn có người con nào khác nữa.
“Thiếu gia, tối qua điều em muốn nói với anh đó là....”
“Suỵt!” Bắc Minh Dục đưa ngón tay trỏ lên đặt lên môi cô, khẽ cười: “Nếu anh nói anh sớm đã biết rồi thì em sẽ nghĩ thế nào?”
Lương Nặc tròn xoe mắt: “Anh....”
“Những chuyện đã qua thì hãy cho nó là quá khứ đi, anh chỉ muốn hướng về tương lại thôi.”
Lương Nặc nước mắt lại chảy ra như mưa, chỉ có thể dùng lực để ôm chặt lấy anh.
Cô nghĩ chắc chắn kiếp trước cô đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới gặp được anh, không kể anh và cô đã bắt đầu như thế nào và phải trải
qua những chuyện gì, nhưng bây giờ bọn họ sẽ kết thúc bằng một tình yêu
sâu đậm và chân thành, như vậy là đã đủ rồi.
Lương Nặc giơ chiếc bút ghi âm lên gần miệng nói ba từ: “Ba, ba ơi!”
Có được chiếc bút ghi âm với tiếng gọi của Lương Nặc làm vật đi cùng ông
ấy xuống mồ, Đặng Vũ không được chôn ở nghĩa trang mà ông đã mua một quả núi, đem tro cốt của ông và Tôn Noãn chôn cùng nhau trên ngọn núi đó.
Lương Nặc đứng ra lo liệu việc hậu sự của Đặng Vũ, ngày lễ tang của ông ấy có rất nhiều người đã đến.
Không kể là những người Lương Nặc quen biết hay không quen biết, bọn họ đều
tiến tới và nói với Bắc Minh Dục một hai câu, đều là lời nịnh nọt cả,
vào lúc đó, Lương Nặc nghĩ, không kể khi Đặng Vũ còn sống đã làm những
chuyện gì, người chết đi rồi thì đều đi xuống cõi hoàng tuyền.
Những người này, đã quên ông ấy đi rất nhanh, rất nhanh.
Thẩm Tịch Nam cũng đã tới, nhưng ánh mắt anh ta hướng về khắp các ngõ ngách
trong lễ tang để tìm kiếm điều gì đó, Lương Nặc biết anh ta đang tìm gì, cũng lặng lẽ cho người cùng anh ta tìm.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm người khác thất vọng.
Đặng Tử Manh không hề xuất hiện, Thẩm Tịch Nam cũng cứ thế rời đi như không có chuyện gì và cũng không lưu luyến điều gì.
...........
Sau tang lễ, Lương Nặc và Bắc Minh Dục liền chuẩn bị để quay trở lại Hải
Thành, tất cả những chuyện đã qua cho thành quá khứ, bọn họ phải trở về
để nhận lại con trai, muốn một gia đình ba người sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tiểu Bắc và Khả Khả đều ra sân bay đón bọn họ.
Tiểu Bắc chào: “Cô ơi!”
“Cô, đồ ăn vặt của con đâu ạ?” Khả Khả ngươc mắt lên nhìn Lương Nặc vẻ mong
chời, lại chạy tới bên cạnh Lý Tranh Diễn, vốn dĩ còn muốn Lý Tranh Diễn sẽ bế cô bé nhưng trong tay anh bên trái bên phải mỗi bên bế một đứa bé rồi, Khả Khả bĩu môi: “Ba, ba không bế được con nữa rồi.”
Lý Tranh Diễn dừng chân lại, anh giơ một chân ra phía trước.
Khả Khả tròn xoe mắt nhìn anh:”Thế này là thế nào?”
“Con có thể ôm chân ba này!” Lý Tranh Diễn nói với sắc mặt không đổi.
Lương Nặc và Kỷ Sênh nhìn mà bật cười, Khả Khả giẫm chân: “Ghét ba, rõ là thiên vị.”
Nói rồi, cô bé lại chạy tới bên cạnh Bắc Minh Dục, đưa hai cánh tay ra muốn được bế: “Chú đẹp trai, Khả Khả là con dâu tương lai của chú, bây giờ
Khả Khả mệt rồi, chú bế Khả Khả đi.”
Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới cô bé, mà bước tới trước mặt Tiểu Bắc, quỳ xuống trước mặt cậu.
Đôi mắt của Tiểu Bắc rõ ràng là đang không hiểu.
Bắc Minh Dục lại chỉ lên vai mình rồi nói: “Lên đây, chú đưa con đi xem xem thế giới này nó to thế nào!”
Lương Nặc là người vui nhất, tranh thủ lúc Tiểu Bắc còn chưa kịp phản ứng lại cô liền bế cậu bé lên đặt lên vai Bắc Minh Dục, Tiểu Bắc ngay lập tức
giật mình đưa hai tay ra bám vào đầu Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục từ từ
đứng lên.
Tiểu Bắc bỗng chốc trở thành người đang ở trên vị trí
cao nhất, liếc mắt đảo xung quanh, có thể nhìn thấy những nơi mà mọi
người nhìn không thấy.
Cậu vui mừng khẽ nhoẻn miệng cười.
Lương Nặc vừa đi vừa nói: “Tiểu Bắc, con thích cô hay là thích mẹ?”
Tiểu Bắc một tay vẫn bám vào đầu Bắc Minh Dục một tay chỉ vào Lương Nặc.
Lương Nặc lại nói: “Nếu bảo con gọi cô là mẹ, gọi chú là ba thì con có muốn không?”
Tiểu Bắc nghe thấy vậy mím môi không nói gì, Lương Nặc cũng biết có vội cùng không được, cô cũng không miễn cưỡng, ba người cùng nhau vui vẻ đi về
phía trước, Khả Khả bĩu môi dài ra, hai tay khoanh phía trước ngực vẻ
không vui.
Nhưng mọi người đều đi rồi, cô bé cũng chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.