Tại Pari, nước Pháp.
Cơn mưa ào ào dội xuống.
Đổng Hàn Thanh mua hẳn một ngọn đồi xây
dựng trên đó một ngôi mộ lớn, đem tro hài cốt của Tô Tư chôn cất trên
đó. Người trợ lý của anh ta nhìn thương xót nói: “Tô tiểu thư dưới suối
vàng mà biết thì chắn chắn sẽ rất vui mừng.”
Ngày trước sau khi Tô Tư gặp chuyện,
chính Đổng Hàn Thanh là người nhận thi thể cô đưa đi, ở Hải Thành chẳng
qua chỉ là một căn một trống.
Lý do anh đến Pháp cũng chính là vì ước
nguyện lớn nhất của Tô Tư chính là ở mảnh đất của những gì là thời
thượng nhất này chứng kiến những kỳ tích của những gì đẹp đẽ nhất,
Khi trước hai người họ cũng đã nói với nhau, về già sẽ tới Pháp định cư.
Có điều, bây giờ chỉ còn lại có một mình Đổng Hàn Thanh.
“Vé máy bay đã đặt xong chưa vậy?” Anh nhìn vào phần một của Tô Tư mỉm cười rồi hỏi người trợ lý.
Người trợ lý gật đầu: “máy bay tám giờ sáng ngày mai, bay thẳng về Hải Thành.”
“Ừm!”
Người trợ lý lại đột nhiên hỏi: “thiếu gia, còn một việc nữa tôi cảm thấy rất đáng ngờ.”
“Việc gì?”
“Thời gian trước khi tôi điều tra tư liệu về việc lưu động tài chính cá nhân của Bắc Minh Dục, phát hiện cứ cách
một khoảng thời gian thì anh ta lại chuyển một số tiêng lên tới trăm vạn cho một cá nhân, lần theo tài khoản cá nhân của người đó thì phát hiện
đó là một bác sĩ của một phòng khám tư nhân, có điều sau đó không biết
tại sao, vị bác sĩ này hình như có chuyện gì đó với Bắc Minh Dục rồi,
tới nay thì chạy chốn sang Pháp, sáng nay, tôi hình như đã nhìn thấy anh ta ở Pháp.”
“Bác sĩ?” Đổng Hàn Thanh nheo mày suy nghĩ: “Trước 8 giờ sáng mai có thể tìm ra người không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
*
Cứ cách một ngày, bác sĩ lại giúp Lương
Nặc thay thuốc một lần, đồng thời kiểm tra vết thương xem đang hồi phục
đến đâu, lúc mới đầu cô cảm thấy rất đau nhưng dần dần cũng quen rồi.
Bắc Minh Dục ngày nào cũng đến thăm cô cả nửa ngày, tối đến cũng luôn ở bệnh viện với cô.
Lương Nặc đuổi anh: “Bệnh viện điều kiện không tốt, em thực sự không sao, anh về đi, đừng có lúc nào rảnh cũng ở đây hết.”
“Em không muốn anh tới thăm em?”
Bắc Minh Dục đặt hoa qua vừa mua đặt ở chiếc tủ nhỏ trên đầu giường nói với cô.
“Em chỉ sợ anh nghỉ ngơi không tốt.” Lương Nặc bĩu môi: “Cứ chạy đi chạy lại mấy nơi, cơ thể có ăn vào cũng không hấp thụ được.”
“Thế thì em nhanh nhanh ra viện đi!” Bắc
Minh Dục ngồi xuống cạnh giường, cầm một quả táo gọt vỏ giúp cô: “Nói
thật lòng, anh chưa bao giờ phục vụ người khác, em đừng có mà không biết điều nhé!”
“Hức, câu này trước đây em nói anh rồi còn gì!”
Y tá được mời đặc biệt chăm sóc Lương Nặc mang nước nóng tới, nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của hai người, không
nhịn được mà thốt lên: “Anh chị tình cảm mặn nồng quá, con trai và con
dâu tôi cãi nhau liên tục, mỗi lần cãi nhau là nhà lại loạn hết cả lên.”
Bắc Minh Dục nhướn mày không nói gì,
Lương Nặc thì đẩy anh: “ Không có đâu cô à, đấy là cô không nhìn thấy
anh ấy lúc cáu đấy, còn sợ hơn cả lúc trời sắp sập ấy chứ!”
“Ngón tay của em đỡ nhiều chưa?” Bắc Minh Dục đột nhiên xoa xoa đầu cô, nói lạnh lùng: “Lại còn biết nói xấu anh rồi đấy?”
Lương Nặc cười khúc khích, tuy ngón tay
vẫn còn rất đau nhưng không có sự ngăn cấm của BẮc Minh phu nhân, tâm
trạng cô thực sự rất tốt.
Tới thời gian đổi thuốc, bác sĩ sau khi kiểm tra đã nói tình trạng hồi phục khá nhanh.
Miệng vết thương đang liền vào với nhau,
nhìn như con rết con cuốn vòng quanh ngón tay cô, Lương Nặc cau mày, cảm thấy thế này trông thật xấu xí, Bắc Minh Dục thì cứ tưởng cô đang bị
đau, liền nói với bác sĩ: “Anh có biết thay thuốc không thế hả? Nhẹ tí
không được à?”
Bác sĩ bị dọa cho sợ hãi, cuốn gạc rơi cả xuống đất mà lăn tròn đi rõ xa.
Lương Nặc kéo tay áo Bắc Minh Dục: “Anh đừng có nóng, em không thấy đau.”
Thực tế thì chỉ có phần ngón tay dưới là
có cảm giác, còn nửa trên vừa mới liền vào không lâu nên chưa có cảm
giác gì, cô cảm thấy như kiểu đang gắn một cây gậy vậy, một tí đau cũng
không thấy.
“Có thật không đau không?”
“Thật!” Lương Nặc lắc lắc bàn tay trước mặt anh chứng minh rằng đã đỡ nhiều.
Bắc Minh Dục mím môi không nói thêm
gì,nói thực lòng, cái hôm mà anh nhìn thấy cô quỳ dưới sàn nhà, máu bê
bết xung quanh, khi đó tim anh như ngừng đập vậy, anh rất sợ sẽ để lại
hậu quả gì đó không lành.
Buổi tối Lương Nặc sợ anh nghỉ ngơi không thoải mái liền cương quyết đuổi anh ra khỏi bệnh viện.
Bắc Minh Dục có chút không vui khi cô làm vậy nhưng nhìn bàn tay cô cũng đã đỡ nhiều, anh xị mặt rời đi, sau khi
trở về ngự cảnh viên, anh thấy có chút gì đó bồn chồn không yên, lập tức lại đi tới tập đoàn.
Thư ký Tôn cũng cùng anh đi tới tập đoàn, trên đường đi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thiếu gia, anh phải chuẩn bị tâm lý.”
Thư ký Tôn đột nhiên sợ sệt như sắp ném một quả bom tấn vậy: “Trước đây
chú Trương cho tên bác sĩ của một phòng khán tư khoản tiền để hắn ta
biến ra nước ngoài, kết quả gần đây tên bác sĩ chó đó không bỏ được thói quen ăn Cu*t, ở nước ngoài hắn ta lại đánh bạc và nợ một khoản tiền,
đương nhiên hắn ta theo thói quen sẽ tìm đến chú Trương đòi tiền, nhưng
nay chú Trương đã phản bội thiếu gia mà đi theo phu nhân, vì vậy sự việc này ông ta không quản thêm nữa....”
“Thế tên bác sĩ đó bây giờ ở đâu?”
“Không rõ tung tích!” Thư ký Tôn liếc
nhìn tâm trạng rối bời trên khuôn mặt Bắc Minh Dục, đột nhiên nói: “Hơn
nữa, tôi được biết, tên bác sĩ này rất có khả năng là có đoạn video
trước đây ở phòng khám tư đó....”
Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên sầm lại: “Tìm, nhất định phải tìm cho bằng đượng đoạn băng video đó.”
Từ ngày hôm đó trở đi, Bắc Minh Dục không hề về lại biệt thự Bắc Minh gia nữa, Bắc Minh phu nhân goi điện tới
thúc giục hết lần này tới lần khác nhưng anh luôn có những cái cớ hợp lú để không về, về sau, đến điện thoại anh cũng không thèm nhận nữa mà
giao cho thư ký Tôn.
Thư ký Tôn ngày nào cũng phải nghe cái giọng the thé của Bắc Minh phu nhân, cảm thấy màng nhĩ như sắp thủng ra rồi.
Một hôm, thư ký Tôn vừa cúp điện thoại
của Bắc Minh phu nhân liền quay ra nhìn Bắc Minh Dục với vẻ mặt khó coi
hơn bao giờ hết: “Thiếu gia, lần sau anh có thể tự nhận điện thoại của
phu nhân không? Tôi cứ lừa phu nhân mãi thế này tổn thọ mất.”
“Không thể!” Bắc Minh Dục không khách sáo gì mà cắt lời thư ký Tôn: “Giúp tôi đi đặt một chiếc điện thoại.”
“Điện thoại?”
Thư ký Tôn đơ người ra không hiểu: “Điện thoại của thiếu gia chẳng phải vẫn đang dùng tốt đấy thôi?”
“Tới lúc đó anh sẽ biết.” Bắc Minh Dục liếc nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lương Nặc ở thêm trong viện vài ngày nữa, dưới sự chăm sóc đặc biệt của bác sĩ cùng với hiệu quả của việc dùng
thuốc, cô hồi phục vô cùng nhanh chóng, lại thêm với việc chỉ còn cách
ngày Tết có ba hôm, vì vậy cô quyết định sớm xuất viện.
Bắc Minh Dục muốn tới đón cô nhưng Lương Vân sớm hơn anh một bước, đã đến đưa Lương Nặc về Lương gia.
“Không phải mẹ nói con đâu, nhưng vì một
thằng đàn ông mà làm mình thành ra như thế này có đáng không?” tại phòng khách của Lương gia, Lương phu nhân đang sa sả dạy bảo giáo huấn cô:
“Xem xem sắp tết rồi, mấy ngày này cô ở yên đấy cho tôi.”
Lương Vân cũng thêm vào: “Hôm nay là chặt tay, ngày mai là chặt đầu, cái mụ già yêu quái của Bắc Minh gia đó cũng không chết sớm đi, Nặc Nặc, em nghe lời chị, chia tay Bắc Minh Dục đi
cho xong.”
Lương Nặc vừa nghe thấy thế liền phản
ứng: “Không được.” Nói xong cô ôm lấy cánh tay Lương Vân, giải thích:
“Em biết cả nhà đều là vì muốn tốt cho em, thế nhưng đây cũng là sự lựa
chọn của riêng em, chỉ cần em trả lại chiếc nhẫn đó cho phu nhân, bà ta
đã nói rồi, sẽ không ngăn cấm bọn em ở bên nhau nữa, tuy là đau một chút nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc, thật đấy!”