“Điều kiện cuối cùng, quá tam ba bận, nếu anh bắt buộc muốn
cá chết lưới rách thì tôi cũng chẳng còn có cách nào khác, chỉ là quên mất nhắc
lại với anh rằng, vợ anh đang mang thai đấy.”
Hơi thở của Diệp Thành Minh có phần rối loạn, Lương Nặc có
thể cảm nhận thấy rõ ràng.
“Được, điều kiện cuối cùng.” Diệp Thành Minh bình tĩnh trở lại
rất nhanh, hắn ta nói với Bắc Minh Dục: “Ủy Ban kiểm tra kỷ luật điều tra làm
tôi rất đau đầu, mà thủ phạm lại chính là anh, vì vậy, bây giờ anh lập tức quỳ
xuống dập đầu ba cái, sao nào, làm thế cũng không tổn thất gì chứ?”
Mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh Trầm Duệ đột nhiên trợn trừng mắt
thể hiện rõ sự phẫn nộ, dường như muốn xông lên đập chết hắn luôn vậy, người của
Diệp Thành Minh cũng không tỏ ra kém cạnh.
Hai bên căng thẳng cực độ.
Lúc này, Diệp Thành Minh lấy tay ra hiệu, đột nhiên có người
cầm tới một cuộn dây thừng to bằng ngón tay cái, chúng buộc vào người Lương Nặc,
còn chưa buộc xong, Trầm Duệ bèn mở miệng: “Lùi xuống!”
Đám vệ sĩ dường như trung thành muốn bảo vệ chủ nhân, đều
không chịu lui xuống.
Trầm Duệ lại gằn giọng nói: “Lui xuống!”
Đám vệ sĩ chỉ có thể lùi lại, lúc này, đột nhiên điện thoại
của một tên vệ sĩ rung lên, hắn ấn vào nút tắt máy, sau đó làm kí hiệu tay ra
hiệu cho Trầm Duệ.
Trầm Duệ nhếch mép cười, Diệp Thành Minh trong lòng thấy có
dự cảm chẳng lành, Trầm Duệ tối nay đúng là nhún nhường hơn so với bình thường.
“Diệp tiên sinh, chắc là anh cũng không phải là người rất hiểu
tôi đâu?”
“Là thế nào?” Diệp Thành Minh hỏi.
“Tôi khá thích người khác đối với mình thế nào thì mình sẽ đối
xử lại như thế.”
Anh xoa hai tay vào nhau, nói chậm rãi: “Có hứng thú thì bảo
trợ lý của anh đừng có chăm chăm chỉ quan tâm tới việc tôi đã bán cổ phần của
Giang Nam hay chưa mà đi quan tâm cả tin tức về Diệp tiên sinh anh đi.”
Diệp Thành Minh đột nhiên trợn mắt tức giận, hốt hoảng bảo vệ
sĩ kiểm tra xem có tin tức gì mới.
Chỉ một phút sau, hắn ta ngạc nhiên nói: “Sao....sao lại có
thể như vậy? Lý đạo trưởng...sao lại là do tôi giết?!” hắn ta lại tỏ ra kiên định:
“Là anh? Là anh giết chết Lý đạo trưởng sau đó vu khống cho tôi!”
Trong lòng Lương Nặc thấy hết sức lo lắng, cô tò mò không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thư ký Tôn đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: “Lẽ nào Lý đạo trưởng
bị người ta mưu sát rồi?”
Lương Nặc cắn chặt môi không nói gì.
“Tôi không bao giờ làm những chuyện phạm pháp như thế!” Trầm
Duệ lắc đầu nói lạnh nhạt, sau đó tiếp tục: “Có điều cảnh sát tìm thấy dấu vân
tay của anh trên hung khí, còn có người nói rằng tận mắt nhìn thấy anh ở hiện
trường, điều chứng minh anh không ở hiện trường lại là kế hoạch bắt cóc Lương Nặc,
cứ thế này thì anh có chạy cũng không thoát đúng không?”
Diệp Thành Minh đột nhiên há hốc mồm trừng mắt nhìn nhìn Trầm
Duệ: “Đây đều là mày làm hết! Mày cố ý hẹn Lương Nặc, cố ý để tao bắt cóc cô
ta....trước sau kiểu gì thì vẫn ngồi tù, để tao không thể dùng hành vi bắt cóc
để chứng minh mình không ở hiện trường....là mày! Đều là mày dựng lên hết! Lý đạo
trưởng nhất định cũng là mày hại chết!”
Hơi thở Diệp Thành Minh loạn nhịp, ý thức có phần mất tự chủ,
Lương Nặc cũng tròn xoe mắt.
Vốn dĩ, cô còn rất tò mò muốn biết tại sao Trầm Duệ lại đột
nhiên hẹn gặp cô?
Tôi cũng chẳng phải là người có thể tiên đoán được tương
lai, ai mà biết được anh sẽ bắt cóc Lương Nặc, lại còn thử ra điều kiện cho tôi
cản trở công lý?
Trầm Duệ một mặt thu hút sự chú ý của anh ta, một mặt đưa
tay ra phía sau lưng, ra hiệu đếm số, khi tay anh giơ tới số ba, đám vệ sĩ của
anh đồng loạt xông lên bắt đầu cuộc chiến với thuộc hạ của Diệp Thành Minh.
Trầm Duệ tranh thủ lúc hoảng loạn xông lên cứu Lương Nặc,
khi vừa tiến lại gần đột nhiên thấy Lương Nặc trợn mắt chỉ tay về phía sau kêu
lên: “Cẩn thận!”
Một giây sau, Lương Nặc đột nhiên đẩy anh ra, Diệp Thành
Minh xông lên đè lên người cô, vì tường lan can không phải rất cao, cả hai đều
phi ra hướng không trung.
“Lương Nặc!”
Trầm Duệ hét lên sợ hãi, khi anh xông lên đã kịp nắm lấy
cánh tay của Lương Nặc, cả người Lương Nặc áp sát vào thành tường của tòa nhà.
Diệp Thành Minh lúc này bị trượt xuống phía dưới cơ thể
Lương Nặc, hắn ta sống chết bám lấy hai chân cô.
Lương Nặc nói run lên: “Đừng bỏ tay ra....đừng bỏ tay ra,
tôi vẫn chưa muốn chết!”
Diệp Thành Minh cũng không muốn chết, sống chết bám chặt lấy
Lương Nặc.
Vệ sĩ của Trầm Duệ và Diệp Thành Minh đánh nhau điên loạn,
không biết trong đám vệ sĩ đó là tên nào đột nhiên hét lên: “Diệp tiên sinh,
phu nhân sảy thai rồi!!”
Bốp!
Tên vệ sĩ đó vừa dứt lời liền bị đánh ngất đi, nhưng đã
không kịp rồi, Diệp Thành Minh đã nghe thấy câu nói đó. Hắn ta giống như phát
điên lên, điên loạn bám vào người Lương Nặc để leo lên.
Trầm Duệ! Cái đồ chó chết nhà mày! Tao phải giết chết
mày....
“Bỏ tay ra....” Lương Nặc cố vùng vẫy hai chân, hét lớn với
Diệp Thành Minh: “Anh làm thế này là cả hai sẽ đều chết đấy, đừng có kéo nữa!”
Sức kéo của hai người từ hai đầu làm cho chân tay Lương Nặc
nhũn hết ra.
Bàn tay nhỏ bé của cô lại trượt ra khỏi bàn tay của Trầm Duệ
thêm một phân nữa, Lương Nặc vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, cô nhìn Trầm Duệ với
ánh mắt tuyệt vọng, cố gắng bình bĩnh lại: “Anh nói cho em biết, anh có phải là
anh ấy không?”
Trầm Duệ không trả lời, mà nói: “Tôi đếm từ một đến ba, cùng
dùng lực để kéo hai người lên nhé!”
“Anh nói cho em biết!” Lương Nặc cố tình nới lỏng tay ra,
nhìn chằm chằm anh: “Bây giờ em chỉ cần một câu nói thật, có phải là anh
không?”
Người Trầm Duệ cũng nghiêng xuống dưới thêm vài phần, nói cố:
“Đúng, anh chính là anh ấy! em đừng bỏ tay ra! Con trai của chúng ta còn chưa
tìm về được.....”
“Hóa ra là mày! Hóa ra là mày....” Diệp Thành Minh lắng nghe
mà đã lờ mờ hiểu được đoạn hội thoại của hai người, cả người hắn run lên: “Tao
biết mày nhất định sẽ trở về mà, thế nhưng con tao, nó vô tội....”
Bắc Minh Dục bảo vệ sĩ đem đồ tới để đẩy tay Diệp Thành Minh
ra, thư ký Tôn lúc này cũng bắt đầu chạy lại nắm lấy tay Lương Nặc kéo lên trên
nhưng trọng lượng cơ thể Diệp Thành Minh vượt tiêu chuẩn nên hai người kéo rất
khó khăn.
“Tin tức Lý đạo trưởng bị anh mưu sát truyền đi, vợ anh
không chịu được sự kích động bất ngờ nên sảy thai, chứ còn trách ai?”
“Lý đạo trưởng không phải do tao giết, là mày trở về báo thù
thì có!”
Sắc mặt Trầm Duệ trở nên khó coi, dây thần kinh trên thái
dương giật đùng đùng: “Thủ đoạn này từng hại tôi một lần, lẽ nào anh còn chưa
nhìn ra người đứng đằng sau là ai muốn loại bỏ hai người à? Thỏ chết thì chó hưởng,
các anh đúng là đồ ngốc!”
Lúc này sắc mặt Diệp Thành Minh cắt không còn giọt máu.
“Hóa ra là như vậy....hóa ra là như vậy....ha ha ha, thế
nhưng cả đời mày cũng sẽ không biết được rốt cuộc là ai muốn mày chết! Bắc Minh
Dục ! kể cả mày chết đi thì sao chứ? mày cứ xác định cả đời này là kẻ thua cuộc
đi! Cái con bé Lương Nặc này mày cũng xác định là cả đời không có được nó!”
Nói xong, hắn đột nhiên rút từ trong túi quần ra một con
dao.
Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên biến đổi, Lương Nặc cũng sợ
tái mặt đi, cố liếc mắt về phía dưới nhìn, đúng lúc đó nhìn thấy cảnh Diệp
Thành Minh đang cầm dao, ngay giây phút đó cô như người mất hồn, không nghĩ được
gì nữa, sau đó điên loạn vùng vẫy đạp chân vào ngực hắn ta.
“A.....”
Vì một tay cầm dao nên Diệp Thành Minh chỉ còn có một tay để
ôm lấy chân Lương Nặc, cô đạp hắn ta như vậy thì chắc chắn là rơi xuống rồi.
Bụp.
Cơ thể hắn ta rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động, Bắc Minh
Dục cùng với thư ký Tôn kịp thời kéo tay Lương Nặc từ dưới lên, cô hướng ánh mắt
nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy một vũng máu và một cơ thể nằm dưới đó không rõ
diện mạo nữa.
“Không sao, mọi chuyện qua rồi.....” Bắc Minh Dục ôm lấy cơ
thể đang run lên bần bật của Lương Nặc, vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Anh ở đây!
Anh trở về rồi, đừng sợ! Anh đã về rồi đây....”
Lời nói của anh vẫn không thể hóa giải được sự sợ hãi và hốt
hoảng của Lương Nặc.
Diệp Thành Minh rơi xuống cũng chỉ vì cú đạp sau cùng đó của
cô, còn Bắc Minh Dục của ngày hôm nay....thay đổi nhiều tới mức làm cho cô cảm
thấy xa lạ hơn trong cả tưởng tượng.
Trước mắt tối sầm lại, Lương Nặc ngất đi, dường như trước
khi hôn mê cô nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát.