Thử gọ rất nhiều lần, cuối cùng thì điện thoại của Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh cũng kết nối được rồi.
“Lý thiếu gia? Bây giờ anh đang ở đâu đấy?” Lương Nặc lo lắng hốt hoảng
nói: “Có gì thì từ từ nói, anh đừng nóng vội, Tiểu Sênh có làm gì chọc
tức anh thì anh cũng đừng tức giận quá....”
“Cô ấy nói với em à?” Lý Tranh Diễn khẽ cười phía đầu dây bên kia.
Lương Nặc hơi đơ người ra, sau đó nói: “Đứa bé....đứa bé có khả năng là con
của Tiểu Sênh, anh đừng làm gì để bản thân sau này phải hối hận.”
“Oh!”
Lý Tranh Diễn trả lời một câu cho có, sau đó lấy cớ bận việc liền cúp điện thoại.
Lương Nặc thậm chí còn chưa kịp nói thêm gì.
“Thiếu gia, mau đi ngăn Lý thiếu gia đi, điện thoại anh ấy gọi được rồi....”
cô lại chỉ có thể đi tìm Bắc Minh Dục, anh vừa mới đi vào từ ban công,
trong tay anh vẫn còn cầm điện thoại, nét mặt anh có chút phức tạp nhìn
Lương Nặc: “Muộn mất rồi.”
“Ý...ý anh là gì?”
“Đứa bé đã
chết rồi!” Bắc Minh Dục nheo mày: “Bọn họ ở vùng ngoại ô, ở đó Lý Tranh
Diễn đã xây hai phần mộ cho con cậu ấy, người của anh khi tới nơi thì
đúng lúc nhìn thấy đứa bé bị vứt xuống đất, thi thể cũng đã được xử lý
rồi.”
Hai chân Lương Nặc như săp khụy xuống: “Em....em xin lỗi Kỷ Sênh, là em đã hại chết con cô ấy!”
“Đó cũng là con của Lý Tranh Diễn.”
Lương Nặc càng thấy buồn hơn: “Cho nên em mới nói quan hệ giữa bọn họ thực sự không bình thường.”
.................
Trong lòng đau xót hồi lâu, Lương Nặc thử gọi điện cho Kỷ Sênh, nhưng ở đầu
dây bên kia người bắt máy là một giọng nói nam giới hoàn toàn xa lạ.
“Kỷ Sênh đâu?”
“Lương tiểu thư sao?” đối phương dường như vừa nghe tiếng nói đã nhận ra cô,
hắn nói luôn: “Thiếu gia có dặn dò, sau này điện thoại của cô sẽ không
nhận, xin lỗi, sau này xin cô đừng gọi điện thoại tới đây nữa.”
Nói xong, đối phương cúp luôn máy không cho Lương Nặc kịp có phản ứng gì,
Lương Nặc phẫn nộ trợn mắt lên, hùng hổ muốn đi tìm Lý Tranh Diễn nói
cho ra nhẽ.
Kỷ Sênh nhất định là đau khổ quá mà ốm rồi.
Nhưng còn chưa kịp đi tìm Lý Tranh Diễn, điện thoại của thư ký Tôn liền gọi
tới, anh thông báo rằng Lương Bác Sinh đã tỉnh lại rồi, Bắc Minh Dục
cũng nói xe đã chuẩn bị rồi, đi tới bệnh viện trước đã, lúc quay về sẽ
đi tới Lý gia.
“Sao Lý thiếu gia lại quá đáng như vậy chứ? Anh ta đã hại chết chính đứa con của mình, bây giờ lại còn muốn giam Kỷ Sênh lại?”
“Cậu ta cũng không biết đó là con của mình.” Bắc Minh Dục nheo mày, biện
minh cho Lý Tranh Diễn: “Hơn nữa, em cũng không hiểu được nội tình trong đó, hai ba câu nói sao có thể hiểu được?”
“Em không hiểu, nhưng giam người khác như thế là không đúng, giết người càng là phạm pháp hơn.”
Bắc Minh Dục cũng không tranh luận thêm với cô, đưa cô tới thẳng bệnh viện.
Thư ký Tôn canh ở cửa phòng bệnh của Lương Bác Sinh không rời nửa bước.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tới rồi!”
“Ừm!”
Hai người đẩy cửa đi vào, cơ thể Lương Bác Sinh vô cùng yếu ớt, nằm trên
giường dường như chỉ có thể chớp chớp hai mắt, nhìn thấy Lương Nặc và
Trầm Duệ, cố gắng muốn ngồi dậy nhưng bất lực trong vô vọng.
“Nặc Nặc....cháu tới rồi?”
“Chú Hai, chú cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi!” Lương Bác Sinh nói, nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt có
chút trầm xuống, một lúc sau mới nói: “Là chú Hai xin lỗi cháu, chú Hai
xin lỗi Lương gia, chú Hai sai rồi....”
“Chú Hai nói đi đâu thế!”
Lương Nặc kéo hai chiếc ghế lại gần, ngồi xuống trước mặt Lương Bác Sinh cạnh giường bệnh.
“Vụ cháy nhà....” ánh mắt Lương Bác Sinh hơi thay đổi, do dự một lúc lại
nói: “Sau khi anh cả chết đi, di chúc cứ treo lơ lửng mà không được
quyết, vốn dĩ chú muốn bắt cóc cháu để ép chị dâu giao cổ phần cho chú,
nhưng liền bị tiên sinh bên cạnh cháu đây ngăn lại, sau đó, liền xuất
hiện một kẻ bí hiểm, nói rằng có thể giúp chú cướp lấy tài sản, điều
kiện duy nhất chính là...đuổi cháu ra khỏi Hải Thành, mãi mãi không được trở lại.”
“Vì vậy, chú đã tranh thủ cơ hội để công bố thân thế của cháu?”
“Đúng, bản báo cáo kết quả đó cũng không phải tìm thấy ở thư phòng của anh cả, mà là kẻ thần bí đó đã đưa cho chú.” Lương Bác Sinh thở dài một tiếng:
“Cũng trách chú tham lam, bản báo cáo đó được lấy ra từ một phòng nghiên cứu gen sinh vật ở Hải Thành, chú lần theo đó để tìm ra được người làm
bản báo cáo đó.....”
“Bác sĩ kiểm tra phòng bệnh.”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một bác sĩ và hai y tá đi cùng phía sau bước vào, Lương Nặc và Bắc Minh Dục đương nhiên nhường chỗ cho bác sĩ.
Y tá làm những kiểm tra thường ngày, đưa cho Lương Bác Sinh nhiệt kế để
ông ta đo nhiệt độ trong người, lại hỏi thêm vài câu liên quan đến vấn
đề sức khỏe, có thấy chỗ nào đau hoặc không thoải mái không.
Sau vài phút, bác sĩ lại đánh dấu tích vào bảng biểu trực ban, sau đó liền rời đi.
Lương Nặc lại tiếp tục ngồi xuống trước mặt ông ta, nói: “Ai bảo anh ta làm báo cáo?”
“Là.....”
Tay Lương Bác Sinh đột nhiên co giật, miệng cũng không ngừng sùi bọt trắng, mắt trợn trừng lên trắng dã – là những dấu hiệu của bệnh động kinh.
“Chú Hai!”
“Y tá vừa nãy!” Bắc Minh Dục kêu lên, nói với thư ký Tôn: “Anh đi gọi bác sĩ, tôi đi tìm y tá vừa nãy.”
“Nặc....Nặc....” Lương Bác Sinh cố cầm lấy tay cô, run lên để nói gì đó: “Chú sai rồi...cứu...cứu chú....Đổng....”
Còn chưa nói hết câu, Lương Bác Sinh đột nhiên trợn trừng mắt, ông ta chết không nhắm mắt.
Lương Nặc mếu mào khóc thút thít.
Tuy nói Lương Bác Sinh là người xấu, tâm địa cũng xấu xa, nhưng khi còn
chưa có tranh chấp về lợi ích, ông ấy cũng là một người tốt, ít nhất là
đối xử tốt với cô.
Thưu ký Tôn còn chưa gọi được bác sĩ chạy tới thì Bắc Minh Dục đã quay về rồi, ánh mắt anh trùng xuống.
“Sao rồi? Bắt được người không?”
“Không!” Bắc Minh Dục lắc đầu: “Biến mất sau phía cầu thang bộ rồi, chắc là sớm đã có sự sắp xếp.”
Lương Nặc cầm lấy tay Lương Bác Sinh, vẫn không ngừng khóc, những người thế
hệ trước của Lương gia bây giờ cũng gần như đã chết hết rồi, gia đình
tan nát người cũng không còn, cái cảm giác này đúng là.....
“Đừng khóc nữa, ông ta cũng coi như là ác giả ác báo.”
“Thế nhưng ông ấy vẫn chưa nói cho em biết kẻ đứng đằng sau là ai? Ai đã bế mất Quai Bảo của em....”
Bắc Minh Dục đang định an ủi cô, đột nhiên mắt anh sáng lên lạnh lùng, nói: “Chết rồi!”
“Sao vậy?”
“Thu dọn hiện trường lập tức rời khỏi đây.” Bắc Minh Dục nhìn chiếc điện
thoại của Lương Bác Sinh để bên cạnh gối, không do dự cầm lấy điện thoại cho vào túi nói: “Lúc trước Lương Bác Sinh vẫn không sao, chúng ta vừa
tới thì ông ta liền trúng độc mà chết, hơn nữa lại chết đúng thời điểm
khi ông ta để lộ ra thân phận của em.”
Bắc Minh Dục kéo ghế về lại vị trí cũ, kéo tay Lương Nặc rời đi.
Vừa mới rời khỏi phòng bệnh, mấy viên cảnh sát liền đi tới, nói rằng nhận
được tố cáo của một kẻ nặc danh, nói rằng bệnh viện có người mưu sát,
cấp trên phái bọn họ tới điều tra.
Lương Nặc không kìm đượ, hai
mắt vẫn đỏ lên, sống mũi thấy cay cay: “Con người này đúng là nhẫn tâm,
từng bước từng bước một, nếu muộn thêm chút nữa, chắc chắn em sẽ bị cho
là hung thủ giết người....thiếu gia, may mà anh phản ứng kịp thời.”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô nói: “Với cô thể em, ở trong cục cảnh sát chịu
không nổi ba ngày, hắn ta đến việc ra tay cũng tiết kiệm được công sức.”
Lương Nặc bĩu môi nhưng cũng không phản bác lời anh nói.
Sau đó, cô lại đem câu nói cuối cùng của Lương Bác Sinh nói cho Bắc Minh
Dục biết, càng khẳng định hơn đó là người của Đổng gia: “Nhất định là
ông ta, ngoài ông ta ra, em thực sự không nghĩ được ai có thể có được
quyền lực lớn như thế.”
Bắc Minh Dục giả vờ cân nhắc lời cô nói:
“Anh hiểu, nhưng anh vẫn chưa tìm ra được mối liện hệ gì giữa ông ta và
người thân ở Âu Thành, trước mắt thì vẫn chưa có chứng cứ gì để buộc tội ông ta.”
“Vậy làm thế nào?”
“Làm giả!” anh giơ chiếc điện thoại đã tắt máy trên tay lên. Ánh mắt sáng lên sự anh minh.