Khi Bắc Minh Dục về tới căn biệt thự, Bắc Minh phu nhân luôn quỳ trong từ đường cầu phúc, hai mắt đỏ lên, không
biết là do buồn quá hay phẫn nộ quá, hoặc cũng có thể do thức đêm.
“Cô!”
Tuy Bắc Minh phu nhân tuổi đã cao nhưng
quỳ trong từ đường luôn trong tư thế thẳng lưng, vừa nghe thấy tiếng của Bắc Minh Dục, khuôn mặt bà lạnh tanh dập đầu cúi lạy tổ tông.
Nhìn thấy Cô như vậy, Bắc Minh Dục lấy mấy nén nhang trên tay vú Hà đứng cạnh đó, thắp nhang rồi cũng quỳ xuống cúi lạy tổ tiên.
“Sự việc này là do con duy nghĩ không
chín chắn, thực ra khi kiểm tra thì đó chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng con nhìn thấy Cô vui như vậy nên đã không nói ra sự thật, hơn nữa...con và
Lương Nặc đều còn trẻ, chỉ cần cố gắng thì có con sẽ không thành vấn đề, cũng không nhất thời vội vàng làm gì.”
Bắc Minh phu nhân ngẩng đầu lên, chỉ tay
vào các bài vị nói: “Mười năm trước ta từ Vân Thành đưa con về cái nhà
này, ta vất vả, ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con làm thế này để báo đáp ta đấy hả? Nguyện vọng duy nhất của ta đó là con giữ lại dòng
giống cho Bắc Minh gia! Thế nhưng con đã làm gì? Lúc bác sĩ kiểm tra thì con ngăn cản ta, hết lần này tới lần khác lừa ta! Con làm như vậy không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông à? Con làm như vậy có xứng đáng với
mẹ con không?!”
Bắc Minh Dục cúi mặt xuống vẻ hối lỗi: “Khi nào sức khỏe của Nặc Nặc khôi phục, hai chúng con sẽ cố gắng!”
“Không cần nữa!” Bắc Minh phu nhân cười
hắt ra một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước khi đứa con gái rẻ
tiền đó xảy ra chuyện ta đã bảo Lý đạo trưởng rút cho một quẻ, quẻ nói
rằng lần này trải qua sinh diệt, số phận đã thay đổi, nếu hai đứa tiếp
tục ở bên nhau, chỉ làm cho tập đoàn Bắc Minh rơi vào nguy hiểm hơn
thôi! Dù sao thì cũng chưa có con, từ nay về sau, con và cô ta không còn có quan hệ gì nữa, con cũng không được qua lại với cô ta nữa, những gì
ta cho cô ta, từng thứ, tứng thứ ta sẽ lấy lại hết!”
“Hoang đường!” Bắc Minh Dục đứng phắt
dậy, lộ rõ vẻ tức giận kèm một chút khinh bỉ: “Lý đạo trưởng nếu thực sự có cái tài đó thì sao bao nhiêu năm như vậy vẫn chỉ là một tên tiểu đạo sĩ? Cô à! Việc của tập đoàn đều nằm trong tay con, do một tay con điều
hành dự liệu, không có quan hệ gì với một cô gái như Lương Nặc! Con nhất định sẽ không đoạn tuyệt qua lại với cô ấy, ngược lại, nếu cô muốn có
cháu bế thì chỉ có cô ấy – người phụ nữ duy nhất có thể sinh con cho
con.”
“Con đang uy hiếp ta đấy à?” Bắc Minh phu nhân không ngờ có lúc mình cũng thế này, bà ta tức giận, khuôn mặt bừng bừng sát khí: “Ta nuôi con bao nhiêu năm như vậy thế mà lại có ngày con quay ra uy hiếp ta?”
Bắc Minh Dục thở dài một tiếng, rồi ngữ
điệu nhẹ nhàng hơn: “Bao nhiêu năm nay, cô đều nói bệnh của con chỉ có
người phụ nữ thiên mệnh của con mới trị được, cô bắt con cưới vợ con
cũng cưới rồi, cô bảo con tiếp quản tập đoàn Bắc Minh con cũng không từ
chối, bây giờ con chỉ có một yêu cầu duy nhất là muốn cùng với Lương Nặc có một cuộc sống bình yên, Cô, sao Cô không thể ủng hộ con một lần, sao Cô không thể tác thành cho chúng con?”
Bắc Minh phu nhân liếc nhìn anh rồi đột
nhiên cười lớn: “Đứa cháu ta vất vả nuôi dưỡng 10 năm, đến nay chỉ vì
một đứa con gái mà dám cãi lại lời ta? Em gái à! Chị còn mặt mũi nào mà
gặp em dưới suối vàng đây?”
“Cô!!” Bắc Minh Dục nheo mày khó nghĩ:
“Con không có ý làm trái ý Cô, chỉ là nếu Cô nói đúng, hợp lý đương
nhiên con sẽ làm theo, chỉ là bây giờ tập đoàn đang phát triển rất ổn
định, không phải lo lắng gì, hai tháng nay con cũng không còn phát bệnh
nữa, cô xem, không giống với những gì Lý đạo trưởng nói.”
“Được! Nếu con muốn thử một lần lời tiên
đoán của Lý đạo trưởng thì đi thử đi, nhưng nếu một khi ảnh hưởng tới
tập đoàn thì con đừng trách ta không khách khí với Lương Nặc! Nếu con
bắt buộc cứ coi cô ta như báu vật như vậy thì có một ngày ta sẽ làm cho
cô ta chỉ là cỏ rác!”
Bắc Minh phu nhân tức phừng phừng nói,
thế nhưng cơ thể già yếu của bà ta dường như chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể thổi ngã, rõ ràng là bà ta đang miễn cưỡng cố gắng tỏ ra mạnh
mẽ.
Bắc Minh Dục muốn tiến lại gần đỡ bà ta
nhưng bị Bắc Minh phu nhân hất tay đẩy ra: “Vú Hà, dìu ta đi nghỉ....nếu tiếp tục đứng ở từ đường, ta đến mặt mũi đi gặp tổ tông cũng không còn
nữa.....”
Đợi cho Bắc Minh phu nhân đi được một
đoạn rồi anh mới nói lớn với theo sau lưng bà ta: “Cô à! Con sẽ chứng
minh cho cô thấy, mệnh cách của Lương Nặc không hề thay đổi, sinh mệnh
của con, tương lai của tập đoàn Bác Thụy...tất cả đều nằm trong tay
con!”
Buổi chiều, chú Trương đưa Bắc Minh Dục tới bệnh viện.
Tâm trạng Bắc Minh Dục không tốt,trong xe tràn đầy không khí u ám, chú Trương nhìn bộ dạng anh mặc dù có lời muốn nói nhưng cứ đắn đo chần chừ không dám, không biết phải mở miệng như
thế nào mãi cho tới khi gần tới bãi đỗ xe của bệnh viện.
Chiếc xe vừa đỗ xuống, Bắc Minh Dục bước
ra, chú Trương đột nhiên chạy tới trước mặt anh quỳ sụp xuống: “Thiếu
gia, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi!”
“Bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng hơn rồi à?” Bắc Minh Dục từ trước tới nay đều biết con gái chú Trương mắc bệnh máu trắng.
Chú Trương mếu máo nói: “Bác sĩ gọi điện
tới, nói rằng các bộ phận cơ thể nó đều đang suy kiệt nghiêm trọng, các
chức năng thể chất cũng giảm đi rõ rệt, dường như chỉ cần một cơn cảm
cúm cũng có thể lấy đi sinh mạng của nó....thiếu gia, cầu xin cậu hãy
cứu lấy con gái tôi.....”
“Chú Trương, nhưng không có tủy phù hợp, tôi lực bất tòng tâm.”
Sau khi biết chuyện con gái chú Trương bị bệnh máu trắng, anh luôn cho người đi tìm tủy phù hợp, chỉ có điều đã
một thời gian khá dài nhưng không tìm được ai có tủy phù hợp.
“Thiếu gia, thế lực của cậu lớn như vậy,
chỉ cần cậu dùng toàn tâm toàn lực thì nhất định sẽ tìm được người có
tủy tương thích với nó!” Chú Trương lại cúi dập đầu: “Cầu xin cậu, ngày
nào cũng nhìn thấy nó sinh tồn khổ sở như vậy, tôi hận là không thể thay nó chịu đựng những đớn đau đó.....”
Bắc Minh Dục cảm thấy bất lực mà buồn bực, anh kéo kéo chiếc ca vat: “Chú Trương à, tôi không phải vạn năng.”
Chú Trương thất vọng đơ người quỳ như
người đã chết, cứ như vậy một lúc lâu không nói gì, lẽ nào chú phải tận
mắt chứng kiến con gái mình chết mà không có cách nào cứu được?
*
Ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một thời
gian, sức khỏe của Lương Nặc cũng dần dần hồi phục, sắc mặt cũng hồng
hào hơn chứ không trắng bệch như lúc trước, cũng có thể nói vài câu đơn
giản.
“Thiếu phu nhân, xem ra cô hồi phục khá nhanh đấy!” Bác sĩ nói.
Lương Nặc khẽ gật gật đầu trả lời: “Cũng may có sự chăm sóc điều trị của bác sĩ.”
Sau sự gào thét khi biết mình mất con,
bác sĩ nói cổ họng cô bị rách nghiêm trọng, nếu không chú ý giữ gìn rất
có khả năng giọng lúc nào cũng khàn khàn, lúc đó Lương Nặc mới ý thức
được, chỉ sợ bản thân sẽ phải mang giọng nói đó cả đời.
Thế nhưng khi nghĩ về đứa con, mắt cô lại ọng nước, buồn rười rượu.
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, cô
ngồi trên giường ngây người quay ra nhìn những lá phong ngoài cửa sổ,
từng chiếc từng chiếc rơi xuống cùng làn gió, một con gió thổi vào
phòng, cô cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên, hai vai nặng trĩu, quay đầu lại
nhìn thì được ai đó khoác lên người một chiếc áo khoác.
Bắc Minh Dục vuốt vuốt mái tóc cô: “Bác sĩ nói em hồi phục khá nhanh!”
“Vâng.” Lương Nặc hít hít mũi, gật đầu
nói: “Có thể nói chuyện được rồi, chắc chỉ cần vài ngày nữa là có thể
hồi phục giống như ngày trước....Bắc Minh phu nhân....Cô có biết là đứa
trẻ không còn nữa không? ”
Bắc Minh Dục nhìn sâu vào đồng tử mắt cô, cảm thấy có chút tội lỗi.
“Cô đã biết hết rồi!”
“Vậy...Cô không sao chứ?” giọng Lương Nặc trầm đi, cúi xuống nắm chặt lấy chiếc chăn trong vô thức: “Tất cả là
lỗi của tôi. Là do tôi không cẩn thận bảo vệ đứa trẻ, đã phụ lòng mong
ngóng và tin tưởng của phu nhân mấy tháng nay.”
“Là do Thẩm Ưu cô ta muốn đối phó với em, em cũng chỉ là người bị hại thôi, phu nhân hiểu hơn ai hết chuyện này.”
Lương Nặc gượng cười: “Không biết sau này sẽ phải đối mặt thế nào với phu nhân....còn nhớ lúc Cô biết tôi mang
thai....bà ấy đã vui mừng tới cỡ nào.....”
“Tôi đã mua một căn hộ ở bên ngoài, rất
gần với trường đại học của em, sau này em chuyển ra đó ở, không cần lo
lắng sẽ phải đối mặt thế nào với Cô nữa.” Bắc Minh Dục nói nhẹ nhàng
nhưng người nghe vẫn cảm thấy có sự mệnh lệnh trong ngữ khí của anh.
Lương Nặc nghe thấy vậy đột nhiên nhìn anh: “ Làm thế sao được?”