1001 Đêm Tân Hôn

Chương 455: Chương 455: Ý Đồ Xấu




ở một nơi không xa, tất cả cảnh đó được lọt vào mắt một người đang đứng trong một góc khuất, sau đó anh ta lặng lẽ quay mặt đi gọi một cuộc điện thoại, đợi tới khi đối phương bắt máy, anh ta nói ngắn gọn vài câu rồi thu ánh mắt về, lại bám theo hai người....

Lương Nặc bị đưa tới phòng nghỉ ngơi loại VIP của trường đua ngựa.

Khi cô tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đang bị trói trên ghế, nhớ tới việc mình vừa uống ngụm nước mà bị ngất đi, tim cô đập thình thịch.

Đúng lúc đó người đàn ông đi ra từ nhà vệ sinh, cô nói cảnh giác: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại cố ý tiếp cận tôi?”

Người đàn ông giơ bàn tay mình lên ngắm nghía, một bộ dạng và cử chỉ lả lướt ưỡn ẹo khác hẳn với những nét nam tính hắn thể hiện ra trước đây.

“Chi ra mấy trăm tệ để diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà đã làm cho cô tin sái cổ, vậy thì cũng chỉ có thể trách cô ngu thôi! Thật sự không biết cái tên trai bao kia rốt cuộc thích cô ở điểm gì?”

“Trai bao?” Lương Nặc giật mình ngạc nhiên: “Là Tống Thần Mặc, anh chính là người của Tống Thần Mặc!”

“Ha ha, xem ra đầu óc lúc này cũng thông minh ra phết.” Người đàn ông vừa cười vừa nói: “Có điều đáng tiếc, Tống Thần Mặc đã nhắm người đàn ông nào rồi thì kẻ đó khó lòng mà chạy thoát.”

“Anh...các người muốn làm gì tôi?”

Người đàn ông tiến gần lại cô: “Yên tâm, không làm gì cô đâu, chỉ là muốn cô thông dâm mà thôi...tới lúc đó, Tống Thần Mặc sẽ đưa cái tên trai bao kia tới, hắn ta nhìn thấy cô ngủ cùng người khác, xem còn chịu cần tới cô không?”

Lương Nặc vùng vẫy muốn thoát ra, phát hiện tay mình bị trói thòng lọng rồi.

“Tống Thần Mặc ngã ngựa rồi, lẽ nào anh vẫn chưa biết?”

“Ngã ngựa?” giọng nói người đàn ông thay đổi: “Cô nói linh tinh cái gì thế hả?”

“Tôi không nói linh tinh, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là biết!”

Người đàn ông nhìn cô nói với vẻ chắc như đinh đóng cột, nhăm mày lại đi ra một góc gọi điện thoại, Lương Nặc tranh thủ lúc anh ta không để ý để cố gắng gỡ sợ dây thừng đang trói cô ra...

Ngay sau đó, khi người đàn ông gọi điện xong đã đi lại gần Lương Nặc, ánh mắt anh ta u ám.

“Cái tên trai bao đó dám làm cho Tống Thần Mặc ngã ngựa?”

Lương Nặc bình tĩnh lại, hai tay vẫn đang lặng lẽ gỡ sợ dây thừng ra, cô nghếch mặt lên nhìn hắn: “Tống Thần Mặc sẽ không tới đâu, anh thả tôi ra đi!”

“Nằm mơ! Nếu chân của Tống Thần Mặc đã gãy rồi. ha ha... vậy thì ít nhất tôi cũng phải làm cho cô gãy cổ.”

Người đàn ông với tay cầm lấy chiếc cúp vô địch đua ngựa đặt trên chiếc tủ cạnh đó, cười lạnh lùng và tiến gần tới Lương Nặc khi bàn tay anh ta đang định chạm vào cô, Lương Nặc đột nhiên không kìm được cơn tức giận, cô giơ chân lên đạp vào phần dưới cơ thể hắn một cú mạnh hết sức có thể!

“A.....” người đàn ông co rúm người kêu lên, mồ hôi trên trán đổ ra: “Đồ con điếm, dám đã ta....”

Lương Nặc vung chân chạy ra ngoài, vừa chạy tới cửa chưa được mấy bước, tóc cô liền bị người từ phía sau túm lại, không ngừng kéo giật ngược về phía sau.

Lương Nặc kêu lên: “Thả tôi ra, cứu mạng...có ai không, cứu mạng....”

Đặng Vũ sau khi nhận được điện thoại của thủ hạ, nói rằng Lương Nặc bị người ta đưa đi, ông ta hỏi xem Bắc Minh Dục thế nào, sau đó vội vàng bảo trợ lý chuẩn bị xe đưa ông ta tới trường đua ngựa.

Ông ta vừa đi tới phòng mà thuộc hạ thông báo rằng Lương Nặc bị nhốt vào đó, liền nhìn thấy Lương Nặc bị một người đàn ông mặc quần áo hoa lá cành lôi tóc xềnh xệch và bên trong.

Cơn tức giận trào dâng lên.

“Dừng tay!” Đặng Vũ vội vàng xông lên: “Anh đang làm cái gì đấy hả?”

Lương Nặc cảm giác như da đầu sắp bong ra rồi, nhìn thấy Đặng Vũ hai mắt cô sáng lên: “Chú Đặng cứu cháu với....”

Người đàn ông dừng tay không lôi cô nữa, anh ta nhìn Đặng Vũ: “Lão già, ông đừng có mà chen vào việc của người khác.”

Miệng Đặng Vũ khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười khinh bỉ.

............

Bắc Minh Dục đưa Tống Thần Mặc tới phòng y tế và giao cho y tá, sau đó quay trở lại trường đua tìm Lương Nặc.

Nhưng đi khắp một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Lương Nặc đâu, anh có chút bực dọc, nheo mày lại, mãi cho tới khi trợ lý của Đặng Vũ xuất hiện, đi tới bên cạnh anh nói cung kính: “Tam thiếu gia, lão gia nhà chúng tôi mời anh đi tới phòng nghỉ 302.”

Bắc Minh Dục nhướn mày: “Lương Nặc đang ở đó?”

“Lão gia nói anh tới rồi thì sẽ biết.”

Bắc Minh Dục đi tới phòng nghỉ 302, trong phòng anh không chỉ nhìn thấy Đặng Vũ và Lương Nặc đang sợ hãi, còn nhìn thấy người đàn ông đang nằm trong góc tường ngất xỉu đi, mặt mũi sưng đỏ lên.

Lương Nặc vừa nhìn thấy Bắc Minh Dục đã chạy lại, ngã vào lòng anh: “Thiếu gia!”

“Chuyện gì vậy?” Bắc Minh Dục dang hai tay ra ôm lấy cô, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng anh hỏi: “Ai làm đây?”

Đặng Vũ khẽ hắng giọng hai tiếng, nói giọng chỉ trích: “Nếu đã cưới về một cô vợ ngoan hiền thì phải chăm sóc cho cô ấy, cháy đừng tưởng hôm nay cháu tính sổ được với Tống Thần Mặc, nhưng ai mà biết được rằng Tống Thần Mặc không đang tìm cách tính sổ cháu? Nếu không phải ta đến kịp thời, bây giờ cháu nhìn thấy có thể chỉ còn là một thi thể thôi!”

“Tống Thần Mặc?” ánh mắt Bắc Minh Dục trở nên u ám.

Lương Nặc vội vàng nói: “Không nghiêm trọng như thế đâu, chỉ là do Tống Thần Mặc vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn cố ý tìm người để hãm hại em, sau đó để cho anh nhìn thấy và....”

“Cái móng ngựa ban nãy đáng lẽ phải giẫm lên ngực hắn mới phải.” Bắc Minh Dục nghiến răng, lại nói: “Chú Đặng, việc hôm nay, cháu nợ chú một ân tình.”

“Ta tuổi tác lớn rồi, còn quan tâm tới ân tình của cháu à?” cơn tức giận của Đặng Vũ vẫn còn chưa nguôi, lại nói: “Sau này phải cẩn thận một chút, kể cả là đưa nhau đi chơi, bên cạnh cũng không thể không có vệ sĩ! Lập tức gọi điện cho thư ký Tôn đưa vệ sĩ đến.”

“Bọn họ buổi chiều sẽ tới.”

“Ư ư....” người đàn ông đang nằm trong góc đột nhiên tỉnh lại, hắn cựa quậy, Bắc Minh Dục tức giận đi tới bên cạnh hắn đá cho hắn một cú: “Chú Đặng, giao tên này lại cho cháu.”

“Đợi thư ký Tôn tới đã, tới lúc đó cháu tìm ta mà lấy người!” Đặng Vũ từ chối luôn, sau đó nói: “Cháu đừng đứng ở đó nữa, người không chạy mất được đâu, bây giờ hãy đưa Lương Nặc đi kiểm tra vết thương đi hãy.”

Bắc Minh Dục từ từ bình tĩnh trở lại, anh quay ra nhìn Đặng Vũ vẻ không vui lắm.

“Chú Đặng, gần đây hình như chú rất quan tâm tới vợ cháu?”

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt.

Đặng Vũ cũng đơ người ra mất một giây, sau đó mới bật cười: “Cháu nghĩ một người mà sắp bước chân xuống mồ như ta rồi còn muốn tranh phụ nữ với cháu à? Tử Manh không ở bên cạnh ta, ta coi Lương Nặc như còn gái mình mà thương yêu nó, nếu cháu có ghen thì cũng phải tùy đối tượng mà ghen chứ!”

Nói xong, Đặng Vũ đi ra khỏi phòng nghỉ và tiến về phía phòng y tế.

Lương Nặc cũng không nhịn được mà nói: “Chú Đặng không giống với Đỗ Minh Hàn, em có thể cảm nhận được!”

Bắc Minh Dục mím chặt môi lại, đột nhiên bế cô lên đưa cô ra ngoài.

“A....” được bế lên quá bất ngờ, Lương Nặc kêu lên theo phản xạ, Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên má cô, gằn thấp giọng nói: “Nếu ông ấy có ý đồ xấu gì với em, anh cũng sẽ không nhịn được tới bây giờ.”

.............

Trường đua ngựa chỉ có một phòng y tế, việc Tống Thần Mặc bị đưa đến làm cho bác sĩ và y tá của phòng nháo nhào hết cả lên.

Đặc biệt là khi Tống Thần Mặc nghe thấy bác sĩ thông báo rằng chân anh ta bị gãy xương rồi, phải mang nạng và nghỉ ngơi ba tháng, lúc đó anh ta hận không thể phá tan cái phòng y tế này.

“Toàn là một lũ vô dụng! Tôi chỉ là gãy cái chân, chứ có phải vỡ xương bánh chè đâu! Lão Trần, mau chuẩn bị xe đưa tôi tới bệnh viện! Cái phòng y tế rách nát này, khi nào tôi khỏi việc đầu tiên tôi làm đó là phá tan nó đi.”

Từ xa, Đặng Vũ đã ghe thấy tiếng gầm lên của Tống Thần Mặc.

Bắc Minh Dục cũng đang bế Lương Nặc đi tới và đang đắn đo xem có phải đi bệnh viện không thì cũng nghe thấy những lời này, anh nói: “Xem ra anh ta bị thương cũng không nhẹ.”

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi, ở đó thiết bị đầy đủ hơn.”

Lời của Đặng Vũ vừa dứt, chiếc xe lăn của Tống Thần Mặc được đẩy ra từ phòng y tế....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.