101 Lần Trùng Sinh

Chương 32: Chương 32




Editor: Lam

Từ Úy Nhiên còn nói, anh nghiêm túc. Anh vốn không định thổ lộ sớm như thế nhưng mẹ Đường đến khiến cô tránh né anh, làm anh sinh ra cảm giác nguy hiểm. Thế nên anh mới không nhịn được mà tỏ tình.

“Mình đang nằm mơ chăng…” Trên mặt không thể kiềm chế nở nụ cười, lúc này Đường Tâm Duyệt vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng.

Từ Úy Nhiên … con cưng của trời, cao cao tại thượng đến vậy. Anh luôn khiến cô cảm thấy mình và anh khác nhau một trời một vực, cao không thể với tới. Ấy thế mà anh lại nói thích cô.

Trong lòng cô dấy lên cảm xúc phức tạp, có vui sướng, kích động, ngọt ngào… còn có chút không thể tin và hưng phấn sau khi rửa được thù.

Đã từng có lúc, cô đứng bên trong căn biệt thự xa hoa, bó tay bó chân ngẩng đầu nhìn anh đi dọc xuống bậc thang, giống như đang nhìn một vị thần đơn độc hạ xuống phàm trần.

Cô nhìn thấy hình ảnh của mình mặc bộ quần áo tồi tàn trong đôi mắt của người thanh niên dịu dàng ấy, cô bỗng chốc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc xấu hổ thẹn thùng và lúng túng. Cô hận mình có thể không bao giờ đặt chân đến nơi này.

Nhớ lại những gì trải qua trước đây, nó tựa như một thùng nước lạnh ập xuống đầu cô. Ngọn lửa trong lòng lặng lẽ bùng lên trong chốc lát đã bị dập tắt, trong lòng chỉ còn lại sự chán nản không thôi.

“Đáng tiếc phim truyền hình cũng chỉ là phim truyền hình.” Cô nhớ tới mấy năm nay ở Đài Loan có thịnh hành phim truyền hình “Vườn sao băng”. Cô bé lọ lem San Thái và tình yêu kiên định của Đạo Minh Tự khiến mọi người sinh lòng ước ao. Nhưng cô cũng không quên trong tập thứ hai, mẹ của Đạo Tự Minh khinh bỉ và làm nhục San Thái như thế nào, dùng đủ mọi cách ngăn trở tình yêu của họ ra sao.

Có lẽ đối với Từ Úy Nhiên, anh chưa chắc đã tính xa như thế, nhưng đối với Đường Tâm Duyệt, tính cách của cô bị ảnh hưởng rất lớn bởi gia đình, cô khát vọng một tình yêu thủy chung, bên nhau đến trọn đời. Nếu như cô muốn tiến tới với một người, vậy nhất định phải đi lên con đường kết hôn. Hôn nhân của cô cũng cần phải nhận được sự chúc phúc từ hai họ, chứ không phải là tiếng mắng chửi.

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, dù sao anh ấy cũng không cần mình trả lời.” Đường Tâm Duyệt tự giễu nghĩ, cô đi tắm xong liền nằm xuống ngủ.

Buổi tối hôm đó cô nằm mơ. Cô trong giấc mơ là một người con gái đi ra từ sơn thôn nghèo khó, mới tới thành phố lớn huyên náo sầm uất, bó tay bó chân, không biết phải thế nào.

“Là nơi này nhỉ?” Đường Tâm Duyệt 18 tuổi cầm phong thư viết địa chỉ trong tay, cô nhìn hàng rào cao lớn mang phong cách phương Tây, căn biệt thự sang trọng bị cây cối che khuất ánh sáng. Cô vừa thấp thỏm lại bất an xiết chặt túi đồ trong tay.

Đó chỉ là hai hộp thực phẩm bảo vệ sức khỏe nhưng vì đồ quá nặng, dọc đường xách đi làm tay cô đều bị sợi dây siết ra những vệt hồng.

“Roẹt!” Cô đổi sang xách bằng tay kia, kết quả cánh tay như muốn nhũn ra. Mắt thấy đồ sắp rơi xuống đất, cô luống cuống tay chân nhanh chóng đỡ lấy, thật vất vả mới ôm cái hộp đang rơi vào trong lồng ngực. Cô kiểm tra thấy hộp hoàn hảo không bị sức mẻ gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Giá hai hộp thực phẩm bảo vệ sức khỏe này phải hơn 200 đồng. Tiền cô đi làm phần lớn đều gửi về nhà, số tiền này là cô trích ra một ít từ trong tiền sinh hoạt của mình. Nếu như bị hư hại gì đó chắc cô đau lòng chết mất.

“Phải đi vào thật sao…?” Đường Tâm Duyệt đối với nơi vừa nhìn liền biết không giàu thì cũng có địa vị này sinh lòng chùn bước, “Nhưng đến cũng đã đến rồi, huống chi ông cụ chủ tịch hội đồng quản trị còn đối với mình tốt đến vậy.” Cô lại tự xây dựng can đảm trong lòng, dùng hết dũng khí nhấn chuông cửa.

“Đinh đông”

Chuông cửa phát ra âm thanh dễ nghe, Đường Tâm Duyệt vội vàng nhân lúc chờ người tới mở cửa sửa sang lại quần áo.

“Xin hỏi cô là ai?” Không ngờ không có người đi ra, chỉ có màn hình nhỏ trước cửa hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ trung niên mặc đồ người giúp việc.

“Tôi…tôi…” Đường Tâm Duyệt khẩn trương, cô nói chuyện có chút cà lăm, “Xin hỏi… chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Vũ có ở đây không ạ?”

“…Cô là ai?” Cách nói kì quái dẫn tới sự nghi ngờ của người giúp việc.

Đường Tâm Duyệt nuốt một ngụm nước miếng, “Tôi là học sinh từng được ông cụ chủ tịch hội đồng quản trị tài trợ, tôi thi đậu đại học ở nơi này nên đặc biệt muốn đến đây gặp mặt cảm ơn ông.”

Cô vừa dứt lời, cách màn hình cô cũng có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương khinh thường nhìn mình, “Cô vào đi.”

Giọng người giúp việc đó trở nên kiêu căng, bà ta nhấn mở hàng rào tự động, “Cứ đi dọc theo con đường đi về phía trước, đừng có đi sang những chỗ khác đấy.” So với nhắc nhở thì càng nhiều hơn chính là giọng điệu cảnh cáo.

Hàng rào mở ra, màn hình tối sầm, lòng Đường Tâm Duyệt trầm xuống, cô vực dậy tinh thần đi vào bên trong.

Đi dọc theo con đường lót đá, cô đi tới trước cửa biệt thự. Người nữ giúp việc từ bên trong mở cửa ra, bà ta nhìn cô đánh giá, rồi lại đưa tới một đôi giày.

“Cám ơn.” Đường Tâm Duyệt nhận lấy đôi giày thay vào, người giúp việc dẫn cô vào nhà, “Tôi đã thông báo với ông chủ rồi, ông ấy hiện tại còn có việc, cô đợi một lát đi.”

Bà ta dẫn Đường Tâm Duyệt đi vào phòng khách, cũng không nói một câu mời cô ngồi xuống đã đi mất. Đường Tâm Duyệt chưa từng tới nơi như thế này. Biệt thự trang trí xa hoa tinh xảo lại lớn vô cùng, sàn nhà bằng gỗ thiệt bóng loáng, đủ loại bình hoa và tranh sơn dầu nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ lộ rõ trong nhà tài phú vô cùng. Thỉnh thoảng có người giúp việc đi ngang qua đánh giá cô, xì xào bàn tán, “Người này là ai thế?”

“Nghe nói là học sinh ông chủ từng trợ giúp. Công ty xây nhiều trường tiểu học hi vọng như vậy, ai sẽ nhớ trong đó có học sinh nào chứ.”

“Chẳng lẽ lại là tới mượn tiền?”

Cô đứng ở nơi đó nghe bọn họ chỉ chõ xì xào bàn tán, cảm giác giống như mình là tên hề bị người người vây xem.

Đứng hơn nửa giờ, Đường Tâm Duyệt nhìn thấy người giúp việc vừa nãy dẫn cô tiến vào. Cô không nhịn được tìm cớ hỏi thăm bà ta một chút, “Ông chủ đang bận công việc!” Bà ta châm biếm nhìn cô một cái, lên lầu đi truyền đạt lời nói, một hồi đi ra lạnh nhạt bỏ lại một câu, “Ông chủ lớn tuổi, bàn xong công việc đã quên cô còn đang đợi ngài, đã đi nghỉ trưa rồi. Một là cô đợi thêm một tiếng nữa chờ ông chủ tỉnh dậy rồi hãy nói, không thì cô đi đi.”

Đường Tâm Duyệt vừa kinh ngạc lại cảm thấy khuất nhục vô cùng. Ông lão dễ gần trong thư chỉ thoáng cái biến thành khuôn mặt lạnh nhạt trước mắt, cô cắn môi, một giây đồng hồ cũng không muốn nán lại nữa.

Nhớ đến thực phẩm dinh dưỡng mình xách trong tay, cô cố nén nước mắt tràn ra trong hốc mắt, “Đây là một ít thực phẩm dinh dưỡng, nhờ cô chuyển tới tay chủ tịch hội đồng quản trị…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt khinh miệt của người giúp việc đã lướt qua cái túi đựng hộp thực phẩm, bà ta ngắt lời nói, “Vật này cô đem về đi, chủ tịch hội đồng quản trị sẽ không ăn đâu.” Trong lời nói tất cả đều là ý chê bai.

Lòng tự ái của thiếu nữ vừa nhạy cảm lại yếu ớt trong khoảnh khắc ấy bị người khác không chút lưu tình đạp trên mặt đất, Đường Tâm Duyệt tức giận đến phát run, cô nén nước mắt hất cằm châm chọc nói với người giúp việc, “Đây là một chút tâm ý của tôi, có ăn hay không là chuyện của chủ tịch hội đồng quản trị. Bà dựa vào cái gì mà có thể làm chủ không nhận lấy? Cũng không phải là của bà. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người làm có thể làm chủ thay chủ nhân đấy!”

“Cô nói cái gì thế!” Vẻ mặt người giúp việc thoáng cái trở nên hung ác, “Cũng không nhìn lại bộ dạng tồi tàn của mình chút đi!”

“Tôi tồi tàn thì thế nào, bà thì cao quý hơn à!” Đường Tâm Duyệt trả đũa.

“Ồn ào cái gì.” Người giúp việc còn muốn nói gì đó, một giọng nữ mang theo vẻ lười biếng xen vào giữa hai người, nét mặt của bà ta trở nên sợ hãi kính sợ, “Cô cả.”

Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu thấy trên cầu thang uốn lượn có một người phụ nữ đã có chồng mặc quần áo sang trọng duyên dáng lười biếng khua tay với nữ giúp việc, “Tôi xuống đây.” Người phụ nữ ấy từng bước một chậm rãi xuống lầu, bà đã chừng hơn ba mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy cảm giác thành thục, so với minh tinh còn khiến người khác phải chú ý hơn.

Trong khoảng cách gần, một khí thế cường đại ập tới trước mặt, Đường Tâm Duyệt bỗng hối hận vì mới vừa rồi đã tranh cãi với nữ giúp việc chứ không lập tức rời đi.

Người phụ nữ ấy thờ ơ liếc cô một cái, bắt chéo chân ngồi trên ghế salon, tự mình chơi đùa với lớp sơn móng tay trên ngón tay thon dài của mình, “Nghe nói cô là học sinh ba tôi từng tài trợ qua nhỉ? Nói đi, cô tìm tới đây là có chuyện gì?”

Đường Tâm Duyệt đối mặt với bà không có chút lực chống đỡ nào, cô vâng dạ đáp, “Tôi chỉ muốn tới gặp mặt cảm ơn ông cụ chủ tịch hội đồng quản trị thôi. Nếu không nhờ ông, tôi cũng không thể nào đi học thi đậu đại học được.”

Bà như cười như không, “Chỉ vậy sao?” Đuôi mắt bà hẹp dài, một cái liếc nhìn thôi cũng tựa như nhìn thấu được lòng người.

Mặt Đường Tâm Duyệt hơi đỏ lên. Cô xác thực còn có một thỉnh cầu khác – qua lại thư từ với chủ tịch hội đồng quản trị nhiều năm, trong thư đối phương cam kết nếu như cô thi đậu đại học thì sẽ tài trợ học phí cho cô.

Trường học cô đậu là trường số 2, học phí một năm cần 4000 đồng. Đối với nhà họ Đường một năm thu nhập không tới 1000 mà nói thì đây là một khoảng tiền lớn.

Trước lúc có thư thông báo trúng tuyển, Đường Tâm Duyệt đã viết thư hàm súc nhắc nhở đối phương chuyện tài trợ học phí, nhưng thấy đã sắp đi học mà vẫn chưa nhận được thư hồi âm, cô không thể không nhờ người trong thôn giúp đỡ. Cuối cùng người cả thôn ông một đồng tôi năm hào, quyên góp được hơn 2000 đồng, trong nhà lại tìm thân thích mượn thêm 2000, lúc này mới giúp cô có thể thuận lợi nhập học.

Thư gửi đi không nhận được hồi âm, cô không thể không ưỡn mặt đến cửa nhờ giúp đỡ, đồng thời cũng mang theo tâm trạng cảm kích muốn gặp mặt cảm ơn mà đến.

–Nhưng cô lại không nghĩ tới, mình lại bị chế giễu và khuất nhục thế này.

“…Không phải.” Đường Tâm Duyệt sống lưng thẳng tắp, cô gắng gượng nén xuống nước mắt đang ồ ạt dâng lên, giữ lại sự kiêu ngạo không còn dư lại bao nhiêu của mình, cô để thực phẩm dinh dưỡng dựa vào vách tường, “Đây là một chút tâm ý của tôi, muốn ném thì tùy ý. Cáo từ.” Cô thề, cho dù có làm việc mệt đến chết để trả lại tiền cho bà con ở quê hay kiếm học phí cho mình và tiền sinh hoạt thì cô cũng sẽ không nhận thêm một phân tiền tài trợ nào từ đối phương nữa.

Đi chưa được mấy bước, cô nghe được tiếng người phụ nữ lười biếng cất cao giọng vang lên, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai, “Giả bộ làm gì, cái loại học sinh nghèo như cô tôi cũng thấy nhiều rồi. Chỉ là thay đổi thủ đoạn bịp bợm đòi tiền mà thôi…” Bà xoay mặt nói lớn, “Thím Trương, sau này cũng đừng có để con mèo con chó đi vào. Mấy ngày trước có một học sinh đến đây xin tiền, bám riết không tha, bà còn chưa nhớ đủ à?”

“Cô cả, tôi sai rồi!” Thím Trương vâng vâng dạ dạ.

Đường Tâm Duyệt siết chặt quả đấm, cô bước nhanh hơn muốn chạy trốn cách xa khỏi cái nơi khó chịu này.

“Cô…” Lúc này, một giọng nam lành lạnh ưu nhã vang lên, “Đừng như vậy chứ. Cô à xin chờ một chút.” Anh cất giọng nói, cùng lúc đó tăng nhanh bước chân xuống lầu.

Đường Tâm Duyệt quay đầu, thấy đối phương đi về phía cô, người thanh niên cao quý nho nhã vẻ mặt dịu dàng ấm áp, “Cô là học sinh ông nội tôi tài trợ à? Cô tên gì?”

Người ta lễ độ đặt câu hỏi, tương phản với vẻ lạnh lùng không tốt của cô, Đường Tâm Duyệt chỉ có thể thấp giọng nói, “Tôi tên Đường Tâm Duyệt.”

“Đường Tâm Duyệt?” Người nọ có vẻ hơi kinh ngạc lặp lại một lần, anh chợt cười, “Là cô sao.”

Đường Tâm Duyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, đối phương nhìn cô chăm chú, trong con ngươi lộ ra ý cười, “Tôi biết cô.”

Bỗng nhiên, tình cảnh trong mơ có chút thay đổi.

Quán cà phê ngoài trường, hai người ngồi đối diện nhau. Từ Úy Nhiên đặt một phong thư lên bàn đưa cho cô, anh tràn đầy áy náy, “Xin lỗi, nhà chúng tôi hai tháng trước có xuất ngoại một đoạn thời gian. Thư của cô được người làm nhận quên đưa cho ông nội tôi. Ông bây giờ mới nhìn thấy tin chúc mừng cô lên đại học. Đây là cam kết trước kia, chi phí tài trợ cô lên đại học.”

Đường Tâm Duyệt lắc đầu, “Cảm ơn anh và chủ tịch hội đồng quản trị, có điều tôi không cần. Tôi đi làm bên ngoài mặc dù cực khổ một chút nhưng hai năm là có thể trả hết tiền mượn nợ.”

Từ Úy Nhiên khuyên bảo một hồi, cô kiên quyết không nhận — nghĩ đến cô của Từ Úy Nhiên, trong lòng cô nôn mửa một hơi, dù có nói gì cô cũng không chịu nhận thêm ân huệ từ người trong nhà đó nữa.

“Thế thôi vậy, đây là số điện thoại của tôi. Nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi.” Từ Úy Nhiên đưa một tấm danh thiếp qua. Đẳng cấp chức vụ bất ngờ phía trên khiến người khác nhìn mà sợ hãi.

Bỗng nhiên giấc mơ lại thay đổi.

“Từ… xin hỏi có phải là Từ Úy Nhiên ngài Từ không ạ? Tôi là Đường Tâm Duyệt.” Đêm khuya mùa đông trời giá rét, cô đứng trong bốt điện thoại ven đường, rét run lẩy bẩy. Cô buông xuống hết tất cả thể diện và lòng tự ái, vì tiền thuốc men cho mẹ mà cô bất chấp đi tìm Từ Úy Nhiên mượn tiền.

Em trai bất ngờ qua đời, bệnh tim của mẹ đột nhiên bộc phát phải nhập viện, tính mạng mành chỉ treo chuông. Cô gần như sụp đổ, lại không thể không cố sức chống đỡ, cô nhất định phải gánh lấy hết thảy.



Buổi sáng, Đường Tâm Duyệt phát hiện trên gối ướt đẫm một vùng, cô sờ gương mặt còn vương lại nước mắt, “Sao lại nằm mơ thấy chuyện trước kia chứ…”

“Nhưng mà…” Cô mỉm cười như trút được gánh nặng, nhìn cô gái xinh đẹp mà tự tin trong gương, “Chúc mừng mày, Đường Tâm Duyệt, mày rốt cuộc có thể yên tâm kết thúc rồi.”

Cảm ơn lần sống lại này đã cho cô cơ hội thay da đổi thịt, cô đã không còn là Đường Tâm Duyệt hèn mọn yếu nhát đó nữa.Nhưng giấc mộng đã lâu không gặp này tựa như cũng đang ngầm nhắc nhở cô, đến với Từ Úy Nhiên là tuyệt đối không thể.

May mắn mà Từ Úy Nhiên cũng không ép cô trả lời, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Đường Tâm Duyệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thời điểm đối mặt với Từ Úy Nhiên cô càng dè dặt hơn, cô rất sợ sẽ làm ra hành động khiến đối phương hiểu lầm.

Thời gian này đúng lúc công ty truyền tới một tin tức, họ muốn chọn người ra nước ngoài bồi dưỡng.

Đường Tâm Duyệt không chút do dự ghi danh. Đi ra nước ngoài ít nhất phải hai năm, mà công ty quần áo hiện tại Từ Úy Nhiên kinh doanh cũng chỉ là thử tay nghề mà thôi, anh sẽ không đợi ở chỗ này quá lâu.

Chờ cô trở về, anh nhất định đã quay về trụ sở chính của tập đoàn Hoàn Vũ nhậm chức rồi. Hai người có thể sẽ không xuất hiện cùng lúc nữa.

Sau khi nộp tờ ghi danh lên, còn chưa bắt đầu tuyển chọn, Từ Úy Nhiên đã đơn độc đến tìm Đường Tâm Duyệt, “Tại sao em lại xin đi bồi dưỡng vào lúc này?”

Đường Tâm Duyệt biết rõ ý nghĩ của anh, trên mặt cô như không có chuyện gì xảy ra cười nói, “Tôi muốn nâng cao trình độ thiết kế của mình, vừa khéo có một cơ hội sẵn có…”

“Em biết anh đang hỏi chuyện gì mà…” Từ Úy Nhiên cắt lời cô, “Về công, đây đúng là một cơ hội rất tốt. Nhưng về tư…” Ánh mắt anh dịu dàng như viên ngọc đen bình tĩnh nhìn cô, “Nếu như anh nói, anh không muốn em đi thì sao?”

Đường Tâm Duyệt dời ánh mắt, “Hy vọng chủ tịch có thể cho tôi cơ hội này…” Cô lẳng lặng nói, “Tôi muốn nâng cao trình độ thiết kế của mình, tôi muốn thăng chức tăng lương để người nhà trải qua một cuộc sống tốt hơn…”

“Vậy còn em?” Từ Úy Nhiên nói, “Còn hạnh phúc của bản thân em thì sao, em chưa từng suy nghĩ qua à?” Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thành khẩn mà chân thành, một mảnh thâm tình như biển.

Đường Tâm Duyệt mỉm cười, “Có suy nghĩ qua chứ. Hạnh phúc của tôi… Có lẽ chính là tìm một người đàn ông bình thường kết hôn, không cần có tiền, dáng dấp cũng không cần quá đẹp trai, đối xử tốt với tôi, người nhà hai bên có thể chung sống hòa hợp. Thế là đủ rồi.”

Từ Úy Nhiên nghe ra được thâm ý ẩn chứa trong lời nói của cô, cuối cùng anh chỉ có thể thở dài một tiếng, “…Chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình. Anh cũng sẽ giúp em một tay, mong tâm nguyện của em sẽ thành sự thật.” Cho dù bị từ chối khéo thì anh cũng không đánh mất phong độ.

“Cám ơn anh.” Đường Tâm Duyệt chân thành cảm kích. Cô rất vui vì có thể có một người bạn như Từ Úy Nhiên.

Sau khi danh sách bồi dưỡng được công bố, Đường Tâm Duyệt có tên trên bảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.