Trải qua sự kiện bức tranh trên mặt hôm qua, tôi càng thêm giữ vững lập trường của mình, quyết định cho dù thể diện của mình mất hết ( trên thực tế đã mất hết rồi ), cũng nhất định phải theo đuổi bằng được nam sinh lãnh khốc tên Tả Qua kia!
Nhưng thật là đáng tiếc, hôm nay hắn lại có thể không tới đi học. 〒▽〒
Tôi ở trong các sân vận động trong trường học quanh quẩn một hồi, hy vọng có thể tìm được bóng dáng Tả Qua. Đi tới đi lui, tôi đi tới một nơi vô cùng náo nhiệt.
Nơi này có một dãy cửa hàng nhỏ, chủ cửa hàng đều là học sinh của”Tam huyễn vương thành“. Tại nơi mà các cửa hàng vây quang, một tòa nhà màu đỏ đặc biệt chướng mắt, được rất đông học sinh vây quanh.
Chẳng lẽ, đây là “Huyễn Vương Tam giác châu”trong truyền thuyết ? !
Truyền thuyết nói rằng đây là một nơi chuyên bán đấu giả ảnh, khăn mặt, quần áo cùng rất nhiều thứ lặt vặt khác. Bên trong bán đấu giá vật phẩm của chủ nhân chúng, tất cả đều là đồ của 10 vị soái ca nổi tiếng-
(ノ^O^)ノThí dụ như ở Học viện “Tam huyễn vương thành” có Tả Qua, Lý Hiến Trạch, Doãn Lạc, Trong học viện “William cổ bảo” có Y Lưu Xuyên, Y Lưu Ảnh, Doãn Địch; lại nói thí dụ như trong học viện”Thập Tam gia tộc” ở Tử Kinh có bảy vị thiếu gia, Trong học viện”HellShow” có Lam Tử Dương, Sở Viêm, còn cả Phỉ Á nữa. . . . . . Tóm lại tất cả đều nằm trong tốp 200 trăm nhân vật phong vân trong”Huyễn tiểu tử phong hành bảng”!( Đều là nhân vật trong truyện của tác giả này)
Mà “Huyễn Vương Tam giác châu” của “Tam huyễn vương thành”, chuyên môn bán buôn thứ đồ gì đó mà các học sinh sưu tập, mỗi ngày sau khi tan học đều đến nơi này bán đấu giá. Thời điểm cửa trường”Tam huyễn vương thành” mở ra, học sinh trường khác cũng có thể tiến vào.
Hơ. . . . . . Là bán đấu giá cái gì vậy? Bên kia thoạt nhìn rất náo loạn nha!
Con sâu tò mò trong lòng tôi đang rục rịch, chân cũng không tự giác càng chạy càng gần nơi đó.
*^_^* oa Kaka! Nếu có thể mua được ảnh của Doãn Lạc hoặc là khăn mặt đã dùng qua thì thật hạnh phúc !
Không biết vì sao, từ nhỏ cảm tình của Doãn Lạc và tôi rất tốt, sau mười tuổi năm ấy đột nhiên rời xa tôi, hơn nữa tính cách cũng thay đổi.
Rốt cuộc năm 10 tuổi, đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy? Nhưng mặc kệ tôi cố gắng hồi tưởng như thế nào, trong đầu vẫn trống rỗng.
Đúng vậy, tất cả trí nhớ năm 10 tuổi, tôi đều đã quên hết .
Aizz! Tôi thở dài, sửa lại mái tóc bù xù, từ trong đám người nhìn ngó xung quanh .
“Chen cái gì mà chen! Nơi này là nơi bán đấu giá vật phẩm của con trai, thân là đàn ông thì đừng lại gần, ưu tiên cho phụ nữ đi!”Một giọng nữ tục tằng xuyên qua loa vang lên.
Sau đó một đám nam sinh mặc áo ba-đờ-xuy màu vàng nhạt, trên cánh tay đính phù hiệu màu đỏ, xúm lại phía này, túm đầu túm cổ các nam sinh trong này ném hết ra ngoài.
Giọng nữ tục tằng tiếp tục bang lên: “Xếp hàng xếp hàng! Tất cả đều xếp hàng! Đứng ở phía sau đường ranh giới màu vàng đi! Mấy người đằng kia nữa, ngàn dặm xa xôi tới nơi này, một chút quy củ cũng không biết!”
Các nữ sinh không có biện pháp, tất cả đều bĩu môi, mất hứng đứng sau đường ranh màu vàng - cũng chính là phía sau tôi!
Trời ạ, thì ra tôi vừa đứng ở phía trước đường ranh màu vàng, vì thế liền may mắn trở thành người đứng đầu hàng ngũ! \(*^▽^*)ノ( Phúc này có khi lại là họa)
“OK! Kế tiếp tiến vào, lần này vật phẩm trân quý được đấu giá là áo khoác vận động màu lam của Tả Qua thiếu gia !”
Không đợi tôi kịp quyết định muốn hay không, đám nam sinh đeo phù hiệu đỏ kia liền thô lỗ đẩy tôi vào nhà bạt!
Tôi nghiêng ngả lảo đảo vào trong, thấy chính giữa phòng hé ra một cái bàn hình chữ nhật, trước bàn ngồi một cô gái có diện mạo vừa trung tính vừa cường tráng ( nói trắng ra là bộ dạng rất giống nam sinh + nữ sinh! -_-#).
“Nữ sinh Cường tráng “Chỉ vào cái ghế trước bàn: “Ngồi đi!”
Tôi nhanh chóng cúi đầu ngồi xuống, không dám chậm trễ.
“Quy định đấu giá của chúng tôi cô có biết không? Mặc kệ cô có biết hay không tôi đều phải giải thích cho cô một lần.””nữ sinh Cường tráng “Lắc lắc hộp trúc trong tay, “Trong này có một trăm cái thẻ, giá trị bên trong không giống nhau! Nếu gặp may mắn có lẽ cô chỉ cần một nguyên thôi cũng đủ mua bộ quần áo này, nhưng nếu vận khí của cô không tốt, có lẽ sẽ phải mua với giá mười vạn! Cô có giác ngộ chưa?”
Tôi trừng mắt: “Cái gì. . . . . . Cái gì? Tôi. . . . . .”
Tôi vừa định nói kỳ thật tôi chỉ tới giúp vui, cũng không tính lấy được cái gì, kết quả” nữ sinh Cường tráng” chặn họng tôi: “Đã có dũng khí vào nhà bạt, vậy không thể đổi ý, rút thăm đi!”
Tôi đau khổ muốn chạy trốn, nhưng nhìn vào khí lực của nữ sinh kia. . . . . .
“Nhanh chút!”” nữ sinh Cường tráng”dựng lông mày lên, bộ dạng hung thần kia giống hệt ông thần treo trên cửa một đợt tết đến.
Tôi cắn chặt môi dưới, rốt cục vẫn run run thọc tay vào rút ra một ống-
5 nguyên!( Cũng may đấy, nhưng ko biết chừng)
HOHO, thật vui a! Lại có thể là 5 nguyên! Xem vận khí hôm nay của tôi thật sự không tệ. p^O^q
“Cường tráng nữ sinh” giật giật khóe mắt. Trừng mắt nhìn tôi, sau đó cầm cái áo khoác quý giá kia lên hôn một cái, lúc này mới cực không tình nguyện, lấy tốc độ sên bò còn thua đưa áo khoác cho tôi .
Tôi tiếp nhận áo khoác, phi thường sảng khoái cho tiền, lúc đứng dậy sắp đi -
Giọng nói như sấm của”Nữ sinh Cường tráng “ từ phía sau bay tới: “Chờ một chút. . . . . .”
Cô. . . . . . Cô ta đổi ý phải không? !
Tôi ôm chặt áo khoác, thong thả quay đầu lại -
Chỉ thấy”nữ sinh Cường tráng”Chỉ vào mông tôi, mặt đầy hắc tuyến nói: “Cô hôm nay tới - dì cả mẹ(* kinh nguyệt) - sao?”
Tôi hoảng sợ quay đầu nhìn về phía mông, hai má lập tức đỏ. Không đợi đầu óc rõ ràng, tôi liền trực tiếp lấy áo khoác kia che mông, sau đó vòng 2 ống tay áo qua hôngt! Xong xuôi!
Lúc này, “ nữ sinh Cường tráng”run run chỉ vào tôi: “Cô, cô, cô. . . . . Lại có thể để thánh vật cao quý như vậy lên mông, cô. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”Cô ta hết hơi, bắt đầu liều mạng ho khan.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi thực xin lỗi. . . . . .”Tôi vừa gật đầu vừa nói, vừa chạy ra khỏi nhà bạt.
Sự xuất hiện của tôi trong đám người khơi dậy sóng to gió lớn!
Các nữ sinh ngàn dặm xa xôi tụ tập ở chỗ này chờ bán đấu giá, tất cả đều vì áo khoác của Tả Qua mà đến. Chẳng những tôi đã đoạt nó đi, đáng xấu hổ hơn tôi lại buộc nó lên mông!
Đang lúc tôi rụt cổ, chuẩn bị nhận công kích của vạn người, một giọng nói so với băng ngàn năm vang lên: “Kẻ trộm dép chết tiệt! Lại có thể thừa dịp tôi không chú ý trộm áo khoác của tôi đi, cô muốn chết sao!”
( ̄ _  ̄)
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt tràn ngập lửa nóng.
“Không, không phải trộm . . . . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . . . Đây là hiểu lầm. . . . . .”Tôi khẩn trương nói không ra lời.
“Dài dòng!”Tả Qua nheo mắt, quăng một bàn tay về phía tôi, “Trả lại cho tôi!”
Tôi sợ hãi lui ra phía sau hai bước: “Thực xin lỗi. . . . . . Áo khoác không thể trả lại cho anh. . . . . .”
Oa oa oa! Bất đắc dĩ a! Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy! Nơi này nhiều người như vậy, muốn tôi trả áo khoác cho hắn trước mặt nhiều người như vậy, trên cái mông của tôi . . . . . .
A - Nghĩ tới thôi là muốn chết rồi!
Cuồng phong gào thét trong mắt Tả Qua: “Cô nói gì?”
Áo này kiên quyết không thể trả ! Nhưng không trả thì, Tả Qua trước mặt tôi thật khủng bố a! Đột nhiên tận đáy lòng không biết đâu ra một giọng nói - Bối Lộ Lộ, chạy mau!
Vì thế, tôi hai tay ôm đầu, không thèm nhìn, cứ thế chạy trối chết, bỏ lại tiếng rống giận dữ của Tả Qua lại sau tai.
“Bắt lấy cô ta - “Tôi nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Tả Qua chợt vang lên ”.
Sau đó phía sau, vang lên một trận tiếng chạy đất rung núi chuyển, đang có xu thế chồm lên phía trước! 〒▽〒
Bối Lộ Lộ( tôi) đáng thương, trời sinh kém nhất chính là vận động! Nhất định sẽ bị đám nữ sinh chân dài kia tóm được a, điều này cũng đồng nghĩa kết cục của tôi sẽ thê thảm tới cỡ nào!
Quả nhiên, tôi chạy chưa được 10 mét, liền gục a. Mà tiếp đất đầu tiên chính là cái mũi của tôi, lại một lần nữa tặng cho mẹ đất một nụ hôn nồng cháy.
Chờ tôi xoa cái mũi, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, phát hiện mình đã bị đám nữ sinh hai mắt rực lửa vây quanh .
Các nữ sinh đồng thanh hô lên: “Mau! Mau trả lại -”
“Không, không được!”Tôi ngồi xuống, hai tay gắt gao bấu chặt vào áo khoác ở thắt lưng.
Tả Qua xông vào vòng vây, từ trên cao nhìn xuống nhìn tôi : “Lấy lại!”Ánh mắt lạnh thấu xương của hắn nhìn về phía tôi, thế nào lại bắt đầu đông cứng.
Tôi cắn chặt môi dưới, liều mạng cắn, thẳng đến lúc trong miệng xộc lên mùi máu tươi: “Xin anh . . . . . Tôi không cần nhiều thời gian, chờ tôi về nhà giặt đi, rồi trả lại được không? Xin anh. . . . . .”Bất cứ giá nào cũng không thể để hắn lấy áo khoác đi, nói cái gì cũng không được! (≧◇≦)
“Sớm hay muộn đưa cho tôi? Cô làm như vậy có ý gì chứ !”Tả Qua ở trước mặt tôi ngồi xổm xuống, gương mặt đẹp trai phóng đại trước mặt tôi.
Thật, rất đẹp trai a - Lúc này còn mê trai được sao?
Lần đầu tiên ở gần hắn như vậy, tôi hô hấp hỗn loạn, tim kịch liệt nhảy lên, thật giống như tùy thời có thể lao ra khỏi ngực.
Tả Qua nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: “Cô thích tôi đến mức này rồi sao?”
“Ách?”Hắn vừa mới nói gì? Bởi vì bị gương mặt anh tuấn của hắn mê hoặc, tôi đầu óc trống rỗng, căn bản là nghe không được gì.
Lúc này, Tả Qua lấy một huy hiệu sao sáu cánh có số 101 từ trong áo bành tô ra, để lên áo tôi.
Tôi giật mình. ︽⊙_⊙︽
Đây là huy chương bạn gái cuối cùng trong truyền thuyết sao!
Đám nữ sinh vây quanh tôi cũng nhận ra, đều ôm đầu khóc rống lên, có mấy người còn vừa la lên vừa ôm đầu chạy trốn, chạy ra khỏi vòng vây.
Tả Qua nhìn tôi, con ngươi đen thui lóe lên một ánh sáng đẹp mắt:
“Tôi thỏa mãn cô. Mà cô, trước 24/5, hết thảy đều phải nghe lời của tôi. Qua ngày đó, nhớ rõ vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt tôi.”
Tôi rất là vui sướng, kém chút nữa kích động đến rơi nước mắt: “Anh. . . . . . Ý của anh là đáp ứng làm bạn trai của tôi sao?”
Ông trời, Thượng Đế, Jesus, thánh mẫu Maria. . . . . . Cám ơn các người, ô, nguyện vọng nho nhỏ của tôi rốt cục thực hiện được rồi ! //(ㄒoㄒ)//
“Yes!”Tả Qua đứng thẳng người, làn môi cong lên thành một nụ cười nhạt, “Hi vọng trong thời gian này, trò chơi đừng quá buồn tẻ.”
“Tôi hết thảy đều sẽ nghe lời anh, tôi sẽ thật biết điều thật biết điều không khiến anh chán ghét . . . . . . Cám ơn anh, Tả Qua đồng học, thật sự cám ơn anh. . . . . .”
Tôi chắp tay, trong ánh mắt tất cả đều là sao sáng long lanh. Thật tốt, hôm nay thật là một ngày siêu cấp hạnh phúc !
“Ha!”Tả Qua cười nhạt, “Tôi đã tin rằng nhớ về ngày hôm nay, cô sẽ thấy không cần cảm tạ tôi .”Mắt của hắn hiện lên một tia tà ác, không đợi tôi kịp phản ứng, hắn đã đi khỏi nơi này.
Ta vuốt ve huy chương sao sáu cánh trước ngực, cảm thấy tinh thần hết sức hăng hái.
Chỉ cần cho tôi thấy ánh bình minh hi vọng, mặc kệ nhiều đau khổ hơn nữa, tôi cũng sẽ không bị đánh ngã ! Bởi vì bước đi của tôi, chỉ biết hướng tới phương hướng của chiến thắng, bước tới .