"Mễ lý mễ lý ba lạp oanh! Ba lạp oanh, oanh. . . . . ."Hai tay tôi để trước ngực, ngồi trong Lục Mang Tinh Trận niệm đi niệm lại, "Mễ lý mễ lý ba lạp oanh - thần tình yêu mau xuất hiện đi, mễ lý mễ lý ba lạp oanh!"
"Sai rồi sai rồi, là mễ lý mễ lý ba ba oanh" - Đôi mắt của búp bê ma dực chợt lóe lên ánh sáng màu xanh, hé miệng nói, "Ngươi cái đồ ngu ngốc này, rốt cuộc phải dạy ngươi bao nhiêu lần mới được hả?"
Vật này chỉ cần cắm điện là có thể mở miệng nói chuyện, búp bê cao cỡ nửa người này, là bạn tốt Tần Tịch vì cổ vũ tôi theo đuổi Doãn Lạc, mà cố ý tặng cho tôi nhân ngày lễ tình nhân.
Mắt của búp bê ma dực này vừa to vừa tròn, con ngươi màu xanh lục, vừa cắm điện sẽ phát ra ánh sáng xanh mạnh mẽ. Chỉ là đôi mắt to hồn nhiên ngây thơ này, ẩn dấu một bí mật đáng sợ không muốn người biết ! (o o )
"Nhưng rõ ràng ngươi vừa nói là. . . . . ."Tôi ngập ngừng, rõ ràng nó vừa mới nói cho tôi biết là"Mễ lý mễ lý ba lạp oanh", như thế nào lại thay đổi!
Con ngươi xanh lục của búp bê ma dực bất mãn đảo một vòng : "Ngu ngốc, kêu ngươi niệm thì mau niệm đi!"
Quên đi, nghe theo nó đúng là ! Tôi nuốt một ngụm nước miếng lớn, nhắm chặt mắt mở to miệng, bày ra tư thái ‘trả giá bằng cả tính mạng’: "Mễ lý mễ lý ba ba oanh, thần tình yêu mau mau hiện thân - thần tình. . . . . ."
Yên tĩnh. . . . . .
Yên tĩnh. . . . . .
A, sao lại không có chút phản ứng gì? Chẳng lẽ thần chú này vẫn không đúng? ! Tôi lén mở một con mắt ra.
Chỉ thấy hai con ngươi xanh lục trong suốt của búp bê ma dực đang tỏa sáng, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng. . . . . . Cuối cùng giống như hai cây đèn pin, thẳng tắp bắn về phía giữa phòng, mở cây đèn ở đầu giường lên chiếu sáng căn phòng bị bóng tối bao trùm.
Dần dần, anh sáng xanh đang dồn về giữa phòng ngủ dừng lại, chợt xuất hiện một làn khói xanh. Xuyên thấu qua làn khói xinh đẹp, có thể thấy một bóng dáng như ẩn như hiện . . . . . .
Oa! Chẳng lẽ triệu hồi ái thần thành công ? ! Ánh mắt tôi phóng ra ánh sáng kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng), không chớp mắt nhìn chằm chằm làn khói xanh trước mắt.
Sương khói từ từ tan biến, bóng dáng kia cũng ngày càng rõ ràng. . . . . .
Chậm. . . . . . Chậm đã! Hai thứ nhọn nhọn trên đầu cái bóng kia là gì? Chẳng lẽ thần tình yêu hắn. . . . . . Hắn có hai cái sừng nhọn? !
(⊙_⊙) Con ngươi của tôi dần dần phóng đại .
Sương khói càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất. Một người có hình dáng giống như ác ma xuất hiện ; hắn khoác hồng bào, răng nanh nhọn, tay cầm một cây đinh ba dài ngồi trên ngai vàng Địa Ngục, cái mũi cùng nửa khuôn mặt của hắn bị một chiếc mặt nạ ác ma che mất, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn tuấn mỹ của hắn.
Đôi mắt của tôi đã chống đỡ hết nổi, sau đó.
"Oa a! Ba ba a - quỷ thần thiên địa a!"Tôi thét chói tai, gần như ngã lộn nhào ra giường, sau đó quấn chăn che kín toàn thân, chỉ lộ ra hai ánh mắt giống như con chuột nhỏ.
"Tiểu cô nương, là ngươi triệu hồi ta sao?"Cái người có sừng kia năm chặt cây đinh ba, lười biếng nói, "Ngươi có biết triệu hồi Ma vương Gia Lý Tây ta ra đây, hậu quả sẽ như thế nào không? !"
"Ma. . . . . . Ma vương Gia Lý Tây?"Tôi quấn chặt chăn hơn nữa, cả người giống như bị sóng biển đánh, không ngừng nhấp nhô, "Ngươi, ngươi, ngươi không phải thần tình yêu sao? Làm sao có thể, làm sao có thể. . . . . ."
"A. . . . . . Lại là một đứa nhỏ đọc nhầm chú ngữ!"Cậu nói sâu xa của Ma vương giống như phát ra từ dưới nền đất, âm u lạnh lẽo tới mức có thể đóng băng toàn thế giới, "Cho phép ta tự giới thiệu. Ta là Ma vương Gia Lý Tây, chuyên môn phụ trách giúp người triệu hồi ta tìm thấy linh hồn mà cả đời hắn hận nhất ."
Tôi rụt cổ run lẩy bẩy trong chăn, mặt sợ tới mức còn trắng hơn cả vôi: "Tôi không, không biết. . . . . . Tôi, tôi cũng không có triệu hồi Ma Vương đại nhân ngài a, tôi, tôi. . . . . . Càng không có người để hận. . . . . ." Búp bê ma dực ngươi đi chết đi, nhất định là nó cho tôi chú ngữ sai! Làm sao bây giờ, xong đời rồi, không phải tôi sẽ chết sao? Ô! //(0o0)// sớm biết tôi không nên tin Tần Tịch mà, nhờ vào sức mạnh bên ngoài để đạt được tình yêu . . . . . .
"Ta cho cô ba phút, có nguyện vọng gì thì nhanh nói đi! Ngươi có biết 3 phút đối với ta quý giá thế nào không?" Ánh mắt ma vương phóng ra ánh sáng độc ác, "3 phút, ta có thể tiêu diệt 60 Tiểu Yêu, 22 hành tinh, cộng thêm 5 người của Ma tộc. . . . . ."
"Không, không. . . . . ."Tôi ra sức lắc đầu, nước mắt đều bị lời nói của Ma vương dọa sợ tới mức trào ra hốc mắt.
Thần tình yêu à ngươi ở nơi nào. . . . . .Thần tình yêu, ngươi tới cứu ta a, ô! ~~~>O<~~~
"A, lại có thể có hai tên nhóc trong ảnh. . . . . ."Không biết từ khi nào, trong tay Ma vương cầm một bức ảnh hình vuông, hắn nhe răng trợn mắt cười, "Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần tay của Ma vương Gia Lý Tây ta sờ nhẹ một cái, là có thể bóp chết hai sinh mệnh nhỏ bé."
A - ảnh chụp!
"Không cần a. . . . . . Ma, Ma Vương đại nhân. . . . . . Nghĩ sai rồi, nghĩ sai hết rồi. . . . . ."Tôi quýnh lên, cả người lẫn chăn lăn xuống giường.
Bởi vì triệu hồi ái thần, phải chuẩn bị hình của nam nhân vật chính, sau đó lúc triệu hồi thần tình yêu nhét vào miệng búp bê ma dực.
Để có được ảnh chụp, ngày hôm qua, tôi dùng trăm phương ngàn kế đến câu lạc bộ "YinYang luân hồi" mai phục ở cửa một ngày a. Vất vả đợi chàng trai trong lòng tôi - Doãn Lạc đi ra từ trong câu lạc bộ, tôi vừa bấm máy, nào biết một người con trai khác cũng xuất hiện. . . . . .
Xong rồi! Ảnh một người biến thành ảnh hai người !
Lúc đầu muốn chup thêm một tấm ảnh đơn nữa, nhưng Doãn Lạc như cơn gió thoảng qua đã chui vào trong Xe thể thao "Lotus" màu vàng bảo thạch của anh ta, giẫm chân ga nhanh như gió biến mất khỏi tầm mắt tôi!
Ô. . . . . . Chụp ảnh thất bại! Tôi siết chặt tấm ảnh hai người kia ủ rũ về nhà, càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng không còn cách nào, triệu hồi thần tình yêu nhất định phải có ảnh chụp, vì thế tay tôi run run nhét tấm ảnh hai người kia vào miệng búp bê ma dực. Vì tôi nghĩ, sau khi triệu hồi thần tình yêu thành công, chỉ cần nói rõ với hắn người con trai đó là Doãn Lạc, không phải chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết sao!
Nhưng mà. . . . . .
Lại. . . . . .
Trời ạ. . . . . .
(o≧0≦o) Tôi lại có thể triệu hồi ra một Ma vương giết người không chớp mắt ! ( Giết người phải chớp mắt sao?)
Xong đời rồi, thoáng cái hại hai mạng người, trong đó còn có người tôi yêu nhất Doãn Lạc! Người tôi yêu chết tôi cũng chết theo a. . . . . .
Ma vương cong khóe miệng, hai răng nanh dài phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Triệu hồi ta ra, tất cả đều sẽ có cách! Chủ nhân, ước muốn của cô sẽ trở thành sự thật!"Ma vương nói hai chữ "Chủ nhân", còn cố ý nhấn mạnh hai chữ này, bên khóe miệng hiện lên nụ cười tà ác.
Đôi mắt của tôi lập tức trào ra hai hàng"thác nước Niagara ", rất muốn khóc thật lâu cho ma vương bất tử kia chết đuối luôn đi: "Ta, ta. . . . . . Không phải. . . . . .Chủ nhân . . . . . . Của ngươi. . . . . . Ư ư ư ư . . . . ."
"Nếu không phải khát vọng mãnh liệt của ngươi triệu hồi ta, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi ."Ma vương cười châm biếm, "Cho nên, ta phải trung thành với chủ nhân của ta."
"Búp bê ma dực. . . . . ."Tôi dùng hi vọng cuối cùng, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn búp bê ma dực đang phát ra ánh sáng xanh lục, nhưng lại phát hiện nó đã cùng một cơ thể với ma vương, mỗi một câu Ma vương nói ra đều từ miệng nó nói ra.
Tuyệt vọng. . . . . . Tôi hoàn toàn tuyệt vọng! Để mặc cho nước mắt chảy xuôi như hai thác nước, chảy xuôi. . . . . .
Thần à, Bối Lộ Lộ là một tội nhân! Mau trừng phạt nàng ta đi!
"Thấy bộ dạng của ngươi đáng thương như vậy, ta (Ma vương Gia Lý Tây) sẽ nhân từ một lần, nhanh chọn một sinh mệnh đi. . . . . ."Ánh mắt xanh lục sau lớp mặt nạ gắt gao nhìn chằm chằm tôi "Nói! Xử lý tóc màu trà kia, hay là tóc màu đen kia?"
"Tôi. . . . . ."Tôi ngập ngừng, nước mắt đều chảy vào miệng. Tóc màu đen nhất định là Doãn Lạc, rõ ràng tóc màu trà là tên con trai đột nhiên xuất hiện kia.
Làm sao bây giờ ? Hai ý nghĩ quyết liệt đấu tranh trong đầu tôi. Hy sinh Doãn Lạc? Nhưng đó là ngươi con trai tôi yêu nhất a! Hy sinh tóc màu trà kia? Nhưng hắn là người vô tội không liên quan a! (o≧﹏≦o) Làm sao bây giờ? ! Làm sao bây giờ?
"Nghĩ kỹ chưa?"Ma vương đã hết kiên nhẫn, giọng nói nghiêm nghị lạnh lẽo.
"Ma Vương đại nhân, "Tôi đau khổ, môi run run thỉnh cầu Ma vương, "Hai. . . . . . Hai ngươi này, tha cho họ được không?"
Ma vương lười biếng nghiêng đầu liếc tôi: "Nếu không lựa chọn, vậy xử lý luôn hai người đi!"
"Đừng, tôi lựa chọn! Phải . . . . . Là -"Tôi quýnh lên, dứt khoat nhắm mắt lại che dấu lương tâm hô lớn, "Là tóc màu trà kia!"
Hình như Ma vương đối với sự lựa chọn của tôi rất không hài lòng: "Thật sự quyết định chưa? Quyết định rồi sẽ không có cơ hội đổi , bởi vì ta sẽ đi lấy linh hồn hắn ngay . . . . . ."
Tôi vùng vẫy khỏi cái chăn đang quấn tôi như bánh chưng thịt heo, nhìn Ma vương nói to: "Ngươi! Đợi chút!"Lương tâm sai khiển làm tôi quên cả mạng sống, quên sợ hãi, quên lúc này đang đối mặt với Ma vương có thể tiện tay bóp chết cô.
Ánh mắt sắc bén của Ma vương nhìn tôi, nụ cười càng ngày càng quỷ dị .
"Ta. . . . . . Ta không phải chủ nhân của ngươi sao? Ngươi không phải sẽ nghe chủ nhân sao? ! Lần này triệu hồi nhầm, cho dù ngươi giết người đó, tâm nguyện của ta cũng không được thực hiện! Nếu như vậy, tại sao ngươi phải giết hắn ta?"Tay tôi nắm thành quyền, lấy hết dũng khí của bản thân mới dám nhìn Ma vương.
Dường như Ma vương bị khí thế của tôi lay động. Hắn sửng sốt, nhưng tiếp theo lại cong khóe miệng: "Bởi vì ngươi triệu hồi ta là chuyện không thể thay đổi. Mặc kệ đây có phải hiểu lầm không, ngươi triệu hồi ta, ta nhất định phải cống hiến sức lực cho ngươi - đòi lấy linh hồn tên con trai trong ảnh chụp bị ngươi nguyền rủa. Nếu tôi chống lại triệu hồi, chính là đi ngược lại - với quy luật triệu hồi - sẽ bị nhốt ở Địa Ngục vĩnh viễn."
"Nhưng. . . . . . Nhưng giết chết tên con trai kia không phải tâm nguyện của ta a. . . . . ."Tôi cắn chặt môi dưới, áy náy tràn lan trong lòng "Nếu không ngươi giết ta cũng được, tất cả đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. . . . . ."
Ô. . . . . . ┬┬ _ ┬┬ đều tại tôi! Nếu tôi có thể dũng cảm một chút tự mình đi thổ lộ với Doãn Lạc, như vậy cái chuyện khủng bố này cũng không xảy ra, đưa con trai đáng thương vô tội kia cũng sẽ không mất đi tánh mạng . . . . . . Kẻ có tội là tôi, nên bị trừng phạt là tôi a!
"Con người các người thật kỳ lạ a." Ma vương cười nhẹ " Thấy ngươi dũng cảm như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết một cách khác. . . . . . Nếu trong vòng ba tháng ngươi theo đuổi thành công tên con trai tóc màu trà đó, như vậy phong ấn nguyền rủa hắn cũng sẽ tự động giải trừ. . . . . . Nhưng nếu ba tháng sau, hắn vẫn không thích ngươi, ta sẽ giết hắn!"
"Ma Vương đại nhân. . . . . . Ngươi thật sự là người tốt. . . . . ."Tôi nước mắt lưng tròng nhìn Ma vương, tâm tình kích động tới tột đỉnh.
"Ba tháng sau gặp lại, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể mang tin tốt đến cho ta, tiểu chủ nhân dũng cảm của ta!"Nói xong, Ma vương vung cây đinh ba, sau đó vung áo choàng màu đỏ, cả người cùng với ngai vàng Địa Ngục biến mất không dấu vết .
Ánh mắt của búp bê ma dực chợt lóe lên, cuối cùng phai nhạt dần.
Bốn phía lập tức tối tăm, chỉ có ánh đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tôi co rút trong chăn, hoảng hốt thấy Ma vương trong bóng tối cong khóe miệng, cười nhạo ta.
Chương 1: Cuộc gặp cỡ tồi tệ
Edit: Quynhgiao240
Oa a -
9 giờ 6 phút rồi !
Tiêu rồi ! Ngày đầu tiên chuyển trường mà tôi lại đến muộn.
Nếu không phải vì đêm qua vào trang web của học viện"Tam huyễn vương thành" quá muộn, cũng sẽ không dậy muộn như vậy!
Tôi dụi hai mắt đang lim dim, vừa nhìn con đường mới, vừa mở cửa chiếc xe yêu thích hình con thỏ màu hồng phấn của tôi ra, tiến thẳng về phía trước.
Chỉ cần qua cây cầu trên đường cao tốc"Tam huyễn" này, là có thể đến Học viện "Tam huyễn vương thành" ở phía bên kia sông . >O< nhưng vì sao. . . . . . Vì sao lại có một đám Trình Giảo Kim(* Công thần khai quốc nhà Đường, chẳng liên quan gì a. Trong ngôn tình thì nghĩa là kỳ đà cản mũi) đánh nhau ở giữa cầu, nước không thấm qua được ngăn tôi qua đường !
Trước mắt, rất nhiều học sinh mặc áo bành tô bằng vải nỉ màu vàng nhạt ầm ầm tụ thành một đoàn - có người cầm máy quay phim, có người cầm Microphone, còn có người cầm bút ghi lại . . . . . .
Những người này vì ngăn lại cỗ xe màu xanh đen kia xe thể thao"Bugatti Veyron" ( oa, đây chính là xe thể thao đứng đầu thế giới a ), thân thể bọn họ giống như nhựa cao su dán lên cửa kính xe, có thây ma nằm trên mặt cỏ, cũng có người không sợ chết trực tiếp bò lên trần xe"Bugatti Veyron". . . . . .Liếc mắt nhìn một cái, bọn họ tựa như một đám sâu gạo đang tranh nhau đồ ăn .
Oa, thật đáng sợ! Bọn họ đang làm gì? Là phỏng vấn ngôi sao nào? Kỳ quái!
Tôi kéo cửa kính xe xuống, một chiếc máy bay giấy màu hồng bắn trúng ngay ót tôi, sau đó đung đưa rơi xuống. (⊙_⊙) chăm chú nhìn, hóa ra có rất nhiều máy bay giấy đủ màu sắc bay đầy trời, vàng, tím, trắng, lục, lam . . . . . . Thật nhiều thật nhiều, giống như những con bươm bướm đang bay lượn.
"Hiến Trạch! Em yêu anh! Em đã dùng cả mạng sống để thích anh, nếu anh bỏ đi em phải làm sao đây? Rốt cuộc em nên làm cái gì bây giờ? -"Một giọng nữ chói tai xẹt qua bầu trời u ám, chấn động đến chiếc xe con thỏ của tôi đến mức lắc lư.
Tôi ngẩng đầu .
Thấy một máy bay trực thăng loại nhỏ màu xanh lam đang quanh co trên không trung cách cao tốc"Tam huyễn" khoảng mười mét. Cửa máy bay được mở ra, một cô gái mặc áo bành tô bằng vải nỉ màu vàng nhạt hai chân nhẹ nhàng ngồi cạnh cửa, vừa rơi lệ vừa liều mạng ném máy bay giấy lên không trung .
Này. . . . . . Đây là đang đóng phim sao? !
Ngay lúc tôi đang nghi hoặc khó hiểu, lại một trận máy bay giấy màu lam lướt gió bay tới chỗ tôi. . . . . . Tôi duỗi tay ra, liền nhẹ nhàng bắt được nó.
Mở chiếc máy bay giấy bị nước mắt tẩm ướt ra, một hàng chữ màu đen xiêu xiêu vẹo vẹo đập vào mắt .
Lý Hiến Trạch, em yêu anh, Cố Tiểu yêu anh.
Lý Hiến Trạch? ! Nghe quen quá. Tôi gãi đầu, đã nghe ở đâu rồi nhỉ. . . . . .
"Hiến Trạch, Hiến Trạch. . . . . ."Cô gái vừa tiếp tục phóng máy bay giấy, vừa dùng giọng nói khàn khàn hô lên, "Hiến Trạch, xin anh đừng rời xa em. . . . . ."
"Đi ra -"
"Đi ra! Đi ra!"
"Lý Hiến Trạch, nhanh ra đây. . . . . ."
Người khiêng máy quay phim, tay cầm Microphone và Nhóm"Sâu gạo" liều mạng gõ cửa xe "Bugatti Veyron", ép chàng trai được gọi là"Lý Hiến Trạch" kia xuống xe.
Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, tôi liền cau mày. Làm gì đây, cứ theo đà này thì khi nào tôi mới có thể qua cầu, khi nào thì mới có thể đến Học viện"Tam huyễn vương thành" đây! Oa oa, vì sao gần đây vận khí của tôi lại xuống cấp như vậy!
Lúc này, cửa xe"Bugatti Veyron" màu xanh đen đột nhiên mở ra, khiến thân thể "Sâu gạo" đang dán lên cửa xe bắn ra thật xa. Sau đó, một cặp chân dài mang giày màu trắng bước ra.
"Sâu gạo" vây quanh"Bugatti Veyron". Đều lấy tốc độ như tia chớp kéo xa khoảng cách của bọn họ cùng xe, sau đó theo thứ tự xếp thành một hàng dài thẳng tắp màu vàng.
Cô gái trong máy bay trực thăng cũng lập tức ngừng khóc cùng quát to, nước mắt lưng tròng gắt gao nhìn đôi chân chỉ bước đến cửa xe.
Trong không khí bắt đầu khởi động một cổ áp lực vô hình, khiến tôi không thể không ngừng thở.
Nhiều ánh mắt chăm chú nhìn, một người mặc áo bành tôi bằng vải nỉ màu vàng nhạt, đầu đội chiếc nón màu xanh lam dệt kim, anh ta bước ra. Dáng người cao lớn, vô tình phát ra khí chất quý tộc, cho dù không thấy rõ khuôn mặt anh ta cũng khiến cho người ta không thể chuyển ánh mắt khỏi người anh ta.
Nam hài dựa lưng vào cửa xe, ngẩng đầu, giọng nói của anh ta giống như dòng suối tí tách dễ nghe: "Cô làm trái với ước định, chúng ta xong rồi." Giọng nói của anh ta dễ nghe như vậy, có thể hấp dẫn hết thảy, hoặc là có thể phá hủy hết thảy.
Tôi ngồi ở trong xe đột nhiên đỏ mặt, trái tim cũng giống như nai con đập loạn xạ.
Cô gái ngồi ở máy bay trực thăng che mặt thê lương nói: "Không cần! Nếu Hiến Trạch không quan tâm em nữa, em cũng không cần sống nữa!"
Máy bay giấy đầy trời rơi xuống, chở theo bao nhiêu là tình cảm của cô gái, chở bao nhiêu là tình yêu. Nhưng cuối cùng, không phải chúng đều rơi lên mặt cầu, cũng rơi vào nước sông a.
Anh ta không nói gì, trầm mặc một hồi lâu, sau đó lại có thể nhìn tôi bước tới.
Sau đó, ánh mắt của anh ta đầy kinh ngạc nhìn về hướng này từ xa đi tới, đôi giày màu trắng không lưu tình dẫm nát máy bay giấy.
Mắt phải của tôi giật kịch liệt, khoảng cách của anh ta với tôi càng gần nó giật càng nhanh. Oa a, xem ra sắp có chuyện không hay xảy ra rồi!
Lúc này, đầu anh ta kề sát vào cửa kính chiếc xe con thỏ của tôi, giọng nói không mang chút sợ hãi nào hỏi không ngớt: "Cô thích tôi sao?"
Oa a! Hôm nay không phải tôi đụng tới bệnh nhân tâm thần chứ? ! Anh ta hỏi tôi thíchanh ta không? Anh ta lại có thể. . . . . . Lại có thể hỏi một cô gái chưa từng gặp mặt vấn đề này? !
"Tôi. . . . . . Tôi không biết anh. . . . . ."Tôi cúi đầu, không dám nhìn mặt anh ta.
Anh ta nóí: Nhà quê, ngay cả tôi cũng không biết"dùng giọng nói đáng ghét nói: "Tôi tên Lý Hiến Trạch."
"Nhưng tôi. . . . . . Vẫn không biết anh. . . . . ."Đầu tôi đã cúi thấp giờ còn thấp hơn . Ông trời ơi, xin ông đừng khiến tôi xui như vậy được không? Chuyện tốt đâu không thấy, chuyện không tốt đều nhằm vào tôi !
"Nói những lời thừa đó làm gì?"Giọng nói của anh ta trở nên mất kiên nhẫn "Tôi chỉ hỏi cô có thích tôi không?"
A! Báo động cấp độ một! Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Làm sao bây giờ? Phải trả lời anh ta thế nào? ! Nếu tôi không cẩn thận nói sai, chọc anh ta mất hứng. . . . . .
Từ sớm đã nghe nói nơi này, học sinh rất không phân rõ phải trái, hơn nữa nam sinh đều đánh nữ sinh. . . . . . Oa a a! Tôi càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được sợ run cả người.
Tiếng nói của anh ta lại vang lên, có chút tức giận: "Nói! Có thích hay không? !"
Giọng nói của nam hài có mấy phần nóng nảy, giọng tôi run run nói: "Tôi, tôi không biết anh, làm sao thích anh được. . . . . ."
"Làm sao? Bộ dạng của tôi hung ác lắm sao? Không có ai dạy cô - lúc nói chuyện với người khác phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương sao? Thỏ con, cô có biết sự cơ bản nhất của lễ phép?"Nói xong anh ta luồn tay qua cửa kính xe, thô bạo nâng cằm tôi lên.
Đầu vừa nhấc lên, tôi liền thấy được gương mặt anh ta bị kính mắt thể thao màu xám che đi một nửa khuôn mặt tuấn tú, cộng thêm đám "Sâu gạo" vây quanh anh ta khiêng các loại dụng cụ chụp hình quay phim. ( thật không biết bọn họ đến đây từ lúc nào. -_-#)
Lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần như vậy, nhưng lại bị nhiều ánh mắt như vậy, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm. . . . . . Mặt của tôi tựa như trái cà chua, đỏ tới mức có thể nhỏ máu.
"Lời cô vừa nói, lớn tiếng lặp lại lần nữa đi."
Bị ánh mắt giết người của anh ta ép, tôi cắn chặt môi dưới nâng cao giọng: "Tôi vừa mới nói. . . . . . Tôi không thích anh, làm sao. . . . . . Làm sao tôi có thể thích anh được chứ!"
Anh ta nhẹ nhàng thở ra, nụ cười vẫn lưu lại bên khóe môi: "Ý là chưa thích? !"Thật là một người kỳ quái. Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta, câu trả lời của tôi khẳng định là chính xác, không phải anh ta bị K (ung thư) chứ? !. ^ .
Vì thế tôi ưỡn ngực nghiêm mặt, xấu hổ nói: "Ừm, thật ra tôi đã có người trong lòng . . . . . ."