108 Lần Xem Mắt

Chương 9: Chương 9: Bi kịch ở nhà hàng




Lần thứ hai đứng trước cổng nhà Hồ Khôi, Lạc Tòng Tâm cảm thấy áp lực trong mình chồng chất như núi.

Đinh Bộ Trực đứng bên trái, mặt căng như bao bị, chỉ cần châm lửa thôi là phát nổ ngay lập tức. Lữ Quang Minh đứng bên phải, vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt cậu đỏ au, bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống khóc đến tê tâm phế liệt.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Mị muốn về nhà!!!

“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực quay đầu.

“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh nói đi.”

Đinh Bộ Trực không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng trôi lững lờ lại nhìn Lữ Quang Minh một vòng từ trên xuống dưới.

Lạc Tòng Tâm hiểu ý anh, kéo tay Lữ Quang Minh.

“Đinh tổng bảo, tí nữa em đừng có khóc nhè đấy, mất mặt lắm nghe chưa!!”. ngôn tình hoàn

Lữ Quang Minh: “Em sẽ không khóc đâu!”

Đinh Bộ Trực: “…”

Nhấn chuông cổng, người giúp việc ra mở cửa, dẫn ba người đi ra sau nhà, vẫn là nơi cũ ấy, đồ trang trí y nguyên như ngày đầu, có vị khách Hồ Khôi ở mấy chục năm trời, còn có –

Lạc Tòng Tâm gặp được nữ thần!!

Đây là người con gái mang vẻ đẹp của tiên nữ giáng trần, mái tóc đen suôn dài, cô ấy mặc chiếc váy dài, tay cầm một cuốn sách thả mình trên chiếc xích đu màu trắng, gió thoảng qua để tóc mai cô bay lất phất, lan da trắng nõn nà. Tựa như hồi bé khi nhìn thấy tiên nữ trên tivi, một vẻ đẹp thanh khiết dịu dàng khiến bao người xao xuyến tâm can.

Bi thương bỗng dưng tràn tới, để lệ lưng tròng quanh mắt Lạc Tòng Tâm.

Thì ra, trên đời này vẫn còn xuất hiện một người như vậy.

“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực đứng ra chắn tầm mắt cô, anh cau mày, cằm bạnh ra, trông anh như sắp đánh người tới nơi: “Lau nước miếng đi.”

Lạc Tòng Tâm vội vàng lau miệng.

Đinh Bộ Trực bước đến hàn huyên với Hồ Khôi, nữ thần bắt tay với Đinh Bộ Trực rồi quay sang mỉm cười với Lạc Tòng Tâm.

Ôi trời ơi!

Lạc Tòng Tâm vẫy tay chào, miệng cười ngây ngô.

Một thanh âm hít thở kìm nén cùng cực vang lên sau lưng, lúc này Lạc Tòng Tâm mới nhớ đến Lữ Quang Minh. Đôi mắt cậu đỏ bừng, khóe môi mím chặt, nước mắt đong đầy.

Ánh mắt lạnh lùng của Đinh Bộ Trực quét tới, khiến cho Lữ Quang Minh nín khóc không dám để nước mắt tuôn rơi.

Mấy phút sau, mọi người ngồi xung quanh bàn bắt đầu thảo luận về kế hoạch đám cưới.

Đinh Bộ Trực: “Đây là bản kế hoạch sơ bộ của công ty, cậu xem qua đi.”

“Được.” Hồ Khôi cầm laptop, hơi ngừng lại, nhìn về phía vợ chưa cưới của mình: “Tô Tuyết, em cũng xem đi.”

“Anh quyết định là được rồi.” Nữ thần cười đáp lời.

Tô Tuyết? Tên dễ nghe thật đấy.

Lạc Tòng Tâm nhìn Tô Tuyết không chớp mắt, suy nghĩ vang lên trong lòng.

Tựa như Tô Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lạc Tòng Tâm, chị gật đầu mỉm cười với cô, ánh mắt lại chuyển sang Lữ Quang Minh – biểu cảm khuôn mặt chị bỗng chốc thay đổi.

“Xin hỏi anh một chút, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?”

Nước mắt vừa nhịn xuống đã bùng nổ trở lại, Lữ Quang Minh khịt mũi: “Em chào chị Tô, em là Lữ Quang Minh, tốt nghiệp trường trung học Xuân Thành số 35.”

Tô Tuyết ngẩn người: “Em học khóa nào?”

“Em tốt nghiệp năm 200*”

“Vậy ra là đàn em của chị rồi.” Tô Tuyết cười: “Nhỏ hơn chị hai khóa.”

“Đúng ạ, năm em học lớp mười, chị Tô đã học lớp mười hai rồi, lúc ấy, lớp em trên lớp chị một tầng, lần nào lên lớp em cũng đi ngang qua cửa sổ lớp chị…”

Lữ Quang Minh bật khóc.

Nụ cười trên môi Tô Tuyết biến mất, chị nhìn Lữ Quang Minh, tựa như nhìn qua cậu, chị có thể gặp lại những năm tháng thanh xuân đã bay về nơi xa.

Tạm biệt, thời niên thiếu tươi đẹp của tôi.

Một viên đạn màu hồng xẹt qua người Lạc Tòng Tâm.

[Mỗi sáng sớm thức dậy, khi ánh ban mai phả xuống bông ngọc lan ở trước cổng, Lữ Quang Minh đã đi đến trường. Cậu trốn dưới gốc cây, ánh mắt mộng mơ nhìn về con đường đối diện phía trước.

Các học sinh từng tốp từng tốp đi vào trường, có người vội vàng ăn bữa sáng cho xong, có người đang lẩm nhẩm lại từ tiếng anh mới học, có người buồn ngủ ánh nhìn mơ màng đi đâu, biển người lướt qua Lữ Quang Minh nhưng ánh mắt cậu chưa bao giờ hướng về bất cứ ai.

Đột nhiên, đôi mắt Lữ Quang Minh bừng sáng.

Cậu thấy chị ấy rồi.

Nữ thần của cậu, Tô Tuyết.

Mái tóc đen dài được chị buộc lên thành đuôi ngựa tung tăng dưới nền trời. Tô Tuyết có làn da trắng nõn như đang phát sáng dưới ánh mặt trời.

Chị ấy đến rồi!

Chị đang bước đến gần cậu hơn.

Tám bước, bảy bước, sáu bước, năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước –

“Em chào chị!” Lữ Quang Minh lấy hết dũng cảm chào một tiếng thật to.

Tô Tuyết dừng môi, nhoẻn miệng cười với cậu: “Chào em.”

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới của cậu bỗng trở nên rực rỡ, chim hót líu lo, trăm hoa đua nở, trời xanh thăm thẳm, gió thoảng mây bay.

Ấy là hạt giống thanh xuân được nảy mầm, ấy là tình đơn phương thuần khiết của người thiếu niên…]

“Lạc Tòng Tâm!!”

Một thanh âm vang lên trong đầu, phá nát kịch bản vừa dựng lên trong tâm trí Lạc Tòng Tâm.

Lạc Tòng Tâm trợn mắt: Gì vậy?!!

Ánh mắt Đinh Bộ Trực bán ra như mũi tên xuyên thẳng vào người cô: “Ghi chép đi.”

“Dạ, dạ Đinh Đinh tổng!” Lạc Tòng Tâm ngồi ngay ngắn trở lại.

Hồ Khôi: “Ừm hứm—”

Đinh Bộ Trực trợn mắt nhìn Hồ Khôi.

“Khụ.” Hồ Khôi nói: “Kế hoạch này tớ thấy không có vấn đề gì cả, chỉ là trưởng bối nhà tớ còn có mấy yêu cầu đặc biệt.”

Đinh Bộ Trực: “Nói.”

“Bối cảnh phải do nhà thiết kế nổi tiếng cầm trịch, nhà thiết kế phải là người mà ai ai cũng biết, mà tốt nhất là phải viết ra được một bài phát biểu giới thiệu về tác phẩm của mình.”

Nhac Tòng Tâm: “… Phong cách thiết kế sẽ như thế nào?”

Hồ Khôi: “Nguy nga lộng lẫy, lãng mạn đẹp mê hồn!”

Lạc Tòng Tâm liếc mắt nhìn Đinh Bộ Trực.

Đinh Bộ Trực hơi rũ mắt: “Nhớ chưa?”

Lạc Tòng Tâm: “… À.”

Hồ Khôi: “Về phần âm nhạc thì phải biểu diễn trực tiếp trong đám cưới, mà ban nhạc đó phải đạt giải thưởng lớn trong nước thì mới được lên sân khấu.”

“MC phải là MC nổi tiếng trên đài truyền hình!”

“Đường vào hội trường phải được trải thảm đỏ, trưng bày thêm cả tường cho khách mời ký tên, ngoài ra phải có nhân viên lễ tân dẫn đường cho khách vào bàn tiệc.”

“Phải có những màn biểu diễn đầy ấm áp, thêm cả…”

“Hồ tổng.” Đinh Bộ Trực cắt lời: “Nếu không thì công ty sẽ làm luôn cho giống cái lễ hội hoa mẫu đơn chiếu trên TV nhỉ?”

Hồ Khôi: “Cũng được đấy.”

Đinh Bộ Trực híp mắt.

“Đừng đừng đừng, tớ đùa thôi, đừng có giận.” Hồ Khôi nói: “Ông già nhà tớ tính sĩ diện, cậu chỉ cần xem qua thôi chứ không cần khoa trương như thế, chủ yếu để cho bố nở mày nở mặt với bạn bè là được rồi.”

Đinh Bộ Trực ấn tay lên trán: “Lạc Tòng Tâm, nhớ hết chưa?”

“Nhớ thì nhớ nhưng quan trọng là có thực hiện được hay không? Lạc Tòng Tâm hỏi.

Đinh Bộ Trực: “Dự trù?”

Hồ Khôi: “Tiền nong không thành vấn đề, không bị giới hạn ngân sách đâu!”

Đinh Bộ Trực: “Tốt.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Rồi rồi, sếp nói được là được, không được cũng phải được!

Cuối cùng chỉ còn Đinh Bộ Trực và Hồ Khôi nói chuyện với nhau, Lạc Tòng Tâm đóng vai trò là người ghi chép, còn Lữ Quang Minh thì –

Cậu cứ luôn nhìn Tô Tuyết không chịu rời đi.

Tô Tuyết vẫn giữ trên môi nụ cười ngọt ngào, ánh mắt mơ màng nhìn áng mây trên bầu trời, từ đầu đến cuối cũng chỉ nói duy nhất một câu.

“Hoa thì nên dùng hoa đã nở hơn…”

*

“Tôi cảm thấy cô dâu có vấn đề.” Lạc Tòng Tâm nói.

Lữ Quang Minh dựa đầu vào cửa kính, không nói một lời.

Người này đã bị hỏng thật rồi.

Lạc Tòng Tâm lắc đầu, lại nói thêm câu nữa: “Đinh tổng, tôi cảm thấy cô dâu có vấn đề.”

Đinh Bộ Trực vòng tay lái, đi thẳng đường ra tới cầu vượt: “Có gì cứ nói.”

Lạc Tòng Tâm: “Một người phụ nữ không hề quan tâm đến chính hôn lễ của mình là điều vô cùng kỳ lạ.”

“Chị ấy không yêu người đàn ông đó.” Lữ Quang Minh bật thốt một câu.

Lạc Tòng Tâm: “Hả?”

Lữ Quang Minh không nói thêm gì nữa, tiếp tục dựa đầu vào cửa kính xe.

Lạc Tòng Tâm huých cậu mấy lần nhưng cậu vẫn không thèm hé nửa lời.

Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng…”

Đinh Bộ Trực nhìn qua gương chiếu hậu: “Đừng xen vào chuyện của người khác.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Được, sếp nói gì cũng đúng.

Trong xe đã yên tĩnh trở lại, Lữ Quang Minh chìm mình trong xúc cảm thất tình buồn thương, Đinh Bộ Trực không hề muốn nói chuyện mà giờ Lạc Tòng Tâm lại cảm thấy mình hơi say xe nên cứ sờ đông sờ tây để bản thân mất tập trung, sờ đủ mọi thứ, cô còn nhớ ra cả chiếc quần tất đen hồi trước.

Lần này, không biết còn gì bùng nổ không nhờ!

Lạc Tòng Tâm hơi dịch mông xuống dưới, ngón tay sờ soạng lung tung, chạm vào ngăn kéo nhỏ dưới ghế ngồi, ngón tay chạm vào nút mở, thế là cạch một tiếng, ngăn kéo mở ra được xíu xiu –

“Két——-”

Xe phanh gấp lại, đầu Lạc Tòng Tâm đập luôn vào ghế ngồi phía trước.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Chắc chắn Đinh Không Trực cố tình!!!

“Đến nơi rồi, xuống xe.” Đinh Không Trực bước xuống xe, mở cửa ghế sau cho hai người.

Lạc Tòng Tâm im lặng ngồi thẳng người không dựa đầu vào ghế nữa, nở nụ cười mỉa mai: “Đinh tổng, trước khi dừng xe anh có thể thông báo cho người ta biết một tiếng được không?”

“150 tệ.”

“Gì??”

“Tiền rửa xe.” Đinh Không Trực chỉ vào mặt sau xe, phía trên in một gương mặt bằng phấn hung tợn ghê hồn. (*)

(*) Ý ở đây là chị Lạc trang điểm xong nghịch linh tinh dính luôn cả phấn vào xe anh Đinh đó.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Hình như Đinh Bộ Trực muốn đi ăn cơm, anh đỗ xe ở Xuân Thủy – con phố phồn hoa nhất Xuân Thành, từng chiếc xe muôn màu nối đuôi nhau đỗ la liệt bên đường, đèn đường tích tắc thay màu, những người qua đường rộn rã nói cười, đèn neon được treo lên cao thật là cao, dây đèn mắc nối vào nhau thành mạng nhện, nước trên điều hòa tí tách chảy xuống tựa như làn mưa lất phất trong màn đêm tăm tối.

Đinh Bộ Trực đi rất nhanh, vạt áo phần phật trong gió. Đám người bỗng nhiên chen lấn bu đến bên anh, sinh ra một con đường kỳ diệu: các chị gái xinh đẹp đứng ở đầu đường thấy một anh đẹp trai mà phải che miệng hét lên, có người còn mở cả điện thoại lên chụp lén.

Lạc Tòng Tâm và Lữ Quang Minh đi sát theo anh, cảm giác như hai người họ trở thành người hầu bưng trà dâng nước cho anh vậy – à quên, dù sao cũng đã là người hầu sẵn rồi.

Ba người “hành quân” mất gần mười phút, cuối cùng Đinh Bộ Trực cũng dừng lại ở trước một nhà hàng.

Đây là nhà hàng vô cùng nổi tiếng trên mạng, Lạc Tòng Tâm đã từng thấy bạn mình up ảnh trên WeChat mấy lần.

Nhà hàng có tên “The Smurfs” mang phong cách hoạt hình của thập niên 80, hình Smurfs được dán cả bên trong lẫn bên ngoài, nhân viên đứng ở cửa đưa số cho khách phải đến ít nhất năm mươi người.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Alo alo, không phải chúng ta đến đây ăn cơm à? Dựa theo cái tốc độ lấy số bây giờ sợ rằng đến nửa đêm vẫn chưa được ăn nữa.

Đinh Bộ Trực đi thẳng ra khu lấy số.

“Mọi người đừng vội, cứ từ từ cứ từ từ, ai cũng sẽ có số!” Chàng trai phụ trách phát số người nhễ nhại mồ hôi gào to: “Mọi người xếp hàng đi!”

Đinh Bộ Trực đứng ở cuối hàng: “Cảm phiền cho tôi đi qua một chút.”

“Cho cái gì mà cho!”

“Không nhìn thấy người ta đang xếp hàng à?!”

“Sao giờ con người không có ý thức chút nào vầy!”

“Ra xếp hàng phía sau đi!”

Mọi người đang xếp hàng quay đầu hét lên – hét – hét…

Mọi thanh âm im bặt.

Ánh đèn mờ đi, đôi mắt lạnh lùng của anh tựa ánh trăng lạnh lẽo trên nền trời, cổ áo sơ mi sắc nhọn, chiếc cằm nghiêm nghị, lông mày đẹp đẽ – chắc chắn đây chính là nam chính bước ra từ manga rồi.

Không khí đình trệ ba giây rồi ngay lập tức bùng nổ.

“Đẹp trai muốn xỉu á!!”

“Đẹp trai nứt đố đổ vách thì cũng phải xếp hàng!”

“Đẹp trai thì làm được cái đíu gì, đẹp trai có mài ra ăn được không?!”

Lạc Tòng Tâm và Lữ Quang Minh giật mình, vội vàng chạy vọt tới.

“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, dù anh là thần không màng đến khói lửa nhân gian thì cũng phải tuân thủ theo quy tắc ở nhân gian chứ.” Lạc Tòng Tâm thấp giọng: “Chen ngang sẽ bị đánh hội đồng đấy.”

“Đúng thế đúng thế!” Lữ Quang Minh nói.

“Tôi không cần xếp hàng.” Đinh Bộ Trực lấy ra một tấm thẻ: “Tôi là khách VIP.”

Trong tay anh là tấm thẻ màu bạch sáng bóng lóa mắt người nhìn như ánh sáng rực rỡ của chủ nghĩa tư bản soi chiếu xuống muôn nơi.

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

“Vãi lìn, thẻ bạch kim phiên bản limited??”

“Nghe nói đắt khủng đấy!!”

“Có người làm thẻ này thật à??”

“Là anh Đinh phải không ạ?” Một chàng trai đang phát số đi tới cười đon đả: “Bàn anh đặt đã được sắp xếp xong rồi, xin mời anh vào.”

Lạc Tòng Tâm và Lữ Quang Minh mơ hồ đi theo Đinh Bộ Trực nhìn cả nhóm người bên ngoài đang chỉ trỏ xì xào về ba người họ.

Lữ Quang Minh: “Chị Lạc, đây là tình tiết vung tiền khoe tài sản à?”

Lạc Tòng Tâm: “Chắc thế thật đấy.”

“Thế sao em lại cảm thấy mọi người cứ nhìn bọn mình bằng ánh mắt như nhìn một lũ ngáo ngơ ngu ngốc nhờ?”

“…”

Ngay sau đó, hai người đã tìm được câu trả lời được dán trên poster quảng cáo của nhà hàng.

[Nạp ba mươi nghìn tệ (*) sẽ nhận được thẻ bạch kim, không cần xếp hàng.]

(*) Tương đương khoảng 102 triệu Việt Nam đồng.

Lạc Tòng Tâm: “….”

Lữ Quang Minh: “…”

Hờ hờ – đúng là ngu thật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.