108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 186: Chương 186: Trận đấu giá hoàng kim




Chu Tước giới không phồn thịnh như Thương Long giới. Cái gì cũng rất túng thiếu, nhưng từ trước đến nay có một thứ luôn luôn cung nhiều hơn cầu, đó chính là dược liệu. Chu Tước giới có vô số ngọn núi liên tiếp nhau, trải dài mấy trăm vạn dăm, chỉ tính riêng phạm vi của Đan Hà sơn thì đã hơn tám mươi vạn dặm, chung quanh bao phủ vẫn là núi, nơi này luôn có nhiều linh dược sinh trưởng, vì hình dạng núi Đan Hà phức tạp, muốn có đủ ánh sáng để chiếu sáng là chuyện không có khả năng. Chỉ tiếc nơi này núi non liên tiếp nhau không ngừng, một ngọn lại đến một ngọn, Thương Long giới cũng từng có ý niệm xâm chiếm nơi này, nhưng vẫn phải từ bỏ ý định đó.

Cho nên linh dược ở Chu Tước giới bán chạy vô cùng, chỉ riêng Ngũ Thải thành đã có hơn trăm tiệm thuốc lớn nhỏ, có thể mua được phần lớn linh dược bình thường, một số linh dược cao cấp vẫn có thể mua được, Tinh Tướng muốn có linh dược phục ma lệnh cũng có thể mua được, chẳng qua rất mắc, Tô Tinh không muốn lãng phí.

Tốn hết gần một triệu hai, Tô Tinh cũng mua được mấy vị linh dược áp chế cổ độc, nhưng còn một loại nhân sâm ngàn năm cuối cùng thì kiếm khắp cũng không có bán.

Tiệm thuốc Hà Quang.

Tô Tinh thấy đây là hiệu thuốc cuối cùng của Ngũ Thải thành, nếu chỗ này không có bán, Công Tôn Thắng chỉ sợ có chút phiền phức. Chẳng lẽ phải lên núi hái sao?

Cửa tiệm rất sạch sẽ, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, trải thảm lưu ly, trên tường treo bạch ngọc, ở trong ngăn tủ đủ loại để một ít dược liệu.

- Khách quan, ngài muốn mua gì?

Chưởng quầy là một phụ nữ lớn tuổi, tươi cười hiền lành.

- Ta muốn mua nhân sâm ngàn năm?

Tô Tinh hỏi.

- Nhân sâm ngàn năm? Thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, sinh âm bổ dương, hơn nữa lại ngàn năm, thứ này rất khó mua được.

Tô Tinh không kiên nhẫn nói:

- Ta muốn mua tự nhiên biết công dụng, không cần ngươi giải thích, chỉ muốn biết ở đây có bán không?

Người phụ nữ nhìn Tô Tinh nóng vội cũng không giận:

- Bổn tiệm không còn nữa, ngài có thể đi cửa hàng khác xem xem.

Tô Tinh có chút bực bội thở dài, nhưng không thể làm gì được, nhân sâm ngàn năm dùng làm thuốc sẽ là một thứ đại bổ, cho dù có bán cũng dễ dàng bị cướp đi, Tô Tinh đang lo lắng muốn hay không đổi vài vị linh dược, thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.

- Tô Tinh huynh đệ!

Tô Tinh quay đầu lại, kinh ngạc, nhìn thấy Phương Tâm Cố và Trịnh Yên Nhiên đi vào trong tiệm.

- Các ngươi xảy ra chuyện gì à?

Tô Tinh khóe miệng nhếch lên, xem sắc mặt Phương Tâm Cố không tốt lắm, nhưng nhìn thoáng qua không bị thương, chỉ có chút suy yếu, hơn nữa điều kỳ quái là khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của Phương Tâm Cố dường như so với lúc trước tuấn mỹ hơn, làn da trắng nõn như tuyết, sợ con gái nhìn thấy cũng phải ghen tị ba phần.

- Không sao.

Phương Tâm Cố cười nói.

Bạch phát tự tuyết (Tóc trắng như tuyết) Trịnh Yên Nhiên có chút hứng thú đánh giá Tô Tinh, mở miệng nói:

- Huynh thoạt nhìn rất sốt ruột?

- Có chuyện gì sao?

Phương Tâm Cố cũng có vẻ rất quan tâm.

- Vị khách này muốn mua nhân sâm ngàn năm.

Nữ nhân kia trả lời.

- Nhân sâm ngàn năm?

Phương Tâm Cố kinh ngạc nói

- Thứ này rất quý a. Tô Tinh huynh đệ bị gì vậy? Sao phải mua thứ này.

Tô Tinh cũng không muốn nói chuyện Công Tôn Thắng trúng cổ độc, liền nhẹ nhàng bâng quơ đáp:

- Thật không giấu diếm gì, nội nhân(vợ) Tư U thân thể có chút hư nhược, cho nên muốn mua về cho nàng bồi bổ cơ thể.

- Có chút hư nhược?

Phương Tâm Cố ngẩn người, một lát sau hoàn hồn, ám muội cười nói:

- Tô Tinh huynh đệ thật sự rất dũng mãnh a, chuyện hoan ái trên giường cũng nên tiết chế một chút sẽ tốt hơn, nhưng gặp phải loại thiếu nữ xinh đẹp như vậy cũng là chuyện bình thường thôi.

Xem ra hắn nghĩ đến Tô Tinh và Võ Tư U thường xuyên làm chuyện sinh hoạt vợ chồng mới khiến Võ Tư U hư nhược, đáng tiếc Võ Tư U không có ở đây, nếu không thì không biết vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ.

Nữ chưởng quầy bên cạnh gắt một tiếng.

- Vị tỷ tỷ kia xác thực sẽ khiến nam nhân ham muốn liên tục đây.

Trịnh Yên Nhiên trêu đùa cười nói.

Tô Tinh cũng lười giải thích, xem Trịnh Yên Nhiên có chút không bình thường, đang muốn nói lời tạm biệt, thì đột nhiên Phương Tâm Cố mở miệng nói:

- Nếu là chuyện của đại tẩu, Phương mỗ biết có một chỗ có lẽ có bán nhân sâm ngàn năm.

- Chỗ nào?

Giọng điệu Tô Tinh có chút gấp gáp.

Phương Tâm Cố mua một ít linh dược sau đó ra cửa tiệm, vừa nói:

- Ta mang Tô Tinh huynh đệ đi đến đó, nhưng cũng không thể chắc chắn nơi đó có đâu.

- Có hy vọng là tốt rồi.

Tô Tinh cười nói.

Phương Tâm Cố mang theo Tô Tinh xuyên qua mấy cái ngã tư, thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, đi đến một căn nhà nhỏ thoạt nhìn rất đơn sơ, thủ vệ chặn họ lại, nói thứ ngôn ngữ không phải phổ biến, là dị ngữ địa phương. Không ngờ Phương Tâm Cố cũng lưu loát trả lời, thủ vệ gật đầu, mới cho họ đi qua.

- Tâm Cố huynh lúc trước đã đến nơi này?

Tô Tinh hỏi.

Phương Tâm Cố cười nói:

- Nói thì có chút ngượng ngùng, tại hạ sinh ra ở Chu Tước giới, ở Đan Hà sơn tu hành hơn mười năm.

- Khó trách, dị ngữ này rất khó học.

Tô Tinh hiểu ra.

Đi vào một căn phòng có một đường ngầm, sau khi đi qua đường ngầm là một đại điện vô cùng rộng lớn, đám người bên trong ồn ào, vô cùng náo nhiệt, trong đại điện có một đài cao, có một ông lão râu trắng dài hơn gối không ngừng rao hàng, cảnh tượng này ở Thương Long giới Tô Tinh coi như là quen thuộc – đấu giá.

Phương Tâm Cố giải thích:

- Nơi này là chợ mua bán ngầm của Ngũ Thải thành, chỉ có người quen giới thiệu mới vào được, ở nơi này thứ gì quý hiếm cũng có, huynh đừng nhìn Chu Tước giới cửa hàng san sát nhau, nhưng linh dược cao cấp cũng rất hạn chế, nhân sâm ngàn năm thứ này không bán ở cửa hàng bình thường đâu.

- Phương huynh quả nhiên bác học đa tài.

Tô Tinh bội phục nói.

- Chỉ cần Tô Tinh huynh đệ ở lâu, cũng sẽ biết thôi, cái này không tính là cái gì tài học.

Phương Tâm Cố khiêm tốn khiến người ta vô cùng có hảo cảm.

- Biểu ca, không biết chỗ này có bán thứ đó không ta.

Trịnh Yên Nhiên che miệng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trên đài.

Phòng đấu giá này rất lớn, người cũng rất nhiều, nhưng cạnh tranh không kịch liệt, Tô Tinh nhìn xung quanh, có rất nhiều tu sĩ đến từ Thương Long giới, nhưng không phát hiện có người nào đến từ mười phái lớn, Tô Tinh cũng cảm thấy an tâm, còn lại phần lớn mặc kì trang dị phục (ăn mặc quái dị) là dị tộc của Chu Tước giới, đối với Chu Tước giới, Tô Tinh chỉ biết đại khái, cũng không hiểu rõ, Công Tôn Thắng bị thương xem ra cho dù là chuyện nhỏ như thu thập phục ma lệnh cũng biến thành không đơn giản. Phải tìm cách mau chóng hiểu biết thế lực nơi này, nhất là Hàng Tinh giả của Xà hạt nương tử gì đó.

Nhưng trật tự của Chu Tước giới có chút rối loạn, chuyện này muốn hiểu rõ cũng không phải một chuyện giản đơn, Tô Tinh liếc liếc Phương Tâm Cố, nghĩ hay là tìm lúc nào đó hỏi hắn đi.

- Tiếp theo là hai gốc nhân sâm tám trăm năm.

Giọng điệu trong trẻo của ông lão trên đài kéo suy nghĩ Tô Tinh trở về, nhìn thấy ông lấy ra một hộp gấm linh khí, trong hộp đúng là hai gốc nhân sâm trử sắc (màu bông), tỏa ra mùi thuốc, tuy là tám trăm năm, nhưng hai gốc này cũng không gì thay thế được.

Nhân sâm tám trăm năm vừa xuất hiện, cả hội trường xao động một chút, rất nhanh có người bắt đầu ra giá, nơi này ra giá không phải bằng hoàng kim, phần lớn tu sĩ dùng một số thứ đến đổi, xem đến cuối cùng ai có thể khiến chủ nhân hài lòng thì người đó có thứ đó, phải rất lanh lợi mới được.

- Một pháp khí Tinh Vân cao cấp, ba bình Thanh Hương đan.

- Hai thứ đó thì đã nghĩ đổi được nhân sâm tám trăm năm? Một pháp khí cấp Tinh Hà!

Một nam tử lạnh lùng cười nói.

- Mười bình giải chướng đan, mười bình khu độc thanh tâm đan.

Một nữ tu mặc cẩm tú hà cũng bắt đầu kêu giá.

- Tô Tinh ca ca, không kêu giá sao?

Trịnh Yên Nhiên che miệng, con ngươi tràn ngập giảo hoạt.

- Không cần nóng vội, cứ xem trước đã.

Tô Tinh ngược lại rất bình tĩnh.

Hắn chú ý đến các tu sĩ đó, trong lòng âm thầm đem những thứ của mấy tên đó đổi thành hoàng kim, tuy tu sĩ đối với hoàng kim không tham lam, nhưng vẫn là loại tiền thông dụng nhất ở đại lục Lương Sơn, quan niệm giá trị cơ bản nhất vẫn là một môn học vấn mỗi hàng tinh giả phải nắm được. Tô Tinh đại khái đánh giá hết, từ giá bọn họ kêu đổi ra đại khái có bốn nghìn vạn lượng hoàng kim.

Trong lòng Tô Tinh quyết định, giơ tay kêu lên: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Năm nghìn vạn lượng hoàng kim!

Cả hội trường đang sôi nổi bỗng ồ lên.

- Là tiền hay là hắn lấy thứ gì đó quy thành tiền?

- Năm nghìn vạn lượng hoàng kim?

- Hoàng kim có ích gì a?

- Có biết quy củ hay không vậy?

Người trong hội trường khe khẽ nói nhỏ, đối với tinh giả mà nói, hoàng kim giá trị không lớn, năm nghìn vạn lượng người nào cũng dễ dàng kiếm được, tất cả ánh mắt đều tập trung đến người Tô Tinh, thấy là khuôn mặt xa lạ đến từ Thương Long giới, muốn trêu đùa một trận, nhưng nhìn thấy tu vi của Tô Tinh là Tinh Hà kỳ thì cũng khôn ngoan từ bỏ ý tưởng đó.

- Tô Tinh huynh đệ có phải hay không không có thứ tốt?

Phương Tâm Cố cũng bị dọa nhảy dựng.

- Tại hạ có vài thứ có thể thay thế.

- Không cần, ta đều có tính toán.

Tô Tinh cười nói.

- Năm nghìn vạn lượng hoàng kim? Hừ, hai pháp khí sơ cấp Tinh Hà kỳ!

Một gã đại hán không đồng ý kêu giá, đem pháp khí ra, Tô Tinh nhìn thoáng qua, giá cỡ sáu nghìn vạn.

- Bảy nghìn vạn.

Tô Tinh không hoang mang nói.

- Thằng nhóc ngươi cố ý đến phá phải không? Lấy hoàng kim mua linh dược? Đầu ngươi có bị sao không vậy? Lão tử lại thêm một bình đan dược giá trị năm trăm vạn!

Đại hán mắng.

- Chín nghìn vạn.

Tô Tinh không chút do dự.

- Ta X.

Những người ở đây bắt đầu nghiêm túc, chín nghìn vạn và là hoàng kim, giá trị như vậy cho dù như thế nào cũng khiến họ rung động một chút. Nhân sâm tám trăm năm tuy có thể bổ khí nhưng không đáng giá đến vậy, cũng không phải là nhân sâm ngàn năm, thật sự không đáng giá, có một số tu sĩ vốn đang trào phúng cũng bắt đầu thay đổi ánh nhìn Tô Tinh, dù sao một gã tu sĩ có thể ra nhiều tiền như vậy cũng là một đại tài chủ.

- Lão huynh, ngươi có nhiều tiền đến vậy à?

Phương Tâm Cố mở miệng, kỳ thật đấu giá ở Thương Long giới đều dùng hoàng kim để cạnh tranh, tương đối đơn giản, nếu là đan dược, pháp khí, giá trị rất khó để định giá, cũng phải phân ra thật giả, khiến rất nhiều tu sĩ đau đầu.

Tô Tinh ừ một tiếng trả lời, đại tài chủ Sài Linh cho Tô Tinh một trăm triệu, một trăm triệu này toàn bộ là hoàng kim, quả thật đúng là vài ngọn núi vàng rót vào túi Tô Tinh, bây giờ thứ Tô Tinh không thiếu chính là tiền, dùng hoàng kim muốn mua một ít trân quý gì đó đích thực là không đổi được, bất quá tám trăm năm nhân sâm dù sao cũng chỉ là linh dược, vẫn không đến mức lấy pháp khí ra đổi.

Khi Tô Tinh đưa ra cái giá một triệu, cả hội trường lạnh ngắt như tờ.

- ** **, ta chịu thua ngươi luôn. – Đại hán mắng thô tục xong thì ngồi lại vị trí của mình.

Không hồi hộp gì cả, Tô Tinh dùng một triệu có được hai gốc nhân sâm tám trăm năm.

Trận đấu giá tiếp theo Tô Tinh chỉ nghĩ nhìn xem sao, không ngờ lại là một khối băng diên hàn ngọc, Tô Tinh thử kêu giá, không nghĩ tới có thể dùng tám triệu là mua được, khiến Tô Tinh rất bất ngờ, cảm thấy có phải hay không mình đụng tới kẻ ngu ngốc, hoàng kim cũng có người đổi, nhưng hắn cũng không phải kẻ nhân từ gì.

Sau đó Tô Tinh còn dùng một triệu hoàng kim mua một khối "Tuyết linh tinh" tặng cho Phương Tâm Cố mua không nổi, thứ nhất coi như nhân tình làm thành cảm tình, thứ hai cũng là có ý muốn kết bạn. Cuối cùng trong trận đấu giá này Tô Tinh tổng cộng dùng hết mười triệu lượng hoàng kim khiến mọi người ngốc hết.

Gặp qua có tiền, nhưng chưa thấy qua ai có tiền như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.