- Không phải hắn chỉ là một tên tu sĩ cấp thấp sao? Văn Hòa trưởng lão sao có thể bị hắn hạ độc thủ?
Câu Chỉ kêu lên.
- Có thể đánh bại Thiên Hùng tinh, xem ra không thể khinh thường.
Tu trưởng lão lặng lẽ không nói, ngồi xuống vận thần niệm, quan sát nhất cử nhất động của Tô Tinh, phát hiện đối phương luôn luôn chạy xung quanh mấy địa điểm trong thành như lương khố, binh khố, quân doanh mà phóng hoả, hoàn toàn không rõ hắn tính toán gì. Hùng Quan thành lại một lần nữa tràn ngập khói lửa, ánh lửa bốc lên tận trời, Tu trưởng lão có chút ngồi không yên, lão không thể dễ dàng tha thứ cho một tên tu sĩ Tinh Trần trung kỳ không kiêng nể gì nổi lửa đốt nhà trước mặt lão, quả thực là không thèm để lão vào mắt.
Bên kia, Câu Chỉ hoàng tử cũng sốt ruột không kém, lại tiếp tục giằng co như hôm qua thì chỉ sợ toàn bộ Hùng Quan thành cũng bị tên Tinh giả kia đốt trụi.
- Tu trưởng lão!
- Giờ lão phu sẽ đi thu thập hắn, có điều phần thưởng của Văn Hòa trưởng lão kia...
Cho tới hiện tại, lão thất phu này còn không quên nhớ đến chỗ tốt của đồng bọn, đáy lòng Câu Chỉ mắng thầm, ngoài mặt vẫn giả bộ ngoan hiền cười nói:
- Chủ yếu là có thể giết được Tinh giả này, phần thưởng của Văn Hòa trưởng lão, bản cung nhất định hiếu kính toàn bộ cho Tu trưởng lão.
- Ừm.
Tu trưởng lão vừa lòng gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười, câu nói giải quyết Tô Tinh tựa hồ cũng không phải nói chơi, nhấc thanh mộc kiếm và một lá bùa rồi nhanh bay ra xa.
Lâm Anh Mi đang quỳ trong trận pháp nhưng những lời của bọn chúng không nghe sót một câu, nhịn không được thở dài.
Thiếu chủ, vì cái gì??!
Trên một căn lầu ở Hùng Quan thành.
Đứng ở trên nóc lầu là một thiếu nữ mặc áo hồng bay bay trong gió, đôi mắt đỏ rực quan sát Hùng Quan thành rộng lớn, nơi nơi bị thiêu đốt chìm trong khói lửa và tiếng báo động khiến khoé miệng nàng nhịn không được mà cong lên, nàng thích hình ảnh thiêu đốt hừng hực này.
Bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp là một gã thanh niên mặt như quan ngọc, tuấn tú nho nhã, chỏ là giờ phút này ánh mắt gã có nhiều hơn một tia khiếp sợ.
Bọn họ đúng là Thiên Dị tinh Xích Phát Quỷ Lưu Đường cùng Hàng Tinh giả Tuân Hoặc của nàng.
Sau khi bị Tiểu Nhi lừa đi sang một hướng khác, không thu hoạch được gì mới biết là mắc mưu nàng ta, lần này lại một lần nữa gặp Thiên Hùng tinh và khế chủ của nàng cũng không nghĩ là ở dưới tình huống như vậy.
- Hàng Tinh giả của Lâm Xung thật sự là ngu ngốc a, dám đơn thương độc mã xâm nhập Hùng Quan thành, hắn nghĩ nếu không có Lâm Xung hiệp trợ, tự hắn có thể đối phó hai Tinh Vân tu sĩ sao?
Tuân Hoặc phát ra tiếng cười nhạo, hết thảy sự việc phát sinh ở Hùng Quan thành gã đều thấy rõ, đối với việc Lâm Anh Mi bị nhốt khiến gã cảm thấy thực bất ngờ, mà Tô Tinh một mình đánh vào nơi đầm rồng hang hổ lại khiến gã cười ha hả.
- Thiếu chủ thấy hắn nên làm như thế nào mới tốt?
Xích Phát Quỷ Lưu Thanh Nhi thản nhiên hỏi, trong giọng nói đã có một tia khác thường.
Tuân Hoặc không hề nghĩ ngợi, há mồm đáp ngay:
- Đương nhiên là trốn càng xa càng tốt, không có Tinh Tướng này thì có thể tìm người khác, nhưng mà mạng thì chỉ có một, nếu chết thì cái gì cũng không có.
- Thiếu chủ thật sự là lời vàng ý ngọc, Thanh Nhi hiểu rồi.
Lưu Thanh Nhi bỗng nhiên cười mị hoặc.
Tuân Hoặc cảm thấy khắp người phát lạnh, trong lòng thất kinh, nguy rồi, bây giờ gã mới nhớ Lưu Thanh Nhi cũng là Tinh Tướng, câu nói kia không phải tỏ vẻ nếu nguy cấp hắn sẽ vứt bỏ Tinh Tướng của mình sao, Tuân Hoặc vội vàng biện giải:
- Thanh Nhi có nguy hiểm, ta đương nhiên sẽ kiệt lực đi cứu, nhưng mà Hàng Tinh giả này căn bản không thể khống chế được Thiên Hùng tinh Lâm Xung kia, làm gì phải lãng phí thời gian, ý của tại hạ là như vậy.
Hay cho một cái kiệt lực.
Lưu Thanh Nhi liếm liếm môi, đồng tử đỏ rực như có ánh lửa thiêu đốt:
- Không cần nói nữa, quyết định của thiếu chủ rất chính xác, nếu khế chủ bị giết, Tinh Tướng sẽ bị thương nghiêm trọng, thậm chí là tử vong. Vứt bỏ Tinh Tướng của mình, chẳng những có thể an toàn, mà Tinh Tướng cũng có thể tìm được một khế chủ mạnh mẽ hơn thì cớ sao lại không làm? Nếu có một ngày Thanh Nhi cũng gặp phải loại nguy hiểm này thì còn xin thiếu chủ cách càng xa càng tốt!
Tuân Hoặc cũng không rõ lời nói của Lưu Thanh Nhi là thật tâm hay còn mang ý tứ khác, có điều nàng nói cũng rất có lý, nhất thời Tuân Hoặc chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Lưu Thanh Nhi xuất ra Chích Luyện Cửu Ngục đao, thân đao có hoả long lượn lờ.
- Bây giờ là cơ hội tốt để giết chết Lâm Xung.
Tuân Hoặc lộ ra vẻ điên cuồng.
Lưu Thanh Nhi liếc mắt nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo thậm chí còn mang theo một tia chán ghét.
Đồ vô dụng.
Nàng thầm mắng một câu.
..........
Uy áp cường đại trút xuống như rời non lấp biển, Tô Tinh chỉ cảm thấy chân như bị xích lại, nửa bước cũng khó đi.
Cuối cùng một gã trưởng lão lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt hắn, trên mặt lão mang theo nét tán thưởng:
- Không thể tưởng được ngươi lại có khả năng giết Văn Hòa, nhưng mà ngươi cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi.
Tu trưởng lão dùng mộc kiếm gạt một cái, cầm lá bùa gắn lên trên thân kiếm, tuỳ thời mà nhoáng lên.
Lão niệm một chữ Đi. Lá bùa liền biến ra hoả cầu đầy trời tựa như mấy chục vầng thái dương từ trên cao rơi xuống trong màn đêm vậy.
Thân hình Tô Tinh lập tức lẩn đi, tránh được hỏa cầu oanh tạc, còn chưa kịp bóp cò súng, Tu trưởng lão đã hành động. Thần niệm của tu sĩ Tinh Vân trung kỳ rất mạnh, ngay khi hắn bỏ chạy, Tu trưởng lão đã vung ra một thanh kim kiếm.
Kiếm quang loé lên liền xuyên qua thân thể hắn.
Tàn ảnh?
Tu trưởng lão sửng sốt.
Thanh phong phù phát lực, Tô Tinh nháy mắt đã xuất hiện bên hông lão, súng liên tục nhả đạn, cũng không quan tâm đạn dược còn lại bao nhiêu, hơn mười viên đạn bạc bắn tới Tu trưởng lão.
- Hừ.
Tu trưởng lão cười lạnh, mộc kiếm vung lên, một luồng pháp lực bắn ra, đập những pháp khí cổ quái này thành mảnh nhỏ. Đột nhiên một quả cầu sắt màu bạc lẩn trong màn đạn đột nhiên xuất hiện khiến Tu trưởng lão biến sắc.
Phá diệt châu? ! !
Oanh! !
Phá Diệt châu nổ vang phát ra uy lực cường đại cắn nuốt Tu trưởng lão. Tuy rằng Tô Tinh chưa thể sử dụng Tinh Vân pháp khí, có điều Phá Diệt châu này cũng không cần đưa pháp lực vào, nó giống như là một quả lựu đạn vậy, cứ ném ra là được, lực sát thương vẫn như ban đầu nên không thể xem thường.
- Hỗn đản!!!
Tu trưởng lão bất ngờ không kịp đề phòng, ăn trọn một khoả châu chật vật không chịu nổi, nhưng mà còn chưa mắng xong, một thân ảnh liền xuất hiện bên cạnh lão, tựa như một tên sát thủ hung mãnh ngoan độc vậy.
Đừng nhìn thấy tu vi của đám Tinh giả này cao tới mức nào, pháp khí mạnh mẽ ra sao mà phải nhìn vào một nhược điểm của chúng. Có lẽ dùng tất cả pháp lực, tu vi, pháp khí Tô Tinh cũng không phải là đối thủ, nhưng nếu đánh cận chiến, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể giết chết những tu sĩ này.
Ngân Kiếm đâm tới Tu trưởng lão.
Chỉ là tu vi lão già này không như Văn Hòa, lão tức giận hét lớn, pháp lực giống như thủy ngân tràn đất, mắt thấy mũi kiếm còn cách cổ của lão một tấc, lực lượng cường đại đánh trúng Tô Tinh khiến hắn cũng không cách nào tự chủ, thân thể đập mạnh vào vách tường tạo ra một vết lõm xuống.
- Thái thượng nhận lệnh, Thiên Lôi Địa Hỏa!
Bùng!!!
Tu trưởng lão tức giận, mộc kiếm hóa thành lôi quang đỏ rực, nhất thời dùng Thiên Lôi thuật, chỉ thấy mộc kiếm hóa ra một luồng hỏa lôi phóng tới định đập Tô Tinh tan xương nát thịt.
- Tinh Trần tu sĩ nho nhỏ, cư nhiên khiến lão phu phải vận dụng Thiên Lôi Địa Hỏa kiếm, ngươi cũng coi như là chết có ý nghĩa, hừ hừ.
Đang cười lạnh, Tu trưởng lão đột nhiên ngưng trọng.
Hơi thở của Tô Tinh vậy mà vẫn chưa tan đi.
Sau khi hỏa lôi biến mất, hắn giống như một pho tượng sừng sững không đổ, vẻ mặt của hắn mang theo một nụ cười tựa như mưu kế đã được thực hiện.
- Giờ này hẳn là Lâm Anh Mi đã được cứu rồi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Tu trưởng lão đột nhiên có một dự cảm không lành.