Buổi tối, Maria đến Copacabana, chàng đã có mặt và đang đợi nàng. Chàng là khách hàng duy nhất. Milan, người vẫn luôn dõi theo cuộc đời nàng với đôi chút quan tâm, nhận ra nàng đã thua trong cuộc chiến này.
"Cô có muốn uống một ly không?" Chàng hỏi.
"Tôi phải làm việc. Tôi không thể mạo hiểm để đánh mất công việc của mình."
"Tôi ở đây với tư cách là một khách hàng. Tôi đang đưa ra một lời đề nghị rất chuyên nghiệp."
Vào buổi chiều hôm đó, trong quán cà phê, chàng đã tỏ vẻ rất tự tin, sử dụng những cây cọ vẽ với một kỹ năng điêu luyện, chàng gặp gỡ những người quyền thế, có một văn phòng đại diện tại Barcelona và không phải nghi ngờ gì nữa, chàng kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà lúc này chàng đang để lộ sự yếu đuối của mình; chàng đã bước vào một thế giới mà chàng không nên bước vào; chàng không còn ở trong một quán cà phê lãng mạn nằm trên con đường tới Santiago nữa. Sự quyến rũ, mê hoặc của buổi chiều hôm đó đã biến mất.
"Vậy, cô có muốn uống một ly không?"
"Tôi sẽ uống vào một dịp khác. Tôi có những khách hàng đang đợi tôi tối nay."
Milan tình cờ nghe lỏm được những lời cuối cùng này; anh ta đã lầm, Maria đã không cho phép mình mắc vào cái bẫy của những lời hứa hẹn yêu đương. Tuy nhiên, cho đến khi kết thúc một buổi tối làm việc uể oải, anh ta không hết băn khoăn, tại sao nàng lại thích cặp với một ông già, một tay kế toán tẻ nhạt và một nhân viên bán bảo hiểm hơn…
Mà thôi, đó là vấn đề riêng của cô ta. Chừng nào cô ta còn trả tiền hoa hồng đầy đủ cho anh, thì việc quyết định xem cô ta nên hay không nên lên giường với ai không phải là việc của anh.
Trích từ nhật ký của Maria, sau buổi tối hôm đó, cặp cùng với một ông già, một nhân viên kế toán và một nhân viên bảo hiểm:
Anh chàng họa sĩ này muốn gì ở tôi chứ? Anh không nhận thấy rằng chúng ta thuộc về hai đất nước, hai nền văn hóa và hai giới tính khác nhau hay sao? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi biết về khoái lạc nhiều hơn anh hay sao?
Tại sao anh không nói một điều gì đó khác với tôi, ngoại trừ câu: "Tôi ở đây với tư cách là một khách hàng"? Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh ấy nói: "Tôi nhớ em" hay "Tôi thật sự thích buổi chiều chúng ta đi dạo cùng nhau." Tôi cũng sẽ đáp lại theo cách ấy (tôi là một người chuyên nghiệp), nhưng anh nên hiểu sự bất an của tôi, bởi vì tôi là một phụ nữ, tôi yếu đuối và khi tôi ở nơi đó, tôi là một người khác.
Anh là một người đàn ông. Anh là một họa sĩ. Anh đáng ra phải biết rõ rằng mục đích sống lớn nhất của con ngườI là để hiểu được toàn bộ ý nghĩa của tình yêu. Tình yêu không được tìm thấy ở người khác mà ở ngay trong chính bản thân chúng ta; chúng ta chỉ đơn giản là đánh thức nó thôi. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta lại cần một người khác. Cả vũ trụ này chỉ có ý nghĩa khi chúng ta có ai đó ở bên để cùng nhau chia sẻ những xúc cảm.
Anh ấy nói rằng anh ấy mệt mỏi với chuyện chăn gối. Tôi cũng vậy, và không ai trong hai chúng ta thật sự biết rõ nó có ý nghĩa là gì. Chúng tôi đang cho phép một trong những thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình chết đi- anh nên cứu tôi, và tôi nên cứu anh, nhưng anh đã không cho tôi một sự lựa chọn nào cả.