Ngày hôm sau, Maria tham gia một khóa học tiếng Pháp, lớp học này dạy vào các buổi sáng. Ở đó, Maria đã gặp nhiều người thuộc tất cả các tín ngưỡng, các đức tin, và ở mọi lứa tuổi. Những người đàn ông mặc những bộ quần áo sáng màu và đeo rất nhiều vòng tay, những người phụ nữ thì luôn mang khăn trùm đầu, trẻ con thì học nhanh hơn là người lớn, đó là điều nên thế vì sự trưởng thành đồng nghĩa với sự trải nghiệm nhiều hơn. Maria cảm thấy tự hào khi nàng phát hiện ra rằng mọi người đến đây đều biết về đất nước của nàng - về vũ hội Carnival, vũ điệu samba, bóng đá, và người nổi tiếng nhất trên thế giới, Pele. Đầu tiên, nàng muốn được là một người tốt và cố gắng sửa phát âm của họ cho đúng (là Pelê! Pelê!), nhưng chỉ một lát sau, nàng từ bỏ ý định đó, vì họ cũng khăng khăng gọi nàng là Maria, những người ngoại quốc điên rồ ấy luôn thích thay đổi cái tên nước ngoài và tin chắc rằng họ đúng.
Vào các buổi chiều, để thực hành ngôn ngữ mới học được, Maria đi dạo quanh thành phố có hai cái tên này. Nàng khám phá ra những loại chocolate thơm ngon, một loại phó mát mà trước đây nàng chưa từng được ăn, một đài phun nước khổng lồ ở giữa hồ, tuyết (thứ mà những người ở quê nàng chưa từng được chạm vào), những con cò, và các nhà hàng với chiếc lò sưởi (mặc dù chưa từng bước vào trong, mà chỉ đứng ngoài nhìn những ngọn lửa cháy sáng rực lên cũng gợi ý cho nàng một cảm giác dễ chịu, vui vẻ). Maria cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng không phải tất cả các biển hiệu cửa hàng đều quảng cáo đồng hồ; ở đây cũng có ngân hàng, nhưng nàng không hiểu vì sao lại có nhiều ngân hàng đến thế, trong khi cư dân không có nhiều, và tại sao nàng hiếm khi nhìn thấy có người ở những nơi đó. Tuy nhiên, Maria quyết định sẽ không thắc mắc bất cứ điều gì nữa.
Sau ba tháng bó chặt mình với công việc, dòng máu Brazil trong nàng - vỗn vẫn được coi là dòng máu của những ham muốn xác thịt - đã lên tiếng; nàng phải lòng một anh chàng Ả Rập cùng tham gia khóa học tiếng Pháp với nàng. Cuộc tình này kéo dài được ba tuần, cho tới một tối nàng quyết định nghỉ làm để thăm một ngọn núi ở vùng ngoại ô của Geneva; điều đó dẫn tới một lệnh triệu tập đến văn phòng Roger đã chờ sẵn ngay khi nàng trở lại làm việc vào ngày hôm sau.
Khi Maria vừa mở cánh cửa và bước vào, nàng nhận được tin sa thải một cách ngắn gọn, lý do là vì nàng đã nêu gương xấu cho các cô gái cùng làm việc ở đây. Ông Roger bị kích động, giận điêu lên đã nói rằng, lại một lần nữa, ông ta có thể kết luận là phụ nữ Brazil không thể tin cậy được (ôi trời! sự điên cuồng này đã khiến ông ta vơ đũa cả nắm). Maria cố gắng giải thích với ông ta rằng nàng đã bị sốt cao do sự thay đổi khí hậu đột ngột, nhưng người đàn ông này không bị nàng thuyết phục, mà thậm chí ông ta còn tuyên bố rằng ông ta sẽ ngay lập tức bay trở lại Brazil để tìm một người thay thế khác và rằng tốt hơn là ông ta nên tổ chức một buổi trình diễn âm nhạc Yugoslav (tên vùng thuộc Nam Tư cũ) cùng những vũ công Yugosla vì họ là những người xinh đẹp hơn và đáng tin cậy hơn.
Có thể Maria còn trẻ nhưng nàng không hề ngu ngốc, đặc biệt là khi người tình Ả Rập nói với nàng rằng luật lao động Thụy Sĩ rất nghiêm khắc và, vì câu lạc bộ đêm vẫn giữ một phần lớn lương của nàng, nên nàng có thể dễ dàng tuyên bố rằng nàng đã bị lạm dụng sức lao động.
Maria trở lại văn phòng của Roger, lần này nàng nói bằng một thứ tiếng Pháp vừa phải, trong đó giờ còn bao gồm cả từ "luật sư". Và nàng rời khỏi văn phòng của Roger với vài lời lăng mạ cùng năm trăm ngàn đô la tiền bồi thường- một số tiền vượt xa cả những giấc mơ điên cuồng nhất của nàng- và tất cả là nhờ một từ nhiệm màu "luật sư". Bây giờ Maria đã được tự do để dành thời gian ở bên người tình Ả Rập của nàng, mua sắm vài món quà, chụp vài tấm ảnh về tuyết, và trở về nhà với một chiến thắng vẻ vang.
Việc đầu tiên Maria làm là gọi điện thoại về cho người hàng xóm của mẹ nàng để nói rằng nàng đang sống rất hạnh phúc, có một sự nghiệp thành công và bố mẹ không phải lo lắng gì cho nàng cả. Rồi sau đó, do đã rời căn phòng trong khu nhà trọ mà Roger đã sắp xếp cho, nàng không còn lựa chon nào khác là đến ở cùng người bạn trai Ả Rập, hẹn thề về một tình yêu bất diệt, cải đạo theo anh ta và kết hôn, thậm chí nếu nàng phải mang theo cả những chiếc khăn trùm đầu kỳ lạ đi chăng nữa thì xét cho cùng, như mọi người đều biết, tất cả những người Ả Rập đều cực kỳ giàu có và vậy là đủ.
Thế nhưng, anh chàng Ả Rập này, còn rất xa mới đạt được mức giàu có ấy, có lẽ ở Ả Rập, một đất nước mà Maria chưa từng nghe đến, thì anh ta ở dưới đay của xã hội đó. Maria tạ ơn Đức Mẹ Đồng Trinh vì đã không để nàng phản bội lại tôn giáo của mình. Bây giờ nàng đã có thể nói một thứ tiếng Pháp kha khá, đủ tiền để mua vé về nhà, cùng một giấy phép hành nghề "vũ công samba" và một thị thực hiện hành; nàng biết rằng mình luôn luôn có thể trở về và kết hôn với ông chủ cũ bất cứ lúc nào vì vậy nàng quyết định thử kiếm tiền bằng sắc đẹp của mình.
Ở Brazil, Maria đã đọc một cuốn sách kể về một người chăn cừu, anh ta đi tìm kiếm kho báu, gặp muôn vàn khó khăn, thử thách, và chính những khó khăn đó đã giúp anh ta có được thứ anh muốn; chính xác là, nàng cũng đang ở trong tình thế như vậy. Giờ đây nàng ý thức được rằng chính lý do khiến nàng bị sa thải là cơ hội để nàng có thể tìm thấy số mệnh thực sự của mình, trở thành một người mẫu.
Nàng thuê một căn phòng nhỏ để ở (không ti vi, nhưng nàng phải sống thanh đạm cho đến khi nàng kiếm được thật nhiều tiền), và ngày hôm sau nàng bắt đầu đi một vòng đến gặp các hang đại diện. Tất cả bọn họ đều nói với Maria rằng nàng cần chụp vài bức ảnh chuyên nghiệp, điều này, xét cho cùng thì cũng là một sự đầu tư cho sự nghiệp của nàng- những giấc mơ không tốn kém. Maria chi phần lớn số tiền nàng có cho một thợ chụp hình giỏi, người này rất ít nói nhưng đòi hỏi cực kỳ khắt khe: anh ta có một bộ sưu tập tuyển chọn vô số các loại trang phục trong studio của mình, và Maria đã mặc rất nhiều kiểu trang phục khác nhau để tạo các tư thế chụp, từ đứng đắn, đúng mực đến ngông cuồng, điên loạn, và thậm chí nàng còn chụp cả hình mặc bikini, loại bikini mà chỉ có duy nhất một người nàng biết ở Rio de Janeiro, nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện của nàng, Mailson, sẽ thấy tự hào và hài lòng khi nhìn thấy. Nàng yêu cầu rửa thêm mấy kiểu và gửi chúng về cho gia đình kèm theo một lá thư nói rằng nàng đang hạnh phúc như thế nào ở Thụy Sĩ. Tất cả bọn họ sẽ nghĩ là nàng giàu có và làm chủ một tủ quần áo đáng ghen tỵ, và rằng nàng đã trở thành cô con gái nổi tiếng và đáng tự hào nhất của thị trấn bé nhỏ ấy. Nếu mọi thứ đúng như kế hoạch (và nàng đã đọc đủ những cuốn sách về "suy nghĩ tích cực" để tự thuyết phục rằng chiến thắng đã được đảm bảo chắc chắn), thì nàng sẽ được chào đón bởi một ban nhạc kền đồng khi nàng trở về nhà và nàng sẽ thử thuyết phục ngài thị trưởng đặt lại tên quảng trường theo tên của nàng.
Vì không có địa chỉ cố định, nên nàng đã mua một chiếc điện thoại di động, loại thẻ trả trước, và những ngày tiếp theo sau đó, chờ đợi những lời mời làm việc. Nàng ăn ở những nhà hàng Trung Quốc (nơi đồ ăn rẻ nhất), và thời gian cứ trôi đi, nàng thấy sốt ruột và khó chịu.
Nhưng thời gian thì cứ dài lê thê còn điện thoại thì không chịu đổ chuông. Maria ngạc nhiên khi không có ai đến gần làm phiền nàng khi nàng đi dạo bên bờ hồ, ngoại trừ bọn bán ma túy luôn quanh quẩn ở cùng một nơi, dưới chân những cây cầu nối giữa khu công viên cổ và khu vực mới của thành phố. Nàng bắt đầu thấy nghi ngờ sắc đẹp của mình cho đến khi một đồng nghiệp cũ mà nàng tình cờ gặp trong một quán cà phê, nói với nàng rằng đó không phải là lỗi của nàng, đó là lỗi của những người Thụy Sĩ vì họ ghét làm phiền người khác, và đặc biệt là những người ngoại quốc, vì họ sợ bị bắt vì tội "quấy rối tình dục"- một khái niệm được phát minh để làm cho phụ nữ ở khắp nơi cảm thấy bản thân mình tồi tệ, xấu xí hơn.
Trích từ nhật ký của Maria, một tối khi nàng cảm thấy thiếu dũng khí để bước chân đi ra ngoài, để sống hay thậm chí là để tiếp tuch chờ đợi những cuộc điện thoại không bao giờ đến:
Mình dành cả ngày hôm nay ở một hội chợ. Vì mình không thể "nướng" hết món tiền còn lại của mình, nên mình đã nghĩ tốt nhất là chỉ nên nhìn ngắm mọi người thôi. Mình đã đứng một lúc lâu bên cạnh đoạn đường ray gấp khúc của một trò chơi, và nhận thấy hầu hết mọi người đều trèo lên đường ray đó để kiếm tìm sự vui vẻ, phấn khích, nhưng khi trò chơi bắt đầu thì họ lại sợ hãi và muốn dừng chiếc xe lại.
Họ mong muốn cái gì chứ? Khi đã lựa chọn phiêu lưu, chẳng lẽ họ không chuẩn bị tinh thần cho hành trình đó sao? Hay có phải họ nghĩ rằng điều thông minh nhất nên làm là tránh những đoạn đường lên lên rồi lại xuống xuống đó và dành thời gian để chơi trò ngựa gỗ cho an toàn vì nó chỉ chạy vòng quanh trên một vòng tròn mà thôi?
Vào giây phút đó, mình cảm thấy thật cô đơn khi nghĩ về tình yêu, nhưng mình phải tin rằng nó sẽ đến, mình sẽ tìm được một công việc và mình ở đây bởi vì mình đã chọn số mệnh này. Con đường ray gấp khúc đó chính là cuộc đời của mình; cuộc đời là một trò chơi quay cuồng, nhanh đến chóng mặt; cuộc đời là một trò nhảy dù; nó mang đến cho ta những cơ hội, chúng lộn nhào và lại vút lên; cuộc đời là một chuyến leo núi; nó muốn leo lên đến đỉnh cao nhất của bạn và cảm thấy giận dữ, bất mãn khi bạn không điều khiển được nó.
Thật không dễ dàng gì khi phải sống xa gia đình và nói thứ ngôn ngữ mà mình không thể dùng nó để diễn đạt hết tất cả những cảm xúc và tình cảm cảu mình. Nhưng từ giờ trở đi, bất cứ khi nào mình cảm thấy buồn chán, mình sẽ nhớ đến cái hội chợ đó. Nếu mình buồn ngủ và giật mình tỉnh dậy trên một con đường gấp khúc như thế, thì mình sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
À, mình sẽ cảm thấy như bị mắc bẫy, thấy mệt mỏi, sợ hãi khi đến những chỗ cua cong gấp khúc, và muốn từ bỏ. Nhưng nếu mình tin rằng con đường ray đó là số phận của mình và rằng Chúa Trời đang vận hành cỗ máy này, để khiến những cơn ác mộng trở nên rùng rợn và đáng sợ hơn, thì số phận chính là cái trò chơi đó: một đường ray gấp khúc, an toàn và là một món đồ chơi đáng tin cậy, nó chắc chắn sẽ dừng lại, nhưng trong khi cuộc hành trình vẫn đang tiếp tục thì mình cần phải nhìn ra xa, ngắm quang cảnh xung quanh và hò reo với niềm phấn khích.