- Này, không thích chúng tôi ở đây thì cứ nói. Đừng có giở bộ dạng hầm hầm vào sáng sớm.
- Không phải đâu. Tiểu đệ nào dám như thế, chỉ vì sáng nay gặp một số chuyện xui xẻo nên tâm trạng không tốt cho lắm thôi.
An Tiểu Cát nằm dài ra bàn, chốc chốc lại nghe tiếng thở dài ngao ngán. Lục Ma Kết ở một góc tĩnh lặng đọc sách chẳng màng thế sự, còn Lục Xà Phu ngồi đối diện Tiểu Cát, nhìn bộ dạng ảo não của tên nhóc nào đó mà muốn ếm bùa cho hắn chết luôn thôi.
Mà trước khi nghĩ đến chuyện hãm hại cậu ta, phải tìm cách giấu cho Đại tỷ không biết chuyện mới được, nói gì thì nói tên này cũng là 'cục cưng' của Thiên Yết nên rất khó động vào a.
- Cục cưng Cát Cát, trà nóng của chị đã có chưa ~ ?
Đấy. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay.
Ngồi trong phòng Thất Mỹ Nữ mà đã có thể nghe được giọng của Thiên Yết từ rất xa, không hổ danh là Đại tỷ, âm lượng cũng vượt hẳn người thường.
- Ủa, hai cục cưng về hồi nào vậy ? Sao không báo cho Đại tỷ này một tiếng ?
'Lại cục cưng ? Nghe nổi cả da gà.' - Trích suy nghĩ chung của ba người nào đó.
Dạ Thiên Yết vừa bước vào đã thấy được Lục Xà Phu và Lục Ma Kết - hai người đã đi du lịch ba tháng trước, thoáng ngạc nhiên rồi cũng tươi cười tiến lại.
- Ba tháng không gặp, Ma Kết và Xà Phu ngày càng trưởng thành hơn rồi phải không ? Thật là, mới đó đã ba tháng, mấy đứa chắc cũng có nhiều chuyện kể cho chị nghe ha ?
Hai câu hỏi trước không đợi đáp án, Dạ Thiên Yết vừa ngồi xuống ghế hội trưởng đã 'bồi' thêm cho hai cô nàng mấy câu nữa.Ma Kết nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, hết nhìn em gái rồi quay sang Thiên Yết một cách khó chịu.
- Chị, tại sao nhiệm vụ lần này lại để cho tụi em ? Với công việc cỏn con này, Tiểu Cát cũng có thể đảm nhận.
Xà Phu lúc này im lặng gục xuống bàn, Tiểu Cát cũng không nói gì. Riêng Thiên Yết chỉ mỉm cười ẩn ý nhìn Ma Kết.
- Đó là cục cưng yêu quý của chị, chị không thể xa em ấy một ngày.
Câu nói của Thiên Yết nửa thật nửa đùa.
- Đó không phải là đáp án mà em muốn nghe. Chị biết tất cả mà, đúng chứ ?
Trước thái độ của Thiên Yết, Ma Kết hoàn toàn nghiêm túc. Không khí dần dần trở nên căng thẳng.
Lúc trước Thiên Yết và Bảo Bình bất hòa, Ma Kết và Xà Phu luôn làm chủ tình hình và nhanh chóng khiến hai người làm hòa với nhau. Giờ là vấn đề giữa Ma Kết, Xà Phu và Thiên Yết, ai sẽ là người làm dịu đi tình hình ?
- Chẳng phải hai đứa là những người thích hợp nhất cho nhiệm vụ hay sao ? Vả lại cũng là chỗ quen biết từ trước, làm việc cũng hiểu nhau hơn rồi.
Lần này Thiên Yết không cười nữa.
- Chị biết là em không còn quan hệ gì với đám người đó rồi mà.
- Chịu. Người họ yêu cầu lại là hai em, hai em cũng có thể từ chối nhưng lại chọn đi đấy thôi.
Lúc này Xà Phu mới ngước đầu lên.
- Chẳng phải chị nói mọi người đều bận sao ? Thế nên tụi em bất đắc dĩ lắm mới giúp họ. Thấy họ gặp nạn, thà không biết thì thôi chứ đã biết thì không bỏ được. Chị biết chúng em như vậy nên mới nói dối chứ gì ?
- Tiểu Xà, em học Tiểu Kết phải không ? Ăn nói ngày càng khô khan nha. Chị đâu có nói dối gì đâu, chả là quên mất vài người rảnh rỗi mà nhờ đến mấy đứa thôi.
Chắc chắn là cố ý nói dối. Đại tỷ thật giỏi về khoản này nha. Bây giờ diễn xuất lại cao thêm một bậc rồi.
- Mà thôi, chuyện không vui cứ để sang một bên đi. Hai đứa mới từ Anh về, cũng mệt rồi phải không ? Hay là chúng ta tổ chức party đi ?
Party ? Bốn người bọn họ á ?
Người trong phòng ngoại trừ Thiên Yết đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
- Dĩ nhiên là có sự tham gia của Tiểu Nhị và Tiểu Ngũ nữa !
Nhị tỷ và Ngũ tỷ ? Khoan đã,...
- Chị, Ngũ tỷ cũng tham gia sao ? Chị ấy tỉnh lại rồi sao ?
Đột nhiên ánh mắt của Ma Kết và Xà Phu như sáng lên. Hai người lộ rõ vẻ vui mừng.
- Là thật đó tỷ. Chị Nhân Mã đã đi học hơn một tuần rồi. Tuy là chị ấy bị mất trí nhớ tạm thời nhưng thật may là chị ấy đã tỉnh lại.
Tiểu Cát im lặng từ đầu đến cuối bấy giờ mới lên tiếng.
- Mất trí nhớ ? À, cũng phải thôi. Cú sốc tâm lí lần đó quá nặng, tính đến nay đã hôn mê gần năm tháng rồi mà. - Ma Kết bình tĩnh cất giọng, dường như cô đã đoán trước được tình trạng của Nhân Mã nên chẳng mấy ngạc nhiên.
- Có lẽ không nên nhớ lại sẽ tốt hơn. - Xà Phu nhỏ giọng.
Mọi người trong phòng đều nghe thấy. Nhưng... Không ai hồi đáp.
'Phải... Bây giờ là tốt nhất.'
END CHƯƠNG 15