[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 40: Chương 40: Đại Kết Thúc




Đám cưới Bảo - Dương được tổ chức cực kỳ long trọng trong khu vườn nhà Cự Giải, đây cũng là ý kiến của cô a, bởi vì ở nhà sẽ ấm cúng hơn với lại Dương là ca sĩ nổi tiếng đang nghĩ dài hạn, fan cũng rất nhiều lỡ ngày cưới bị đám người bu đông nghẹt thì còn ra thể thống gì nữa.

Ngộ ở chỗ chú rể, cô dâu không hồi hợp mà đám tiểu quỷ lại lanh chanh lóc chóc, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược bày vẽ trang trí thêm cho buổi lễ. Kim Ngưu - Xử Nữ phụ trách dàn hoa từ cổng vào, Ma Kết thì chủ đạo màu sắc, Cự Giải lo phần bếp núc, Sư Tử rảnh đời giữ trẻ - Xà Phu, Ngọc Trinh. Xử Nữ lo về nhạc cụ, Nhân Mã thì chả làm gì ngoài ngồi chọc Kết, Triệu Phong - Thiên Yết học làm đầu bếp cơ mà chỉ toàn làm cháy thức ăn thôi, Sư Tử lo trang phục cho mọi người vì mắt anh rất có thẩm mĩ nha.

Thiên Bình líu ríu đi chọn vài bộ đồ, chuẩn bị mấy câu phát biểu, ông căn thẳng chưa từng thấy nhớ lúc Song - Sư cưới ông đã chúc thế nào nhỉ?

- Bách niên giai lão, đầu răng long bạc...

Ôi trời, đó là điều khủng khiếp, Song Ngư che miệng cười chồng, bây giờ chỉ là tụi cháu nhỏ gả cho nhau lỡ sau này hai tiểu bảo bối cũng lên xe hoa chắc ông nhảy đỏng lên luôn quá. Bạch Hoa khá rảnh rỗi, bà cùng Song Tử chăm trẻ mà đừ cả người, một đứa thì mới chập chững đi té lên té xuống, một kẻ thì khổng lồ mà đầu óc con nít cứ đòi ăn kẹo miết. Khổ.

Ngày tổ chức đám cưới cũng đến những phút giây lãng mạn trong khu vườn thơ mộng, chủ trì hôn lễ là Sư Tử a, anh cầm micro hồn nhiên nói những lời thề nguyện rồi sau đó cất tiếng hát của những con vịt đẹt quý hiếm không ai đụng hàng hấp diêm lỗ tai người phía dưới nữa.

- Đủ rồi.

Song Tử đứng phắt dậy, Sư mếu mó nhìn vợ mắt rưng rưng.

- Hai người trao cho nhau chiếc nhẫn chứng minh tình yêu... Và tôi xin tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu rồi đấy.

Bảo nâng khuôn mặt ửng hồng của Dương lên cao, ánh mắt cả hai giao nhau trong tiếng đàn biolon êm dịu của Sư, anh nhắm mắt đặt lên môi mỏng chị nụ hôn vĩnh cửu, mãi mãi vĩnh viễn không xa rời, chị cũng đáp trả lại anh, hai người ôm chầm lấy nhau trong tiếng vỗ tay của mọi người bên dưới. Lời chúc phúc cứ thế mà nối tiếp nhau, may mà Thiên Bình cũng giữ được bình tĩnh chúc hết một câu rõ ý nha.

Buổi tiệc kéo dài đến hơn nửa đêm, Ngọc Trinh buồn bã ra ghế ngoài vườn ngồi thẫn thờ bỗng nhiên có một cái bóng to cao ôm từ sau lưng cô.

- Trinh Trinh anh tìm em lâu lắm rồi.

- Ai?.

- Là anh, Tuấn Duẫn của em đây.

- Tuấn Duẫn...

Cái tên này nghe thật quen tai nhưng Trinh không thể nhớ nổi đó là gì, cô ngọ nguậy lắc đầu làm Tuấn Duẫn nghi hoặc nhìn cô, dáng vẻ ngây ngốc ấy không phải là diễn, anh đau lòng ôm cô vào lòng.

- Anh sẽ bên cạnh em Ngọc Trinh à dù em có ngốc hay không đi chăng nữa anh vẫn yêu em.

Thật sự chả hiểu gì cả nhưng người này làm cô cảm thấy ấm áp nên cô nép mình vào anh cho đỡ lạnh, ai ngờ đâu cô lại thiêm thiếp vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Tuấn Duẫn xin ý kiến dẫn Trinh đi hòng tìm lại ký ức cho cô nhưng Xử không cho anh giúp Trinh chữa lành. Nếu Tuấn yêu Trinh anh có thể mang cô đi nhưng với một người bị tổn thương quá nhiều thì cách tốt nhất nên để họ quên cả. Tuấn đồng ý dẫn Ngọc Trinh rời đi lúc cô còn say giấc nồng trong lòng anh.

Xử quyết định đi Úc du học Ngưu cũng vậy nên chả bao lâu sau hai người cùng cuốn gối bỏ đi mất, chả thèm báo với ai một tiếng làm cả nhà sốt sắn chạy đi tìm.

Cuộc sống đã trở lại bình thường Thiên Bình, Song Ngư trở về Mỹ làm việc dan dở, Bảo - Dương cưới xong cũng đi hưởng tuần trăng mật ở Paris, Song từ biệt em trở về Mỹ lo công ty của mình, Sư Tử đi cùng để lo cho vợ con cả người anh cứ như giỏ hàng di động toàn là đồ gì đâu không chả thấy mặt mũi đâu hết.

Mã Mã quyết định học cảnh sát, Kết đi học ngành cô giáo cũng vì lựa chọn này mà Mã đã cười suốt cả ngày. Tội cho học sinh của Kết sau này quá à, còn cô thì thấy mấy thằng tội phạm thật sướng khi gặp tên cảnh sát như cậu.

Phong - Giải chính thức quen nhau ai ai cũng biết, cô học ngành thiết kế thời trang anh lại chọn về sân khấu, Yết cô đơn lẻ loi xin đi du học ở Nhật, hắn muốn học hỏi công nghệ thông tin bên đó cũng như trốn đi sự thật nơi đây.

- Anh đi sao?

Tiễn Yết ra sân bay Giải luyến tiếc chào tạm biệt, hắn không nói chỉ gật đầu rồi khuất dần nơi hành lang ngăn cách. Phong đặt đôi tay lên vai Giải, giọng nhẹ nhàng:

- Chúng ta về thôi.

- Ừ.

Cự Giải quay lưng đi cũng là lúc ánh mắt yêu thương, mong nhớ lẫn đau nhói nhìn bóng lưng cô. Đã có một người thay hắn yêu cô rồi như vậy hắn có thể rời đi mà không cần nuối tiếc nữa.

Năm năm sau.

- Vâng em biết rồi ạ!

Giải trả lời điện thoại của Phong, anh cứ làm như cô con nít không bằng cứ hở chút là gọi mệt ghê luôn vậy á. Cúp máy cô dựa người vào bức tường to trước cổng trường Minow ( chế ) - Nhật, nhìn đồng hồ trên tay cô nở nụ cười tươi.

Reng

Tiếng chuông trường vang lên, học sinh đồng thời ra cổng, Giải ngoáy đầu nhìn vào trong, ánh mắt láo liên chợt ngưng trọng về một điểm, co giò cô chạy đến điểm đích.

Hụt hơi cô cuối đầu khó khăn hít thở:

- Ai vậy?

Hắn thờ ơ hỏi cho đến khi cô ngước mặt lên cao đối diện với Yết khuôn miệng mở to cùng nhịp tim đập loạn, hắn ngây người không tin cô đang ở trước mặt mình, Giải thở mạnh nâng cổ tay ra trước:

- Em là Cự Giải rất vui được làm quen với anh ạ.

Cô nâng khoé môi chào đón một điều mới sẽ đến, một tình bạn được bắt đầu lại qua bao năm tháng sóng gió, đau thương. Yết đưa tay nắm lấy, khoé môi hắn khẽ cong có lẽ hắn đã hiểu được ý cô. Một cơ hội, một hồi ức đẹp và hắn phải nắm giữ lấy.

Buổi chiều cuối hạ năm ấy gió lạnh trở nên ấm áp, cây tầm gửi đang vươn cành chào đón một sự khởi đầu mới sau một cái kết không mấy hoàn hảo. Yêu và được yêu, một lời nhắn nhủ đến tất cả mọi người, hãy trân trọng người bên cạnh ta đừng bao giờ buông lơi bởi khi mất rồi rất khó tìm lại được.

~ Hoàn ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.