Người ấy mặc một bộ quần áo thể dục màu đỏ, mái tóc màu khói uốn xoăn bay bay, đôi mắt tựa như biết nói, là đau mà không phải là đau,cái nhìn vẫn rất tự nhiên. Anh dần dần bước tới, không nói không rằng mà chỉ đứng nhìn Thiên Bình khóc một lúc lâu, mặc cho cô ấy nhìn lên, kinh ngạc ,tiếp sau đó dường như không muốn người khác thấy bản thân yếu đuối,trong đáy mắt tựa như có điều mơ hồ khó hiểu, cô gạt nước mắt, bỏ đi.Những tưởng con người đó sẽ đuổi theo, nhưng anh chỉ đứng lại, duy trì một khoảng cách với cô, sau đó mới khẽ hỏi:
-Bởi vì hắn mà lại khóc?
Ánh mắt Thiên Bình có chút biến chuyển, gió thổi nhẹ mái tóc dài,đôi mày khẽ chau lại tức giận, tay khẽ nắm chặt làm thân hình có chút run rẩy.
-Không liên quan tới cậu!
Người kia không có biểu hiện tức giận, hơn nữa vẻ mặt tuấn mỹ kia hình như lại càng vui vẻ, cố ý châm chọc cô:
- Yêu hắn đau đớn như vậy, tại sao vẫn không thèm nhìn tôi? giọng nói tuy là tám phần đùa cợt, nhưng sự đau xót kinh khủng kia thì vẫn có thể nhìn ra dễ dàng.
Thiên Bình quay lại, đứng khoanh tay mà cố ngước đầu lên, khuôn mặt cố làm thành lạnh lùng lại biến thành bi thương.
-Tôi nói cho cậu biết, đừng bao giờ mong rằng tôi sẽ thích cậu, cũng đừng có tỏ ra thương hại tôi, tôi ghét cay ghét đắng loại người tọc mạch bao đồng như cậu, nên đừng bao giờ mơ tưởng!
Giống như quá quen thuộc, người kia cũng chẳng chút nghĩ ngợi, lãnh đạm.
-Bao nhiêu năm yêu hắn vẫn không được nhìn lấy một lần, hắn ta tốt đến như vậy sao? còn tôi cho là cô quá ngu ngốc đi yêu hắn thì đúng hơn!
Thiên Bình tâm trạng đang rất không được tốt, nghe câu nói ấy thì không biết còn cái gì xúc tác, lập tức nhảy chồm tới nắm lấy cổ áo anh, trợn ngược mắt lên, giống như muốn băm vằm anh ra trăm mảnh.
-Kim Ngưu, tôi nói cho cậu biết, chuyện ngày hôm nay nửa lời cũng không được tiết lộ, còn tôi không yêu cậu, chuyện đó ông trời cũng không thể lay chuyển được! Còn cậu, cậu là cái loại người gì, bao nhiêu năm tôi không hề yêu cậu, cậu lại bám theo tôi không rời, lại nói xấu cậu ấy như vậy! tôi cấm cậu!
Kim Ngưu chính là người con trai đó, anh nhếch mày,không để cho cô phản kháng, anh túm lấy vai cô, xoay cô vào chỗ của mình, ánh mắt chợt trở nên dữ dội.
-Tôi yêu cậu! thì sao? cậu chẳng phải cũng cố chấp theo đuổi cậu ta bao nhiêu năm đó sao? tại sao cậu không từ bỏ? tôi yêu cậu, yêu rất nhiều, cậu nghe rõ chưa?!
Kim Ngưu hét vào mặt Thiên Bình, trên nét mặt cô trở nên run sợ, hàng tóc dài làm cô tựa như một thiên thần bé nhỏ.
Không để Thiên Bình phản ứng, anh ôm lấy cô, hôn cô thật lâu, từ sợ hãi thành tức giận tột cùng, cô gắng sức đẩy, nhưng lực ôm của anh thuận đà lại ngày càng mạnh hơn, anh luồn tay vào tóc cô, hôn trượt xuống cổ.
-Đồ khốn nạn!- cô thét lên, tay đập mạnh vào lưng Kim Ngưu, ra sức cào cấu.
Kim Ngưu đang cuồng nhiệt đến quên cả thực tại, bị câu nói của cô đánh thức, vội vàng dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung, sau đó giống như đang trong mơ, vô thức lùi lại phía sau.
Thiên Bình lúc này giống như núi lửa, sẽ sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào, cô lấy tay chùi miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp không lúc nào ngừng oán hận, sau đó buông tay, cúi gằm mặt xuống mà đi, áp lực làm cho không khí như bị nén chặt thành cục, lạnh đến toát mồ hôi, cô ấy đi, cuối gằm mặt xuống. Khi đi qua nửa người của Kim Ngưu, cô đứng lại, nói rất chậm, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng:
-Cậu đã thỏa mãn rồi, nên từ nay về sau, nếu cậu còn bám riết tôi nữa, cậu sẽ chết!
Cô bỏ đi.
Còn Kim Ngưu như thế nào, chúng ta hay cô ấy đều không nên biết, bởi vì loại biểu cảm đó, kinh dị.
Nơi đang nấu nướng.
Song Tử đang nấu ăn, mà thực ra là đang phụ bếp cho Tô Vũ, thằng này coi vậy mà nấu ăn rất giỏi, Song Tử còn phải học nó dài dài.
-Á!
-Cái gì vậy? Tô Vũ hét toáng lên
- Bỏng rồi, tại nước sôi... ..Song Tử nói, chập chững.
-Cái gì? chỗ nào? mau đưa tớ xem! Tô Vũ cuống quýt hỏi, sợ Song Tử bị chỗ nào.
-Chân..ch..đau.. - nó lắp bắp, chắc là đau lắm.
Tô Vũ thuận theo tay Song Tử, da bắt đầu đỏ lên, sưng tấy, không cần suy nghĩ, Tô Vũ vớ ngay thau nước rửa rau tạt vào chân Song Tử.Sau đó vội vàng bế thốc nó lên , chạy về phía lều của thầy cô.
-Tránh đường! -vừa đi Tô Vũ vừa la lớn
Theo phản xạ tự nhiên, mọi người đều quay đầu lại nhìn, sau đó là tò mò bàn tán.
Một người đứng trong đám đông đó, đang nhóm bếp, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức ném hết củi lửa, chạy thục mạng đuổi theo.
Phòng y tế
Tô Vũ và Song Ngư như đứng trên đống lửa, đi qua đi lại liên hoàn mấy mươi vào quanh cửa lều, cố tình mài dép.Mặt mày bọn họ thì đỏ cũng không kém gì người đang nằm trong kia, mồ hôi như tắm chảy khắp người.
10 phút trôi qua mà tưởng là 5 tiếng đồng hồ.
Từ phía xa, hai con người khác cũng đang chạy thục mạng đến đây, mồ hôi nhễ nhại, chưa kịp lau thì đã hỏi:
-Sao rồi?
-Đang chữa trị... Tô Vũ đáp, giọng rất nhỏ.
Hai người này chính là Nhân mã và bạch Dương.
Bọn họ nhìn vào cửa lều rất lâu, sau khi phát hiên ngoài rất nhiều cái lưng thì chẳng nhìn thấy gì nữa mới quay ra hỏi:
-Bỏng nặng lắm à?
-Không biết.. tớ chỉ thấy Song Tử cậu ấy la rất lớn, quay lại thì đã thấy cậu ấy làm đổ nồi nước sôi rồi....-Tô Vũ dùng giọng hối hận, run rẩy đáp
-Thế không gọi xe cứu thương sao?-Bạch Dương hỏi
-Gọi rồi.- Kim Ngưu đáp ngắn gọn
-Kim Ngưu đâu?- Bạch Dương hỏi
- Không thấy .- Tô Vũ đáp
Song Ngư giống như pho tượng, hóa đá trước cửa trại.
-Thằng chết tiệt! nó chết ở đâu rồi? bạn bè thế à?- Nhân Mã quát lên, vô cùng bực tức
Bầu không khí giống như bị căng thẳng làm cho nóng lên, ai nấy đều đổ mồ hôi hột, bị nước sôi đổ vào người, là chuyện kinh khủng không dễ gì chịu được.
Cửa lều dần được vén lên.
Thầy Dương , người chữa trị cho Song Tử, dần bước ra, nét mặt không biết là vui hay buồn.
-Thầy! Song Tử sao rồi?- Song Ngư nãy giờ như tượng đá, vừa thấy thầy Dương ra, không cần quan tâm cái gì, ngay lập tức nhảy bổ vào thầy ấy, nét mặt hoảng hốt đỏ bừng.
Chỉ thấy thầy ấy khẽ cúi đầu xuống, nhè nhẹ lắc đầu.
Không khí bị cử chỉ ấy làm cho loãng ra, tự nhiên nghẹt thở.
Cổ họng nghẹn cứng, khô rát.
Gió nhẹ đu đưa.
-Em ấy được sơ cứu quá chậm,nếu được sớm hơn 5 phút, chắc là kịp, nhưng nước quá nóng,tuy rằng không ảnh hưởng tính mạng thì sẹo để lại sẽ rất lớn, hơn nữa sau này có thể phải đi đứng bằng xe lăn, sau khi lành rồi cũng lại đi bằng nạng, trừ phi được điều trị chu đáo hơn, nhưng chi phí rất đắt....
Thầy ấy nói, giọng rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng nỗi đau để lại lại quá lớn.
Sau đó hỏi:
-Ngoài nước sôi, còn gì nữa không, nếu không sao lại bị nặng như vậy?
Mọi người đều ngạc nhiên:
-Cái gì là cái gì thầy?
-Thầy cũng không biết, cái chất này rất lạ, thầy chưa từng thấy...
Mọi người đều im lặng, tự hỏi bản thân.
Song Ngư không còn tự đứng được nữa. Cùng lúc ấy, chiếc xe cứu thương đã dừng lại trước cổng trại, y tá cùng bác sĩ nhanh chóng đẩy băng ca xuống.
Bọn họ không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đẩy chúng tôi ra, rồi đẩy cô ấy đi.
''Chúng tôi đều không ngờ hôm nay lại có chuyện như vậy. Chúng tôi đều khóc.
Tuy vậy buổi cắm trại vẫn tiếp tục như dự kiến, 6 giờ tối hôm đó còn có trường khác đến ở với chúng tôi, chúng tôi cũng không thấy Song Ngư và Kim Ngưu nữa.
Buổi tối, khi tôi và Nhân Mã về nhà của ông cụ, cô ấy vẫn im lặng , tôi có cảm giác bất an rất nhiều''-Bạch Dương
Tối hôm đó, sau khi ông cụ ở cùng Nhân Mã và Bạch Dương đã đi ngủ, cô và cậu vẫn còn thức, họ cùng ngồi ở bậc thềm ngắm trăng.
Ngắm trăng thật sao?
Lúc đầu, Nhân Mã rất im lặng, cùng nhau nhìn lên bầu trời, trong lòng mỗi người không biết nghĩ gì.
Sau đó rất lâu, không biết là bao lâu rồi, nhưng từ lâu đã không còn ai trước lều nữa, chỉ có ánh sáng từ chiếc bếp leo lét soi sáng căn phòng.
Tưởng như cả hai sẽ im lặng đến hết buổi, sau đó sẽ đi ngủ, nhưng đột nhiên, Bạch Dương đang nói gì đó rất khẽ, tựa như chỉ cho mình mình nghe,sau đó vô thức nắm lấy tay Nhân Mã.
Cô ấy ngạc nhiên quay lại, cánh tay kia vẫn không buông rời, dù có cố vũng vẫy.
-Làm gì vậy?-cô hỏi
Cậu ấy không trả lời.
-Làm phản à?
'...'
......
Rất lâu sau, nghe tiếng cậu ấy hỏi:
-Có sao không?
-Cái gì có sao không?
-Song Tử.-cậu ấy nói, nhẹ nhàng.
Cả không gian chợt im lặng
Gió rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ấy, mang đến hương thơm của hoa rừng.
-Đi ngủ thôi!-Nhân Mã nói, sau đó toan bỏ đi
-Nếu sau nàu tớ cũng như vậy, cậu có khóc không, có đau không?-Bạch Dương hỏi , rất nhỏ, như nói một mình.
-Cậu nói cái gì?-cô quay lại.
-Không có gì!- Bạch dương cười vu vơ, nói khẽ